…… Bộ Trọng Hoa cùng Ngô vu liếc nhau, sắc mặt cả hai rất khó coi.
“Bọn họ không phải tới dập lửa”, Ngô Vu thấp giọng nói.
Bộ Trọng Hoa gật đầu: “Bọn họ biết trong nhà hai vợ chồng họ Cốc cất giấu cái gì, khả năng là muốn gϊếŧ người diệt khẩu chúng ta”.
Đám người châu đầu ghé tai, rốt cục có người dẫn đầu quát hỏi: “Các người là ai? Tới đây làm gì?”
“Chúng ta”, Bộ Trọng Hoa ngừng một chút, cái khó ló cái khôn: “Chúng ta tới thăm người thân!”
Hàng phía trước mấy nam nhân đồng thời hống: “Dò xét ai? Lửa là chuyện gì xảy ra?”
Chúng ta là thân thích nhà ngoại của Hùng Kim Chi……
“—— Bọn họ gạt người!” Đám người sau một thanh âm đột ngột hô: “Giáo trưởng bị cục công an đón đi, bọn họ là chính phủ phái tới tra chúng ta!”
Phảng phất một giọt nước tóe trong chảo dầu, đám người thoáng chốc bất ngờ làm phản: “Là người của nhà nước?”
“Cớm?”
“Hay bọn hắn sai người tới bắt?!”
Bầu không khí lập tức hết sức căng thẳng, Bộ Trọng Hoa sắc mặt biến hóa, đại não cấp tốc chuyển động, còn chưa kịp chuẩn bị kỹ càng lí do thoái thác, đột nhiên chỉ nghe có người sau lưng thất tha thất thểu chạy tới: “Chờ đã! Chờ đã!”
Là tên trị an chủ nhiệm!
Trị an chủ nhiệm bị hun khắp cả mặt mũi biến thành màu đen, lấy cái chân khập khiễng xông lên trước, không nhìn Ngô Vu với Bộ Trọng Hoa một chút nào, trực tiếp chạy về phía những nam nhân dẫn đầu, nói khẩu âm ‘kỷ lý oa lạp’ chính thống rống: “Các người biết hay không, a, các người biết hay không, người ta là trong quận tới giúp đỡ người nghèo #¥%#*(%*……”
“Hắn nói cái gì?” Ngô Vu nhẹ giọng hỏi.
Bộ Trọng Hoa có thể nghe hiểu một chút tiếng địa phương Tân Hải: “Hắn nói chúng ta là người trong chính phủ đến xác nhận Cốc Linh tử vong, đến chia buồn cùng gia đình. ‘Con quỷ’ châm lửa vẫn rình rập xung quanh và chưa chạy đâu xa, vì vậy hãy để mọi người tản ra và tìm kiếm, đừng để ‘con quỷ’ trốn thoát..”
Mấy nam nhân thôn dân bị trị an chủ nhiệm mắng một trận, rõ ràng có chút ý động, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi lui hai bước —— Vòng vây theo cước bộ của bọn hắn về sau tản ra một chút, nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt này, chỉ nghe thanh âm kia đột ngột lại tinh tế kêu lên:
“Bọn họ là người của chính phủ! Chiêu Viễn chính phủ đã phán quyết huynh đệ chúng ta tội tử hình!”
“Bọn họ mới là ma quỷ hãm hại chúng ta!”
—— Thanh âm này đến cùng là ai?!
Bộ Trọng Hoa tâm niệm thay đổi thật nhanh, bật thốt lên quát: “Là ngươi!—— Chính là ngươi châm lửa!”
Nhưng còn chưa kịp dứt lời. Hai chữ ‘Chiêu Viễn’ như thuốc nổ, án MacDonald gϊếŧ người thủ phạm vừa bị chấp hành tử hình không lâu hiện tại, quả thực là trực tiếp dẫn ngòi nổ giương cung bạt kiếm cảm xúc. Mấy tên dẫn đầu đồng thời quang quác quang quác cuồng khiếu, đem trị an chủ nhiệm đẩy ra, chộp lấy gậy gỗ, dao phay, một bên lẩm bẩm lớn tiếng đọc thuộc lòng thánh kinh một bên vọt lên!
Bộ Trọng Hoa ngăn trước người Ngô Vu, quay đầu tránh đi ngọn gió đập xuống, bắt lấy gậy gỗ hét: “Cậu đi trước đi! Nhanh!”
Ngô Vu hình như có một chút do dự.
Bộ Trọng Hoa nghiêm nghị nói: “Chờ cái gì! Đi mau!”
Quanh mình thực sự quá tối quá hỗn loạn, ngay cả nửa giây ngắn ngủi đó, mấy người đồng thời vượt qua Bộ Trọng Hoa phóng tới Ngô Vu. Gậy gỗ cùng gạch công kích lộn xộn mất trật tự, nhưng làm sao vẫn có quá nhiều người, Ngô Vu vội vàng nhìn mấy lần, chuẩn xác qua khe hở một tay nắm lấy cánh tay cầm đao chặt tới trước mắt mình, phi cước đá văng tên thôn dân kia, thuận thế đoạt lấy mã tấu: “Tôi thấy một người chạy trốn cũng được, đừng quản tôi! Tôi cản trở anh mau đi đi!”
“Cậu ——“
Ngô Vu một đao chém lên lưng kẻ đánh lén mình, người kia ứng thanh phun máu đổ xuống, cậu hướng tới Bộ Trọng Hoa nhìn: “Nhanh lên!”
Trong nháy mắt kia Bộ Trọng Hoa từ trong ánh mắt cậu hiểu ra ý muốn ẩn tàng chân chính trong người cậu.
Đao thương san sát nhau trên chiến trường, đám người điên cuồng khát máu, gϊếŧ hại tàn khốc lẫn nhau…… Những thứ này đối với Ngô Vu mà nói đều không xa lạ gì, cậu vốn chính là người bị vô số lần sống chết như trước mắt rèn luyện ra, cậu đã luôn lẻ loi một mình ở nơi vực sâu phá vây lao ra, Bộ Trọng Hoa ở đây ngược lại sẽ cản trở cậu.
Chỉ cần Bộ Trọng Hoa quay người lại, cái mà đám người này chặt xuống cũng không phải là cán đao, mà là lưỡi đao.
…… BộTrọng Hoa thở ra một ngụm khí máu, khẽ cắn răng hàm, một cánh tay phát lực cầm nã, xoay ngược lại chộp lấy côn sắt đang nhào về phía mình, uốn gối đạp lên xương ngực đối phương, tại bên sườn đối phương đoạt lấy côn sắt, cạch cạch nện hai cái khiến cho đám người kêu thảm lui lại, ngay sau đó anh cấp tốc lui hai bước dán lên lưung Ngô Vu: “Đưa đao cho tôi!”
Ngô Vu nheo mắt.
“Đưa đao cho tôi!” Bộ Trọng Hoa không thể nghi ngờ quát.
Rõ ràng là thay đổi trong nháy mắt trước mắt, Ngô Vu trong đầu lại đồng thời hiện lên rất nhiều suy nghĩ: Đưa đao cho anh, sau đó tôi thì sao đây?
Chỉ vì họ chưa bị xét xử và bị kết tội, cấp dưới liền phải an phận với các nguyên tắc của cấp trên sao?
Trương Bác Minh ban đầu không phải cũng nghĩ như vậy chứ? Trương Bác Minh có phải cũng đã nói lời tương tự?
Bộ Trọng Hoa xoay tay lại vỗ vai Ngô Vu: “Nhanh!”
Ngô Vu nghiêng đầu thoáng nhìn, khóe mắt hàn quang sắc bén, trong chốc lát tựa hồ ở trong lòng đưa ra quyết định, đem khảm đao hướng anh nhẹ nhàng ném qua——
Lưỡi đao xoay chuyển rơi xuống, bị Bộ Trọng Hoa ba một tiếng chuẩn xác nắm chặt chuôi đao, chợt không nói lời gì, chộp nặng chặt!
“A!”
Thanh niên vừa mới xông tới trước mặt Ngô Vu, giơ dao định đâm tới, liền bị một nhát dao đâm vào đùi, huyết quang phun ra!!
Một màn máu tươi phản xạ ánh lửa này, chiếu vào con mắt thít chặt của Ngô Vu, lập tức chỉ thấy Bộ Trọng Hoa một khảm đao đặt trươc cổ của thanh niên kia, cưỡng ép đem con tin xách lên, tiếng rống lạnh lùng nghiêm trọng: “Lui ra phía sau!”
“—— Bỏ vũ khí xuống, lùi xuống chô tôi! Nếu không ta cắt cổ hắn!”
Đám người giống chó điên kia yên tĩnh, đột nhiên bộc phát ra già yếu khàn giọng kêu khóc: “Ta, ta…… con trai ta!”
Thanh niên đầy chân là máu, trên cổ lại nằm ngang lưỡi đao, run rẩy phát ra tiếng kêu thảm, ngay sau đó liền đái ướt cả quần. Máu và nướ© ŧıểυ ào ào đổ đầy đất, ở phía xa ngược trong ngọn lửa, rõ ràng chiếu vào trong mắt tất cả mọi người, mấy tên gϊếŧ đỏ cả mắt tại chỗ liền rùng mình một cái, không tự chủ được hướng lui về phía sau.
…… Ngô Vu ngừng lại thở dốc, khàn giọng hỏi: “Không phải quy định nói cảnh sát không cho phép bạo lực tổn thương dân chúng sao?”
Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói: “Đội chúng ta quy định người nào mệnh cũng là mệnh, cái khác chưa nghe nói qua.”
“Thả con ta ra, mau buông con ta ra!……” Lão phụ kêu khóc cơ hồ lấn át đại hỏa thiêu, khiến lòng người phát lạnh, mấy tên khϊếp đảm kia không khỏi nhẹ buông tay, đao thương, mã tấu đinh đương rơi xuống đất, cục diện lập tức được khống chế.
Bộ Trọng Hoa hướng về sau nháy mắt một cái: “Đi mau!”
Ngô Vu cùng Bộ Trọng Hoa góc cạnh tương hỗ, một bên liếc nhìn chung quanh đề phòng, một bên cầm đao ghìm con tin lui ra phía sau, rốt cục chậm rãi rút lui ra tới đầu hẻm nhà Cốc Vĩ, bước lên đường lớn. Lúc này toàn bộ vòm trời đen đã buông xuống, chung quanh tầm nhìn nhiều nhất hai ba mét, ngoài khoảng cách này ngay cả người hay quỷ đều hoàn toàn không thấy rõ; Ngọn cây tại hai bên đường chập chờn, phảng phất như quỷ ma ẩn nấp trong bóng đêm, phát ra tiếng ma sát bén nhọn.
Tà giáo chúng từ phía trước căn nhà cháy hừng hực đi tới, từ đầu đến cuối chăm chú vây quanh ở phía trước bọn họ, trong đám người không ngừng vang lên thanh âm đọc thuộc lòng kinh văn: “Chúng ta muốn tin tưởng vững chắc Cơ Đốc cứu vớt thương sinh, tận thế sắp xảy ra, hãm hại chúng ta đều là ma quỷ, là Tà Linh……”
“Các ngươi đều là ma quỷ, là Tà Linh, là ngu dân không có tín ngưỡng……” tên thanh niên bị thương ở chân, run rẩy nhắc tới: “Chúng ta cần vứt bỏ nhục thân, cung phụng thánh linh, không e ngại áp bách tra tấn, sau khi chết nhất định có thể thăng nhập Thiên Đường……”
Ngô Vu đem côn sắt từ dưới đất nhặt lên đổi từ tay trái sang tay phải, răng nanh cắn tàn thuốc, nhẹ nói: “Đời này đã sống thành cái dạng này, còn không nghĩ mau đi học đọc thêm sách, tin Thần năng có tác dụng sao?”
Tiểu thanh niên vặn vẹo lên mặt gầm thét: “Chúng ta đọc chính là tư tưởng của Đức Chúa Trời! Ngôn luận của Đức Chú Trời! Các ngươi là những ác ma không có tín ngưỡng sao có thể hiểu?!”
“Ý nghĩ và lời nói của Đức Chúa Trời chỉ dạy cậu cách gϊếŧ người và phóng hỏa sao??”
“Chúng ta là linh thể hợp nhất! Là toàn tâm kính dâng! Là tỷ muội chúng ta bản phận! Chúng ta……”
“Đây đều là họ Ba dạy các người?” Bộ Trọng Hoa cắt ngang hắn.
Tiểu thanh niên bị Ngô Vu kí©h thí©ɧ không lựa lời nói, cảm xúc điên cuồng cứ thế cực điểm: “Im ngay! Các ngươi không xứng nhắc đến tên của lão sư! Các ngươi đều là Hồng Long sa ngã, các ngươi sẽ bị lật đổ, lật đổ!!”
“Ba lão sư.”
Bộ Trọng Hoa quay đầu, cùng Ngô Vu liếc nhau, hai người đáy mắt thần sắc đều tối lại—— Cái tên này đúng là âm hồn bất tán, một lần nữa từ huyết tinh phía sau màn hiện ra mánh khóe.
Hắn đến cùng là làm gì? Hắn phải chăng giấu cái gì ở trong thôn này?
…… Bộ Trọng Hoa đại não xoay chuyển nhanh chóng, đột nhiên hừ cười một tiếng: “Tên họ Ba đã bị chúng ta bắt lấy, cậu còn không biết điều?”
Tiểu thanh niên cả người sững sờ: “Cái gì?”
“Chính là Ba lão sư nói cho chúng ta biết tới nơi này, nếu không cảnh sát sao có thể tìm tới các người?”
“Không có khả năng, ngươi gạt ta……” Tiểu thanh niên run rẩy thì thào, hắn tựa như là bị điện giật, điên cuồng gầm rú: “Không có khả năng, Ba lão sư có thể’Nghe thấy’ thanh âm Hồng Long, tuyệt không có khả năng bị bắt! Ngươi gạt ta ——“
Nơi xa đường núi sắc đỏ lam quang chợt sáng, còi cảnh sát vạch phá bầu trời đêm.
Chi viện tới!
“…… Thanh âm gì vậy? Là cảnh sát?”
Đám người nhao nhao kiếm âm thanh quay đầu, khủng hoảng nghị luận càng lúc càng lớn, dần dần ông vang lên liên miên: “Cảnh sát đến bắt chúng ta? Là công an cục! Hồng Long, là Hồng Long! Ma quỷ!……”
“Chúng ta sẽ bị phán tử hình!” Có người thất kinh kêu lên: “Chỉ cần bị ma quỷ bắt lấy chính là cái chết!”
“Chỉ cần bắt được liền sẽ phán chết” như búa rìu từ trên trời giáng xuống, một búa chặt đứt đương lui của đám người, sợ hãi cực độ lập tức hóa thành cực độ tuyệt vọng cùng điên cuồng. Cho đến lúc này Bộ Trọng Hoa sắc mặt mới chính thức thay đổi, quyết định thật nhanh quát chói tai: “Bỏ vũ khí xuống chạy mau! Cảnh sát sẽ không tổn thương các ngươi! Chạy mau!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Tiểu thanh niên tựa như cá mất nước điên cuồng bật lên, thậm chí không quan tâm lưỡi đao đã rạch lên da mình một đường máu, mấy lần suýt nữa xẹt qua động mạch cổ: “Bọn họ đến hãm hại chúng ta! Cứu mạng ——!”
Bộ Trọng Hoa một chưởng gắt gao đè lại hắn: “Không cho phép nhúc nhích!”
Bộ Trọng Hoa bao nhiêu năm ở tuyến một thực chiến cộng thêm thể chất rèn luyện thường xuyên, chưởng lực kia không thể coi thường, lúc ấy liền đem tiểu thanh niên một mực ấn xuống, lồi mắt ra cũng không phát ra được âm thanh nữa, một tay chân hung hăng loạn đạp.
“Đội trưởng”, Ngô Vu thở dốc nói.
Tại hai chữ ngắn ngủi kia khiến cho Bộ Trọng Hoa lập tức ý thức được cái gì đó, đem tiểu thanh niên ra bên ngoài đẩy: “Ngươi cút nhanh lên!”
Bộ Trọng Hoa quyết không có thể nào có được kinh nghiệm như Ngô Vu đối mặt với đám người loạn lạc này, phản ứng của anh đã có thể xưng thần tốc, nhưng vẫn còn rất chậm. Tối như bưng bên trong không ai có thể thấy rõ anh vừa rồi đối người chất đã làm gì, ngay sau khi ép thanh niên kia, cách đó không xa cái giọng nói như mũi đao nhọn lại phát ra:
“Hắn gϊếŧ đại bảo! Không ổn rồi!”
“Cảnh sát gϊếŧ đại bảo rồi ——!”
Hỗn loạn thoáng chốc yên tĩnh nửa giây, ngay sau đó:
“Cảnh sát gϊếŧ người cảnh sát gϊếŧ người! Đại bảo của tôi a a a! Tôi liều mạng với các người!!”
“Tuyệt đối không ngồi chờ chết! Cùng ma quỷ tử chiến, quyết nhất tử chiến ——!!”
Nếu như nói người kia lần thứ nhất phát ra tiếng tựa như là giọt nước rơi vào chảo dầu, như vậy hiện tại chính là toàn bộ chảo dầu đều nổ, mỗi người đều thét lên, mỗi người đều đang thét gào, ngàn vạn giọt nước sôi trùng thiên loạn tóe, tiếng của tiểu thanh niên căn bản truyền không đến lỗ tai của người khác.
“Về lại xe cảnh sát”, Bộ Trọng Hoa rút lui nửa bước, trong lòng biết đại thế đã mất, đột nhiên vung tay đem đao vứt cho Ngô Vu: “Chụp lấy! Về lại trên xe cảnh sát! Nhanh!!”
Vừa dứt lời, đám người nổi giận ùa lên, như thủy triều che mất bọn họ!
Đèn báo hiệu đỏ xanh lao vùn vụt tới, còi cảnh sát chấn động toàn bộ thôn trang, cạch cạch cạch liên tiếp nổ vang, tất cả xe cảnh sát đều mở ra đèn chiếu xa, thoáng chốc đem trọn con đường đất rọi sáng như ban ngày.
“Bên này bên này! Bên này bên này!!” Trị an chủ nhiệm lộn nhào từ trong xe cảnh sát ngã xuống, một bên nói năng lộn xộn chỉ đường, một bên hướng bên này rống to: “Mau dừng tay! Cảnh sát đều tới! Mẹ kiếp còn không mau dừng tay!!”
“Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”
“Cảnh sát!”
Ngô Vu phi ngừoi đạp ngã ông chú đang điên cuồng lao tới, cả người bay trênkhông hạ xuống, hai đầu gối rắn rắn chắc đặt ở một tên vai của nam tử, sau lưng ngửa cong, xà beng dán tại chóp mũi cậu đảo qua. Cậu quả thực giống lệ quỷ vô thanh vô tức, chỗ cậu bước đến không ai có thể ngăn cản, một giây sau từ bẻ đầu vai nam tử xoay lại, chân quét một cái, cổ chân đối phương rắc rắc nứt xương!
“Gϊếŧ chết hắn! Gϊếŧ chết hắn!” Hỗn loạn bên trong một đôi già nua tay nắm lấy góc áo Ngô Vu, lão phụ trừng mắt hai con hai mắt đỏ bừng: “Bọn hắn gϊếŧ đại bảo ta! Gϊếŧ chết hắn ——!”
Bộ Trọng Hoa nhào lên nắm chặt lão phụ kia, cũng không quản được bao nhiêu, bắt lại vứt ra ngoài. Ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi này, đường lui của bọn họ đã bị hoàn toàn cách trở, các thôn dân gϊếŧ đỏ cả mắt nhào lên, như châu chấu tầng tầng lớp lớp bao lại bọn họ.
Đếm không hết có bao nhiêu cây gỗ côn sắt hướng đầu mà bổ tới, đồng thời chiếu vào trong mắt Ngô Vu.
Sau một khắc, cậu bị Bộ Trọng Hoa đè trên mặt đất, toàn thân đều được che chắn, không chút nào lộ ra bên ngoài.
—— Bành!
Bộ Trọng Hoa một tay che mắt Ngô Vu, tay kia đệm ở sau ót cậu, chắn giữa mặt đất, ấn đầu của cậu vào bên trong cổ mình, trong lỗ tai chỉ còn nghe thấy tiếng xương cốt nội tạng mình phát ra âm trầm đυ.c.
Kịch liệt đau nhức khiến cho anh thậm chí không kịp cảm giác mình bị thương ở đâu, lục phủ ngũ tạng đồng thời thít chặt, ngay sau đó từ yết hầu phun ra một ngụm máu!
Thời gian dường như ngưng động, kéo dài đến vô tận; Dòng máu chảy thuận tóc mai Ngô Vu chảy tới phần gáy, trong chốc lát hóa thành nham tương, hòa vào da thịt, đốt cháy mỗi một tấc xương cốt lạnh lẽo trong linh hồn.
“…… Đội trưởng Bộ”, Ngô Vu hô hấp dừng lại, lập tức nghẹn ngào cả giận nói: “Bộ Trọng Hoa!”
—— Phanh!
Phanh! Phanh!
Tiếng súng xuyên thấu bầu trời đêm, vang đến đáng sợ, tất cả bạo sôi đồng thời một tịch!
“Không được phép nhúc nhích! Nếu không sẽ nổ súng!” Nơi đó cục trưởng công an ngón trỏ chụp tại trên cò súng, gầm thét xé rách màng nhĩ tất cả mọi người: “Tất cả mọi người lui ra phía sau! Cảnh sát đây!!”