Chương 29

“Bọn nó đưa đồ cho tôi giữ, tôi liền giữ, tôi thật không biết đây là phạm pháp! Này nha cảnh sát đồng chí, tôi thật oan uổng, lần sau tôi không tiếp tục vậy nữa có được không?”

Cục công an huyện trong phòng thẩm vấn ba cảnh sát hình sự cùng hai bí thư viên, ghi âm thu hình thiết bị đầy đủ, huy hiệu cảnh sát lớn đặt trên bức tường trắng, bên trái treo dòng chữ ‘thẳng thắn sẽ khoan hồng’, bên phải ‘kháng cự sẽ nghiêm trị’. Tên chủ tiệm in đại khái đời này đều chưa thấy qua trận thế lớn như vậy, núp ở trên ghế run lẩy bẩy, một tay toàn là nước mũi một tay toàn là nước mắt khóc lóc kể lể: “Tôi nói cho anh nghe chúng tôi đều là những người làm ăn nhỏ, không tri thức không học thức, không có kỹ thuật còn là người thiếu kiến thức về pháp luật, muốn kiếm nhiều tiền cũng không dễ dàng đúng không? Vợ thì làm người mẫu, con trai thì đua đòi, ông già thì muốn mời người giúp việc, quốc gia còn ra lệnh bắt chúng tôi sinh hai đứa con, mang thai rồi thì phải được đưa tới nhà trẻ, chọn trường học, bảo mẫu. trường luyện thi……”

Tấm lưng gầy gò của Ngô Vu dựa vào phòng thẩm vấn bên ngoài, một tay cắm ở trong túi quần, một tay xoa mi tâm: “Sớm biết hắn dễ dàng thẩm như vậy, chúng ta còn đặc biệt tới đây một chuyến làm gì.”

Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Không phải cậu chủ động muốn theo sao?”

Ngô Vu liếc anh một cái, trên mặt tựa hồ có chút hậm hực, Bộ Trọng Hoa không cần nhìn liền biết trong lòng thằng nhóc này đang suy nghĩ gì “—— Nhưng tôi làm sao biết được đặc sản đậu hũ cá kia của huyện Ninh Hà kỳ thật cũng không ngon lắm đâu?”

“Đội trưởng Bộ, ghi chép hầu như đều được ghi ra rồi”. Cảnh sát nhân dân Cục công an huyện đẩy cửa đi ra ngoài, đem một chồng vật liệu đưa cho Bộ Trọng Hoa: “Căn cứ lời khai của nghi phạm, hắn tổng cộng chỉ ấn qua một lần loại thư tịch này, ấn lượng không sai biệt lắm 180 đến 190 bản, đối phương nói bởi vì số lượng không đủ in ở nhà máy cho nên mới đến tìm hắn in, thời gian chênh lệch không nhiều là từ cuối tháng mười năm ngoái. Về sau lại tìm hắn in, bởi vì lần này in số lượng nhiều, chi phí cao, cho nên không chịu thương lượng giá tiền liền từ bỏ, còn thời gian cụ thể thì hắn quên rồi……”

“Đối phương đã từng mang mọt cô bé đến tiệm hắn sao?” Bộ Trọng Hoa đang lật xem ghi chép, đột nhiên động tác dừng lại.

“Đúng vậy, ý của nghi phạm là, đối phương đã từng ám chỉ qua để cho cô ấy ngủ cùng hắn thay cho chi phí in ấn”. Cảnh sát nhân dân biểu lộ phức tạp: “Nhưng mà…… bị hắn từ chối thẳng thừng.”

“—— Tôi nói mấy người bọn hắn có phải xem tôi là con rùa ngốc không cơ chứ, con bé kia không ngực không mông, bảo vệ sức khoẻ một đêm mới có thể hoa được mấy đồng tiền?!…… Ừ, ừ, tôi biết con bé kia còn trong trắng, nhưng tôi không thích như thế a! Tôi chỉ thích bà cô sát vách tô son điểm phấn xoa nước hoa, bộ ngực đẫy đà, đùi lắc một cái liền rung nhà! Mà thật ra tôi cũng chỉ là người thiếu kiến thức pháp luật chứ cũng không phải ngu thật sự, con bé kia bé như giá đỗ, không chừng còn chưa tròn mười bốn tuổi, nếu làm ra chuyện này nửa đời sau chẳng phải tôi sẽ sống trong tù sao?!……

Bộ Trọng Hoa lôi điện thoại ra mở album ảnh bên trong là hình chụp của NiênTiểu Bình và Cốc Linh rồi đưa cho cảnh sát nhân dân, cảnh sát nhân dân hiểu ý chuyển giao cho bí thư viên, ra hiệu đi vào để nghi phạm phân biệt, nhưng chốc lát chỉ thấy trong phòng thẩm vấn ông chủ tiệm in hung hăng lắc đầu: “Không phải, hai đứa nhỏ này đều không phải, đứa tôi gặp nhỏ tuổi hơn so với hai cô bé này chút—— Ấy nói thật này cảnh sát đồng chí, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi bọn hắn, chẳng lẽ Thương lão sư không dễ nhìn sao? Sức khoẻ không dễ chơi hơn sao? Lại đi gieo tai hoạ vào người cô bé đó! Ấy cảnh sát đồng chí các anh phải tin tưởng tôi, tôi không tốt là một chuyện nhưng tôi nguyện ý làm nhân chứng, vì chính phủ tố giác vạch trần đám côn trùng gieo tai họa cho đoá hoa Tổ quốc!……”

Trong phim Mỹ khi cảnh sát bắt cướp thường cho người dân rất nhiều cơ hội để làm chứng thành ra tạo nên rất nhiều sai lầm về nhận thức, chí ít thì pháp luật Trung Quốc không có luật mời người dân làm chứng. Các cảnh sát thẩm vấn dở khóc dở cười, vội vàng quát ngưng hắn lại, Bộ Trọng Hoa bên ngoài kính đơn mặt thu hồi ánh mắt.

“Cho nên đối phương hết thảy từng tới tìm hắn hai lần, một lần ấn không đến hai trăm bản sách tuyên truyền, một lần bởi vì phí qua nhiều nên từ bỏ?”

“Đúng, nghi phạm khai ra như thế”. Cảnh sát nhân dân khẳng định nói: “Năm ngoái sau đợt tập kích quốc gia với các nhà máy in ấn trái phép, đám người kia không còn dám đi tìm nhà máy in ấn lớn nữa, mà các nhà máy in nhỏ thì lại không dán mạo hiểm in các cuốn sách tà giáo, cho nên chỉ có thể tìm các cửa hàng in ấn nhanh in từng đợt. Lần thứ nhất tìm ‘Mở thái đồ văn’ khả năng chỉ là thử nghiệm, cảm thấy in ra hiệu quả không tệ, mới có lần thứ hai.”

“Hắn thật không nhớ rõ mấy người kia dáng dấp ra sao?”

“Cái này……” Cảnh sát nhân dân khó xử lắc đầu: “Đã hơn nửa năm, chỉ nhớ kỹ là có ba bốn người đàn ông, trong đó tên đi đầu, người khác hắn gọi là ‘Ba lão sư’, bởi vì cái họ này tương đối ít thấy cho nên mới nhớ đến bây giờ.”

Bộ Trọng Hoa cùng Ngô Vu liếc nhau một cái, trong mắt đều ẩn ẩn có một tia nghi hoặc.

“Ba lão sư?”

“Này nha tôi thật không nhớ rõ, cái này cũng đã ba bốn năm sáu bảy…… Bảy tháng! Ngay cả vợ tôi dặn gì bảy phút trước tôi còn không nhớ rõ, huống chi là bảy tháng trước khách hàng nào tới? Lại nói cửa hàng của tôi ở khu náo nhiệt…… Cái gì?! Anh nói ảnh hưởng cân nhắc mức hình phạt?!” Ông chủ tiệm in thanh âm đột nhiên cất cao, cơ hồ hét rầm lên: “Cảnh sát đồng chí tôi xin các anh mà, tôi cùng bọn họ quả thật không phải là người một đường! Tôi trên có mẹ già tám chục tuổi, dưới có con thơ tám tuổi, ở giữa còn có bà vợ ngày ngày bức tôi đưa tiền lương! Tôi mà dính dáng vào bọn họ thì làm sao sống! Vợ tôi sẽ mang theo con đi cưới chồng khác mất!!”

Thẩm vấn viên vỗ bàn một cái, thái độ hung dữ: “Vậy anh còn không nói?!”

“Tôi nói nói nói nói một chút……” Ông chủ tiệm in sầu mi khổ não, 300 cân thịt tội nghiệp núp ở trên ghế gỗ nhỏ, khiến ghế thẩm vấn vang lên tiếng kẽo kẹt nặng nề: “Khẩu âm của những người đó chính là khẩu âm phổ thông ở phương Bắc, không giống như từ vùng Đông Bắc tới. Cao thấp mập gầy đại khái đều có, một đám người bình thường, cũng không phải là dạng người khi đi bộ ngang qua sẽ khiến cho người ta ngoảnh đầu lại dòm một cái. Còn Ba lão sư thì thấp hơn một chút so với những người còn lại, tuổi tác ngược lại không lớn, mắt nhỏ, da trắng, rất biết điều… Đúng rồi, lông mày!”

Ông chủ tiệm in vỗ tay một cái, phảng phất như vừa thấy được ánh sáng của miễn tội hình sự: “Tên đó trên lông mày có vết thẹo!”

“—— Nơi đó đồn công an đã hỏi thăm qua hàng xóm của Cao gia, nói là xâu sao mắt, thịt tẹt, mập lùn đại khái hai ba mươi tuổi, trên lông mày có vết thẹo rất rõ ràng……”

Người cùng Cao bảo Khang về nhà, người dùng mười vạn tiền mua mạng của Niên Tiểu Bình và Cốc Linh, Ba lão sư đi in ấn sách tà giáo tuyên truyền ở thái đồ văn là cùng một người!

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Bộ Trọng Hoa bước nhanh vào, giơ điện thoại hướng về phía chủ tiệm in: “Người này anh từng gặp qua chưa?”

Trên điện thoại di động là hình ảnh mặc áo tù nhân xanh trắng của Cao Bảo Khang, con mắt to tròn của lão dò xét một lát, dùng sức lắc đầu: “Không có, không có ấn tượng, hẳn là không gặp qua.”

Bộ Trọng Hoa ngón tay quẹt sang một cái, “Người này thì sao?”

Ông chủ tiệm in rõ ràng rất sợ anh, hai má thịt mỡ đều đang run rẩy, mặt tròn cơ hồ muốn dán trên màn hình điện thoại di động, tất cả mọi người có thể nhìn ra cái ghế hắn đang ngồi kẽo kẹt kẽo kẹt liều mạng chuyển động, nửa ngày sau mới cẩn thận giương mắt lên trộm dò xét sắc mặt Bộ Trọng Hoa, lắp bắp hỏi: “Báo —— Báo cáo chính —— chính phủ, nếu tôi thừa nhận, có thể —— có thể miễn khởi tố không?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Tôi sẽ thử giúp anh một chút.”

Ông chủ lập tức chỉ vào Lý Hồng Hi trên màn hình, một mặt buồn vui đan xen: “Tôi từng gặp qua! Tên này tôi từng gặp qua! Hắn chính là tên mang cô bé Tiểu Đậu Nha Kai đến cho tôi!”

“Alo, Liêu Cương”. Bộ Trọng Hoa nhấn một vào dãy số, ngắn gọn nhanh chóng nói: “Nghi phạm Cao Bảo Khang cùng bạn của Lý Hồng Hi là cùng một nhóm người, hẳn là họ Ba, là một đầu mục bên trong tổ chức tà giáo. Lập tức cùng đội kỹ thuật gấp rút kí hoạ chân dung, đưa cho người nhà của Cao Bảo Khang và vợ của Lý Hồng Hi phân biệt, động tác nhanh lên”!

“Dạ rõ!”

Bộ Trọng Hoa bước nhanh đi ra phòng thẩm vấn, sau lưng ông chủ tiệm in hung hăng nhào tới, hận không thể ôm lấy ống quần anh: “Chính phủ! Vị này chính phủ!—— Ngài cam đoan tôi sẽ được miễn khởi tố đúng không? Lúc nào miễn? Tôi có thể gọi điện thoại cho vợ tôi không?!”

Bộ Trọng Hoa quay người đi ra ngoài, nhìn qua hắn lạnh lùng nói: “Tôi có thể cam đoan sẽ đi khuyên vợ anh không sửa họ con của anh!”

“……”

Sấm sét giữa trời quang xoạt xoạt đánh xuống, ông chủ béo bị đánh cho ngất.

Huyện Ninh Hà cách Tân Hải hơn ba giờ lái xe, chờ làm xong thủ tục từ cục công an huyện ra đã hơn tám giờ tối, nếu đi tàu đêm về cục thành phố cũng không còn kịp. Đội cảnh sát hình sự nơi đó khăng khăng muốn mời cơm, sau bữa ăn tại cục công an lại thuê một khách sạn ở cạnh cục công an, để lãnh đạo trong thành phố nghỉ ngơi một đêm, tốt xấu gì thì sáng mai mới có thể trở về trở về cục thành phố làm việc.

Mười giờ tối, trong phòng tắm khách sạn tiếng nước rửa mặt dừng lại, Bộ Trọng Hoa đẩy cửa đi ra ngoài.

Anh đã thay ra áo ngủ, áo thun Tshirt màu trắng cùng quần bông dài màu xám đậm, chân mang dép lê của khách sạn. Bộ dáng tuỳ ý này để cho cả người anh lộ ra khí chất hoà nhã hơn rất nhiều, thêm con ngươi và tóc đều ẩm ướt, nhìn qua thậm chí có điểm giống một sinh viên cảnh sát chỉ mới hai mươi tuổi.

“Sách kia cậu còn chưa xem xong sao?” Bộ Trọng Hoa đối diện chỉ thấy Ngô Vu còn duy trì tư thế kia tựa ở đầu giường, thuận miệng hỏi.

Ngô Vu đang tập trung “Á” một tiếng.

Tên nhóc này rất thích học, Bộ Trọng Hoa trong lòng nghĩ.

Anh lúc đầu nghĩ Ngô Vu là dạng người này, buổi tối tan việc xong trở về nhà nhiều nhất là sẽ xem một trận bóng, hoặc là chơi game rồi tức giận la lên, khả năng lớn hơn thì là một người tẻ nhạt vô vị mua thức ăn ngoài, lẻ loi trơ trọi ngồi đối mặt với bốn bức tường trắng, đợi khi trời tối thì yên lặng, tắt đèn đi ngủ.

Cho nên khi đặt phòng, anh để cho người ta chỉ thuê một phòng 2 giường, cứ nghĩ mình đã làm rất tốt, lại không nghĩ rằng Ngô Vu vào cửa sau khi tắm xong chuyện thứ nhất làm chính là lấy từ trong túi ra một quyển sách《 Công an tin tức học 》, đeo lên mắt kính, còn rất nghiêm túc, hoàn toàn là một bộ dáng đam mê học tập.

Bộ Trọng Hoa trong lòng có loại cảm giác tự mình đa tình. Anh dùng sức ho một tiếng, đè xuống ý nghĩ này, mở ti vi tìm trận bóng rổ đang phát sóng, đang chuẩn bị xem thì đột nhiên lại nhớ tới cái gì của tình tiết vụ án: “Này, cậu có để ý không?”

“Hả?”

“Cậu có để ý thanh âm này không?”

Ngô Vu mắt cũng không nhấc: “Ừ”.

“?”

Bộ Trọng Hoa cảm giác không thích hợp, quay đầu tập trung nhìn lại, rốt cục phát hiện là lạ ở chỗ nào —— Tên nhóc này kính mắt đã tháo xuống, giờ phút này đang gắn tai nghe lên, sách không biết lúc nào đã biến thành cái điện thoại kiểu cũ nắp trượt kia của cậu, ánh đèn yếu ớt chiếu vào trên mặt, biểu lộ bình tĩnh, ánh mắt không thú vị.

“Ngô Vu?” Bộ Trọng Hoa thăm dò hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì đấy?”

“……”

“Ngô Vu! Tôi đang hỏi cậu nhìn cái gì đấy!”

Ngô Vu rốt cục ngẩng đầu lên, yếu ớt thở dài:

“Nhìn nữ thần của tôi. Anh muốn nhìn không?”

Bộ Trọng Hoa: “?”

Bộ Trọng Hoa bước nhanh đi đến bên giường cậu, một tay rút tai nghe ra, từng âm thanh trượt xuống, một giây sau tiếng ‘ư ư a a’ khắp căn phòng —— Quả nhiên trên màn hình là loại ‘phim hành động ác chiến say sưa’, nhân vật nữ chính tất cả mọi người không xa lạ gì, rõ ràng là đức nghệ song hinh người mỹ mạo ngọt, nhân dân quần chúng nghe nhiều nên thuộc sóng nhiều dã kết áo lão sư.

Ngô Vu đem tai nghe đưa cho anh: “Muốn xem sao?”

………………

Hai người thật lâu nhìn chằm chằm lẫn nhau, nửa ngày sau Bộ Trọng Hoa chỉ chỉ điện thoại, lại chỉ chỉ quần Ngô Vu gạt ra một chữ: “Cậu……”

Ngô Vu nói: “Anh nếu là giống như tôi, ở quá khứ mấy phải xem đi xem lại các bộ phim này hơn hai trăm lần, anh cũng sẽ không còn bất kỳ phản ứng nào.”

…… Bộ Trọng Hoa biết mình làm lãnh đạo phải nói chút gì đó, nhưng mà anh lại nghe thấy mình thực tế lại nói ra: “Vậy sau cậu không xem cái gì khác?!”

“Bộ nhớ không đủ, tôi lại không nghĩ nên xóa bỏ bớt một bộ phim nào”.

“…… Vì sao?”

“Đây là bộ phim tôi thích nhất”. Ngô Vu nói, “Kịch bản rất cảm động”.

Hai người một đứng một nằm, đối mắt nhìn nhau, Bộ Trọng Hoa ngón tay siết chặt càng ngày càng kịch liệt, các cơ bắp ở cánh tay trắng dài căng đến phát run; Mà Ngô Vu thì dưới một tiếng ‘Yamete’ càng ngày càng cao bên trong thờ ơ, mặt mũi tràn đầy tẻ nhạt.

“Anh thật không xem sao? Hai người bọn họ sắp chia tay, sau đó còn có một đoạn trong mưa không tệ lắm đâu”.

Bộ Trọng Hoa con ngươi không chớp nhìn chằm chằm mặt Ngô Vu, bờ môi mím lại cơ hồ thành một đường thẳng, thật lâu sau mới khống chế mình, tận lực đem điện thoại nhẹ nhàng ném lại cho cậu, bị Ngô Vu chụp được.

“Cậu xem đi, chú ý thân thể.”

“Anh đi đâu đấy?” Ngô Vu ngồi dậy kỳ quái hỏi.

Bộ Trọng Hoa đi tới cửa bên cạnh đổi giày, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Dạo bộ!”