Chương 39

“Cảnh sát Lâm tới Tân Hải khi nào vậy?”

Thang máy chầm chậm đi lên, Lâm Cương hai tay tự nhiên rủ xuống trước người, thở dài: “Nghe nói phát sinh phóng hỏa, sáng sớm gọi điện thoại tới không ai nghe, thế là mua vé máy bay buổi trưa bay chiều đến. Ai biết được tới đây người cũng không liên lạc được, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, thông qua thư ký Âu mới hiểu rõ được tình huống, vừa mới vội vội vàng vàng chạy đến đây”.

Bộ Trọng Hoa gật đầu không nói, chốc lát mới nói: “Cảnh sát Lâm tin tức còn rất nhạy bén”.

“Để anh chê cười rồi, chê cười rồi”.

Hai người đều không nói chuyện, thang máy đinh một tiếng đến lầu ba, cửa chầm chậm mở ra, Bộ Trọng Hoa làm động tác mời anh đi trước

“Ngô Vu tại phân cục Nam Thành của các anh, công việc đều thuộc về quyền quản lý của thành phố Tân Hải, kỳ thật tôi cũng không nên tới”. Lâm Cương đi ra thang máy, quay đầu hướng BộTrọng Hoa có chút một gật đầu biểu thị lòng cám ơn, “Bât quá trong một đoạn thời gian rất dài, quan tâm Ngô Vu đều là công việc thường ngày của tôi, vô cùng quan trọng, dần dà liền trở thành thói quen của tôi, hoặc là nói một loại trách nhiệm. Bởi vậy sau khi biết được vụ phóng hỏa khia tôi liền quyết định mau chóng tự mình tới một chuyến, chỉ là để xác nhận an toàn, không có ý gì khác.”

Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Anh là chỉ phương diện an toàn nào?”

Lâm Cương bước chân dừng lại, hai người tại cửa thang máy tương đối mà xem.

“Phương diện nào cũng có. Tính cách, tâm lý, môi trường chung quanh, liệu cậu ấy có nguyện ý tiếp tục lưu lại Tân Hải hay không”. Lâm Cương cười lên nói: “Anh là chuyên gia tuyến đầu, hẳn là hiểu.”

Bộ Trọng Hoa nheo mắt lại, trên dưới dò xét Lâm Cương, đúng lúc này cuối hành lang bậc thang truyền đến bạch bạch bạch một trận bước chân, ngay sau đó cửa sắt soạt, giống như là có người nào đó vội vã từ phòng tạm giam bên kia vọt ra: “Nhanh, mau lại đây! Không xong! Đánh nhau!”

“Đánh nhau?”

Sắc mặt hai người khẽ biến, đồng thời rút chân xông lên trước, vừa mới đi qua cũng chỉ thấy cuối hành lang phòng tạm giam cửa mở ra, Hứa cục bọn hắn một bên gầm rú quát bảo ngưng lại một bên liên tục không ngừng tản ra, ngay sau đó oanh một tiếng, TV bị người đạp lăn ra đất, lách cách đυ.ng phải chân tường.

“Những nhát đao kia chặt không đến trên người ông, hỏa thiêu không đến trên người ông, cảnh sát phòng vệ chính đáng dẫn đến chết người cũng có một đống người nhảy ra ngoài, ông đánh tôi?!” Ngô vu mang theo cổ áo Tống Bình: “Ông lấy tư cách gì đánh tôi, chỉ bằng ông là người có chức có quyền?!”

Tống Bình không nói hai lời, thu tay đánh lệch tay Ngô Vu, đồng thời một cước lôi đình quét ngang, trong khi đối phương mất đi trọng tâm một tay nắm chặt lấy cánh tay cậu liền đánh. Đây là phương thức phản công đơn nhất cũng hung ác nhất, Ngô Vu đυ.ng phải chậu hoa ở chỗ ngoặt, máu tứoi ở thái dương đổ ào xuống!

“Tôi chức không lớn cũng có thể đánh cậu! Lúc tôi xuống đất cửu tử nhất sinh thời điểm đó cậu ở đâu, con mẹ nó cậu còn đang bú sữa đó!”

Hứa tổ tại chỗ bệnh tim tái phát: “Lão Tống à ——“

Ngay sau đó ông đang thét lên như bị bóp lấy cổ im bặt dừng lại, bành! Một tiếng trầm đυ.c, Ngô Vu lảo đảo đứng vững nhấc chân liền đạp Tống Bình lên tường, nửa bên gương mặt cậu bị máu nhuộm đỏ, bốn ngón tay khép lại tại cái cổ, giữa trời đâm xuống dưới!

“Ngô Vu!” Bộ Trọng Hoa tiếng rống đất bằng nổ lên.

Tay Ngô Vu dừng lại, Bộ Trọng Hoa chạy đến, kéo lại thắt lưng cậu. Như ở trong mộng mới tỉnh Lâm Cương lúc này mới bước xa lên, giúp tách Tống Bình đang thiếu dưỡng khi ra.

“ Ngô Vu! Là tôi!” Bộ Trọng Hoa đem cậu cưỡng ép kéo ra, cánh tay từ phía sau ôm lấy đầu của cậu: “Đúng rồi Ngô Vu, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút……”

Ý niệm đầu tiên của Lâm Cương là: Tốt cái rắm, anh lập tức liền bị đánh chết.

Trên đời này không có người nào so với anh ta hiểu rõ hơn Ngô Vu một khi phát bệnh là dạng gì, nhưng ngay sau đó, tất cả cảm tưởng đều hóa thành kinh ngạc ngoài ý muốn cùng—— Bởi vì Ngô Vu trong sự kiềm chế của Bộ Trọng Hoa phản xạ có điều kiện thoát ra hai lần, thở gấp, l*иg ngực chập trùng, biên độ giãy dụa vậy mà chậm rãi chậm lại!

“Là tôi, Ngô vu, là tôi”. Bộ Trọng Hoa âm điệu trầm ổn từng lần một lặp lại: “Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút…… Là tôi”.

“Cháu làm sao lại ở đây!” Tống Bình giận sôi lên: “Cháu buông cậu ta ra, không phải muốn từ chức sao? Ta hôm nay nhất định phải đem cậu ta giáo huấn cho ra!”

Bộ Trọng Hoa quay đầu chính là một câu càng vang: “Chú cũng bình tĩnh một chút!”

Tống Bình: ……

“Không sao, không sao”. Bộ Trọng Hoa buông ra Ngô Vu một chút, nắm chặt lấy mặt của cậu ép cậu nhìn về phía mình: “Cậu không sao đúng không? Tôi thả cậu ra nhé?”

Trước mắt bao người, Ngô Vu như được tiếp thêm một ngụm khí, tố chất thần kinh nóng nảy từng chút bị đè nén xuống, rốt cục dùng sức nhắm mắt lại, tiếp theo mở mắt ra nhìn chằm chằm Bộ Trọng Hoa, giống như là xác nhận anh tồn tại, nửa ngày sau thở gấp gật gật đầu.

Bộ Trọng Hoa ngón tay cái dùng sức lau máu thái dương ở thái dương cậu, rốt cục hoàn toàn buông lỏng cậu ra, Ngô Vu lảo đảo hai bước miễn cưỡng dừng lại.

“Đi…… Đi lấy cồn và bông đến đây”, Hứa cục nửa ngày mới tìm về thanh âm của mình: “Nhanh đi, thất thần làm gì!”

Nửa đêm canh ba tầng này không ai trực ban, nếu không vừa rồi nửa cái hành lang chắc chắn sẽ bị chắn đến chật như nêm cối. Nam Thành phân cục thư ký lúc này mới kịp phản ứng, lập tức nhảy dựng lên chạy ra ngoài, kinh hoảng đến kém chút nữa đem mình vấp một phát.

Hứa cục kinh hồn táng đảm hỏi Tống Bình: “Lão Tống ông không sao chứ?”

Tống Bình tức giận hơi dừng, ông không chỉ có không có chuyện gì, tinh thần còn như vừa uống hai chai nước tăng lực, nhấc chân hướng Trần chủ nhiệm vừa rồi chạy xuống nhìn một cái, hạ giọng thét hỏi: “Là ai đem tên khờ này mang theo đến huyện?!”

Hứa cục gương mặt thịt lập tức lắc một cái: “Dù sao cũng không phải tôi!”

Ngô Vu đứng dựa vào bệ cửa sổ trong tình trạng vô cùng tồi tệ, đen kịt hốc hác, mái tóc đen đẫm mồ hôi lạnh dính trên khuôn mặt tái nhợt, máu trên trán đã khô, trên tay trái còn băng lại. rải rác xung quanh thành các vòng tròn. Lâm Cương nhìn cậu từ từng sợi tóc đến gót chân, nhẹ nhàng kéo cánh tay trái của cậu lên nhìn, hỏi: “Đây là bị thiêu đốt ở thôn Phong Nguyên sao?”

“……”

“Cậu muốn từ chức?”

Ngô Vu không lên tiếng.

Lâm Cương mặt đối mặt nhìn xem cậu, nhẹ nói: “Cậu đã không an toàn, nếu là từ chức chúng ta sẽ về Vân Điền, cậu biết quy củ đó”.

Hiện tại hai từ ‘quy củ’ có thể có khả năng kí©h thí©ɧ Ngô Vu nhất, con mắt đen nhánh của cậu bỗng nhiên hướng trên mặt Lâm Cương đảo một vòng, lập tức chậm rãi buông xuống ánh mắt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra kia rõ ràng là từ chối cho ý kiến.

Hứa cục nghi ngờ dò xét Lâm Cương, hỏi Âu thư ký: “Vị này là ——?”

“Ngô Vu?” Lâm Cương tăng cường ngữ khí hỏi.

Ngô Vu nuốt ngụm nước bọt, hầu kết trên dưới khẽ động.

Cậu bởi vì gầy gò, xương quai xanh dưới cổ mười phần rõ ràng, động tác này dọc theo cổ nổi lên vô cùng rõ ràng. Sau đó cậu nhìn qua mặt đất dưới chân, đầu lại đột nhiên hướng về Bộ Trọng Hoa, nhưng động tác này vừa tới một nửa liền đột ngột ngừng lại, lộ ra có chút mất tự nhiên.

Bộ Trọng Hoa không bỏ qua chút mất tự nhiên trong chớp nhoáng này anh lập tức ý thức được cái gì —— Ngô Vu dường như là muốn nhìn anh thêm một lần.

Chi tiết này tựa như kíp nổ, đem đại hoả cháy hừng hừng trong mộng cảnh đưa vào trong lòng anh, bị bỏng đến nỗi đáy lòng thoáng chốc rút lại.

“Ngô Vu?” Bộ Trọng Hoa khàn khàn nói: “Cậu nếu là hiện tại từ chức, cậu sẽ không bắt được hung thủ án 502”.

“……”

“Mà cậu cũng sẽ không bắt được người giội xăng phóng hỏa. Cậu còn nhớ rõ thanh âm của hắn chứ? Cậu còn nhớ kỹ hắn là thế nào muốn thiêu chết chúng ta đúng không?”

“—— Chúng ta.”

Cái từ này vừa ra tới, Lâm Cương nhanh chóng kinh ngạc nhìn sang Bộ Trọng Hoa, nhưng không nói gì.

Ngô Vu trầm mặc thật lâu, khóe miệng khô nứt rốt cục giật giật, phun ra hai chữ: “…… Nhớ kỹ.”

Cậu giống như một vùng biển bị san phẳng bởi một sức mạnh nào đó mạnh hơn và không thể kháng cự lại được, nó đi xuống như một cơn cuồng phong dữ dội, để lộ ra một bãi đá gồ ghề, trống rỗng, đầy sẹo; cái bóng im lặng, kiềm chế và dịu dàng cuối cùng cũng bắt đầu quay trở lại. Cơ thể cậu dần hình thành nên một lớp vỏ bảo vệ. Bộ Trọng Hoa nâng lên cánh tay trái hướng cậu vẫy vẫy, Ngô Vu do dự, hồi lâu mới bước lên nửa bước, bị anh vòng vai móc khuỷu tay cậu lại, dùng sức vỗ vỗ một bên bả vai: “Cùng Tống cục nói lời xin lỗi.”

Tống Bình vẩy một cái lông mày rậm.

Mấy đạo ánh mắt hướng về bên này, trọn vẹn mấy phút mới nghe Ngô Vu mơ hồ không rõ nói: “Thật xin lỗi.”

Ba chữ này tựa như một loại tín hiệu, trong không khí tình trạng giương cung bạt kiếm như được hoá giải. Bộ Trọng Hoa giương mắt nhìn về hướng Tống Bình, lại hướng về phòng tạm giam thoáng nhìn, trưng cầu giương lên cái cằm.

Tống Bình trên mặt có tia hung ác lại có chút chần chờ, tất cả mọi người trơ mắt không dám lên tiếng. Chỉ có Hứa cục há hốc mồm, tựa hồ đang do dự có nên đưa ra bậc thang hay không, nhưng lại sợ Tống Bình không chịu đi xuống, trong lúc giằng co, đột nhiên đinh linh linh một trận đột ngột chuông điện thoại di động phá vỡ tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đồng thời kiếm âm thanh quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Lâm Cương từ trong túi quần lấy ra điện thoại di động, bước nhanh đi hướng Tống Bình, cung kính nói: “Tống cục, cú điện thoại là này gọi cho ngài.”

Trên màn hình sáng lên, điện báo biểu hiện hai chữ, Phùng Sảnh.

Tống Bình: ……

Tống Bình sắc mặt thay đổi mấy lần, dùng sức hướng Bộ Trọng Hoa khoát tay chặn lại, thấp giọng nói: “Đem tên nhóc này mang đi coi chừng cho chú!”

Ngay cả Bộ Trọng Hoa cũng hơi khẽ giật mình, nhưng Tống Bình rõ ràng không có rảnh cùng bọn họ giải thích, ông bước nhanh đi hướng nơi xa nhận điện thoại, chốc lát chỉ nghe cuối hành lang truyền đến tiếng ôngkhông rõ rệt: “Alo, lão Phùng? Ngọn gió nào thổi ông tới đây……”

“Đi thôi”, Bộ Trọng Hoa thấp giọng ra hiệu Ngô vu.

…… Ngô Vu cúi thấp đầu, nâng lên cánh tay trái quấn băng vải sờ lên mũi, tựa hồ muốn hỏi ‘đi đâu’, nhưng lại không lên tiếng.

Bộ Trọng Hoa đập cậu một chút, cánh tay mang lực dẫn cậu theo mình đi về phía cầu thang.

Lâm Cương đứng bên cạnh nhìn xem Bộ Trọng Hoa lại nhìn xem Ngô Vu, tựa hồ có một chút lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thoáng qua cùng Bộ Trọng Hoa nhìn nhau nhẹ gật đầu, khiêm tốn tránh ra nửa bước, đưa mắt nhìn bọn họ một trước một sau biến mất tại đầu hành lang.

Lúc này đã là sau nửa đêm, đường lớn bận rộn trước cục Nam Thành trống rỗng, bên đường cửa hàng đóng chặt cửa, nửa ngày mới có một hai chiếc xe lao vυ"t qua. Liêu Cương đang lo lắng chờ ở trước lầu đội hình sự trinh sát, đột nhiên nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc xuất hiện tại đại sảnh kia, lập tức hai mắt tỏa sáng: “Đội trưởng Bộ! Tiểu Ngô!—— Ơ, tiểu Ngô đây là thế nào?!”

Bộ Trọng Hoa khoát khoát tay: “Nơi này không tiện nói chuyện, cậu lái xe tới đây”

Liêu Cương tỉnh ngộ, lập tức chạy.

Bãi đỗ xe trước cửa trống trải, bóng đêm bị đèn chiếu sáng trải lên một lớp bụi hoàng lọc kính. Trên bậc thang chỉ còn lại có hai người bọn họ đứng đối mặt nhau, Ngô Vu giương mắt đem Bộ Trọng Hoa trên dưới đánh giá một vòng, không biết đang suy nghĩ cái gì, nửa ngày đột nhiên hỏi một câu:

“Bọn họ không có làm khó anh chứ?”

Bộ Trọng Hoa vừa muốn gọi cho bệnh viện khám gấp, động tác bỗng nhiên dừng lại, vô số loại tư vị đồng thời từ yết hầu chạy lên đầu lưỡi, thật lâu cũng không trả lời.

“……”

Ngô Vu từ trong yên lặng đạt được đáp án, gật đầu một cái nói: “Vậy là tốt rồi”.

Cậu đứng quay lưng về phía trong đại sảnh ánh đèn sáng ngời, mệt mỏi nhắm mắt lại, phảng phất như một chú chim bay lặn lội bay cả quãng đường xa rốt cục cũng có thể thu lại cánh. Thần kinh gần như căng đứt cảm giác nôn nóng cuối cùng từ trên người cậu rút đi, Giải Thiên Sơn dùng toàn thân gai nhọn để che dấu sợ hãi, kinh sợ cùng tuyệt vọng rốt cục chậm rãi biến trở về thành Ngô Vu mà mọi người biết tới, bả vai tự nhiên rủ xuống đến, tóc đen lộn xộn khoác lên tai, máu từ thái dương chảy xuống xương lông mày rồi hốc mắt, phát hoạ ra gương mặt tái nhợt trầm mặc bên trên.

Bộ Trọng Hoa hít vào một hơi thật dài, dùng lòng bàn tay lau qua vết máu: “Tôi tới chậm rồi”.

“Tôi chỉ có chút lo lắng”. Ngô Vu ngắn gọn nói: “Cũng không chậm”.

Xe Jeep xoẹt xẹt dừng ở trước mặt bọn họ, Liêu Cương hạ xuống cửa sổ xe, ra hiệu bọn họ đi lên: “Đội trưởng Bộ, đi đâu đây?”

Đầu hạ gió đêm phất qua ngọn cây bụi cỏ, ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu vang truyền đến, từng tiếng ngắn ngủi. Bộ Trọng Hoa trầm ngâm hai giây, đưa di động thả xuống.