Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 119

« Chương Trước
“Sau khi kỹ trinh thám giám định lý hóa lần nữa kết quả phân tích cho thấy ở tóc, cổ áo khoác và cổ tay áo của nạn nhân Bành Uyển trong vụ án bắt cóc 828 được nhuộm bằng tinh bột ngô, màu thực phẩm, và các thành phần như oxit kẽm và metyl hydroxybenzoat, cũng tức là đạo cụ máu giả. Loại huyết tương này được phát minh đặc biệt cho hiệu ứng phim vào những năm 70. Sử dụng tinh bột ngô làm chất nền, oxit kẽm làm chất nhũ hóa và metyl hydroxybenzoat làm chất bảo quản, lại dùng các sắc tố xanh, vàng để điều chỉnh sắc sai, so với huyết tương giả trên thị trường thì càng giống thật và tinh xảo hơn, cho dù nhìn ở khoảng cách gần cũng khó phân biệt thật giả.”

Soạt một tiếng giấy vang, Tiểu Quế pháp y lung lay báo cáo phân tích lên trước mắt Ngô Vu.

Trong nhà kho gϊếŧ người ở khu bến cảng, nhân viên lý hoá đang ngồi xổm trên đất cầm đèn pin thu thập vật liệu, Ngô Vu tiếp nhận báo cáo phân tích cầm trong tay xem một lát, ngẩng đầu liếc nhìn Giang Đình.

“Đội trưởng Ngô!” Lúc này lý hoá viên đứng dậy sải bước đến: “Kết quả kiểm nghiệm sơ bộ đã có, anh nhìn xem!”

Ngô Vu quay đầu lại.

Sau khi Bành Uyển chết trên thi thể hình thành một vị trí, viên phấn vẽ một đường cong hình máu chảy, vị trí khoảng từ cổ họng của tử thi khi nằm nghiêng, là dấu vết do đạo cụ máu hung thủ lưu lại, nhưng sắc tố thì đã bị hung thủ loại bỏ, chỉ còn lại dấu vết của các thành phần hóa học để điều tra viên phát hiện ra phạm vi máu chảy từ đạo cụ.

“…… Cô ta sẽ không phải là……” Tiểu Quế pháp y khó có thể tin: “Cô ta không phải là muốn nguỵ tạo hiện trường gϊếŧ người chứ?”

“Nếu như Bành Uyển cảm thấy cô ta chỉ giả bộ hôn mê bằng một bình huyết tương nhân tạo liền có thể tạo dựng hiện trường gϊếŧ người, vậy thì IQ của cô ta cũng không vượt quá 80”. Giang Đình nửa quỳ bên cạnh vết phấn vạch ra hình dạng máu chảy, quay đầu nhìn về phía Ngô Vu: “Suy đoán của em là đúng, cô ta quả thật đã bị hung thủ lừa.”

Ngô Vu gật đầu, “Hung thủ đã tạo lòng tin giả cho cô ta.”

“Lòng tin?” Tiểu Quế pháp y tràn đầy nghi hoặc, “Cái gì lòng tin?”

“Giả chết mưu hại.”

“Hả?!”

Giang Đình cùng Ngô Vu đều không nói chuyện, Tiểu Quế pháp y như nghe được trò cười hoang đường nhất kể từ khi mình hành nghề cho tới nay, nhịn không được vừa đi vừa về nhìn chằm chằm hai người bọn họ: “Thế nhưng kiểm tra, giải phẫu, nhận dạng thi thể…..”.

“Nếu như thi thể bị vứt đi thì sao?”

Tiểu Quế pháp y sững sờ, trong lòng tự nhủ ‘vứt đi?’

“——’Chúng tôi sở dĩ có thể đến trước cảnh sát khi chúng đuổi tới bãi sông, dùng súng gϊếŧ chết Đinh Thịnh Đặng Vui, sau đó lại cứu cô mang ngoài, là bởi vì bản thân chúng tôi có người trong nội bộ cảnh sát, lúc Đinh Thịnh gọi 110 tự thú chúng tôi đã canh giữ bên cạnh điện thoại. Chúng tôi hợp tác với Vạn Trưởng Văn rất nhiều năm, sẽ đem cô và con trai đưa đến chỗ ông ta, nhưng trước đó cha cô cần cô hoàn thành một nhiệm vụ để chứng minh bản thân —— ‘Giả chết mưu hại cảnh sát.’”

Ngô Vu trong sự kinh ngạc của Tiểu Quế pháp y dừng một chút.

“’Lúc chúng tôi phái người xông vào mật thất, trong bóng tối sẽ vô cùng hỗn loạn, cô chỉ cần đặt túi máu nhân tạo này lên trên cổ của mình, chúng tôi liền có thể trở thành nhân chứng cho cái chết của cô. Sau khi cảnh sát phát hiện có người chết sẽ không lập tức đυ.ng vào thi thể, mà là cố định lại hiện trường, chụp ảnh làm bằng chứng, sau đó lại bỏ vào trong bọc đưa lên xe pháp y. Một khi lên xe chúng tôi liền sẽ phái người đưa cô qua chỗ cha cô, chuyện sau đó không cần cô quản, nội bộ cục công an Tân Hải chúng tôi sẽ an bài hết thảy.’”

“Thế nhưng, thế nhưng hoang ngôn này vụng về đến thế……” Tiểu Quế pháp y vẫn rất nghi hoặc, “Bành Uyển chỉ là ít thông minh nhưng cũng không thể ngốc đến vậy, làm sao cô ta có thể tin đây là thật……”

“Đây đúng là hoang ngôn đặc biệt vụng về, ngoại trừ hai điểm.” Ngô Vu trầm giọng nói: “Đầu tiên, Bành Uyển kém chút bị bọn bắt cóc trói lại gϊếŧ con tin, bị buộc rơi vào đường cùng đem chân tướng vụ án bắt cóc nói thẳng ra với Đinh Thịnh, sau đó bị người khác cầm dao dí sát cổ quỳ trên mặt đất chờ cảnh sát tới tự thú thì lại được cứu. Lúc Đinh Thịnh gọi 110, cô ta liền biết tất cả tâm huyết, tất cả cố gắng, tất cả khát vọng về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai của mình đều điên cuồng bị tiêu huỷ, cái chờ đợi cô ta phía trước chính là nhà hoả táng và tù giam. Lúc đó cô ta có thể rất hối hận còn không bằng đi chết cho xong.”

“—— Nhưng”, Lời nói của Ngô Vu xoay chuyển: “Ngay lúc Bành Uyển đang vô cùng tuyệt vọng, chờ đợi mình bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát, đột nhiên có thần binh từ trên trời rơi xuống cứu lấy cô ta, gọn gàng bắn chết bọn bắt cóc, còn tự xưng là người do Vạn Trưởng Văn phái tới mang cô ta chạy về phía mơ mộng của cuộc sống mới —— Giải thưởng năm ngàn vạn đập xuống giữa đầu, lúc này sao còn có thể duy trì sự thanh tỉnh để phán đoán phượng mao lân giác*, Bành Uyển chỉ là người phạm tội lần đầu cùng đường mạt lộ mà thôi, cô ta không hề nghi ngờ lập tức lựa chọn tin tưởng, đây mới là phản ứng bình thường.”

(Phượng mao lân giác (凤毛麟角 ): chỉ lông vũ Phượng Hoàng và sừng Kỳ Lân là 2 thứ quý hiếm. câu này ý nói vật trân quý thì thường rất hiếm. Đặt trong hoàn cảnh này, theo mình thì ý của Ngô Vu muốn nói chính là Bành Uyển đã trải qua hoảng sợ, rồi lại tự nhiên được cứu như trúng phải vé số 5 ngàn vạn, cô ta vì quá đỗi vui mừng nên đã không phân biệt được đồ vật trân quý thì rất hiếm khi xuất hiện, tựa như lông vũ Phượng Hoàng và sừng Kỳ Lân vậy)

Tiểu Quế pháp y khó có thể tin lấy lại tinh thần, đem mình đặt vào tình thế cùng đường mạt lộ của Bành Uyển lúc ấy, tất cả chất vấn vậy mà á khẩu không trả lời được.

“…… Vậy”, hắn suy tư nửa ngày, nhịn không được hỏi: “Cậu mới vừa nói đó là điểm đầu tiên, vậy tiếp theo thì sao?”

—— Tiếp theo là gì?

Ngô Vu há hốc mồm, rồi nhắm mắt lại, nhìn qua không khí trước mặt không lên tiếng, Giang Đình cũng tập trung tinh thần xem báo cáo không nói gì.

“Ngô Vu? Đội trưởng Tiểu Ngô?” Tiểu Quế pháp y không giải thích được phất phất tay.

Lý hoá viên đều ở phía xa bận rộn, chung quanh một mảnh nhỏ đất trống này chỉ có ba người bọn họ, trên mặt đất là vết phấn dữ tợn vạch ra hình người thảm khốc, bên trong khe gạch góc tường là máu tươi cạn khô đã hóa thành vết tích đỏ sậm.

Ngô Vu rốt cục cũng giật giật, hơi nghiêng mặt, lông mi đậm dưới đuôi mắt tựa hồ lóe ra một tia kỳ dị, chiếu vào đáy mắt của Tiểu Quế pháp y.

Nhưng tiếng nói của cậu lại trầm ngưng hòa hoãn: “—— Tiếp theo, bọn chúng cũng không nói dối Bành Uyển.”

“Bọn chúng đúng là cảnh sát.”

Nửa tiếng sau, trên đường về cục công an.

“—— Bành Uyển nghĩ đó chỉ là khảo nghiệm, hung thủ lại đến thật.” Giang Đình một tay vịn tay lái một tay lấy thuốc lá, ra hiệu Ngô Vu rút một cây, cũng tự mình lấy ra một cây cắn giữa hàm răng, “Cho nên khi cô ta vào mật thất đã cất giấu chút ít đồ ăn trong ngực, đánh bậy đánh bạ để Đào Trạch ba tuổi sống tiếp, nhưng cũng chính vì điểm ấy mới khiến Bộ Trọng Hoa sinh hoài nghi, hai người trong mật thất xảy ra tranh chấp, dẫn đến cô ta dùng răng và móng tay lưu lại DNA của Bộ Trọng Hoa, vừa vặn thuận lợi vu oan thành công.”

Vị trí địa lý của phân cục Nam Thành quyết định mặc kệ lúc nào trở về đều sẽ kẹt xe, trên đường cái rộn rộn ràng ràng, khắp nơi đều là tiếng còi ‘tin tin”. Gió lạnh vòng quanh lá khô xuyên qua người người trên cầu vượt lao về phía cột đèn giao thông, vừa mới hai giờ chiều bầu trời đã nhá nhem tối, tầng mây màu chì tro bao phủ không trung vùng đô thị lớn, trận tuyết đầu mùa của năm đã bắt đầu nổi lên.

“Lúc nhân viên cứu viện đuổi tới phá cửa đoán chừng cô ta cũng đã choáng, coi như không choáng thì cũng tưởng rằng ‘nhân chứng’ đã tới, nên sẽ không phát ra âm thanh dẫn đến kế hoạch bại lộ.” Giang Đình hơi quay đầu, hướng người ra để Ngô Vu giúp mình đốt thuốc, “Nhưng có vài nghi hoặc anh nghĩ không ra.”

“Chỗ nào anh?”

“Hung thủ làm sao xác định người gánh vác trách nhiệm nhất định là Bộ Trọng Hoa?”

Hoàn toàn chính xác, nếu như người gánh trách nhiệm chính là Ngô Vu, vậy Bộ Trọng Hoa sẽ không bị mất chức, Tống Bình cũng không cần tránh né hiềm nghi, như vậy hung thủ liền sẽ đứng trước lưới trời càn quét của lực lượng điều tra, việc này hiển nhiên là vi phạm kế hoạch ban đầu. Phí sức lớn như vậy làm ra vở kịch gϊếŧ người trong mật thất, xem như không thể hoàn toàn đạt được hiệu quả trù tính, nhưng tối thiểu cũng phải đạt được mục đích mấu chốt, nếu không đối với hung thủ mà nói thì không khỏi lỗ vốn quá nặng.

“Anh đổi một mạch suy nghĩ liền sẽ hiểu ra.” Ngô Vu hướng ra ngoài cửa sổ đập khói bụi, thản nhiên nói: “Có lẽ đối với phương cũng không cần xác định ai là người gánh trách nhiệm, với hắn mà nói ai tới làm hung thủ cũng không quan trọng. Có thể đem Tống Bình và Bộ Trọng Hoa kéo xuống nước là tốt nhất, không được thì lùi lại cầu việc khác, đuổi em ra khỏi cảnh đội cũng có thể xem là đạt thành mục tiêu.”

Giang Đình ngoài ý muốn nói: “Em và Bộ Trọng Hoa có chung kẻ thù?”

“Có.”

Giang Đình liền giật mình.

“Ban đầu em cũng nghĩ không có, nhưng đêm qua em gặp được Bộ Trọng Hoa, anh ấy nói cho em biết Cá Mập đã cùng Vạn Trưởng Văn tiếp xúc một lần, lần này chui vào Hoa Bắc là vì muốn cùng Vạn Trưởng Văn đạt thành hợp tác cuối cùng, cũng chính là đem lam kim phân phối lên Rãnh Mariana.” Ngô Vu thở ra một hơi, trong khói thuốc lượn lờ nhìn qua Giang Đình: “Người kiểm soát các chuyến hàng lam kim cũng sẽ gián tiếp kiểm soát việc định giá ma túy tổng hợp trên toàn cầu, một tài sản khổng lồ hơn cả mỏ vàng, đối với Rãnh Mariana đây sẽ là lần quật khởi vô cùng mấu chốt —— và cũng vô cùng quan trọng với các trang web cạnh tranh. Anh có biết ai là đối thủ duy nhất của Rãnh Mariana tại Đông Nam Á không?”

Dark web thực sự là một lĩnh vực khác đối với Giang Đình, nhưng hắn vẫn lập tức kịp phản ứng: “—— Trà Mã Cổ Đạo?”

“Đúng vậy, trang web ít người biết đến này đã hoạt động ngoài Rãnh Mariana và bị đẩy lên bờ vực phá sản trong suốt nhiều năm. Mãi cho đến khi Rãnh Mariana offline cách đây một năm, Trà Mã Cổ Đạo mới bất ngờ hồi sinh, trong vòng vài tháng đã mở rộng trở thành công ty thương mại điện tử darkweb số một tại Đông Nam Á.” Ngô Vu giọng mỉa mai lắc đầu: “Cá nhân em suy đoán người sáng lập Trà Mã Cổ Đạo nhất định cũng rất muốn đạt thành hợp tác với Vạn Trưởng Văn, nhưng không hiểu sao lại bị Cá Mập vượt lên trước một bước, bắt được lá vương bài Tần Xuyên. Chờ Trà Mã Cổ Đạo kịp phản ứng, thì đã không còn cách nào lại từ trong biển người mênh mông tìm ra Vạn Trưởng Văn, chỉ có thể tìm tới cô con gái và đứa cháu ngoại đích tôn của Vạn Trưởng Văn, cũng chính là Bành Uyển và con trai Đào Trạch.”

Tin tin!

Giang Đình một cước đạp xuống phanh, G65 dừng lại bên lề đường giữa âm thanh của tiếng còi xe, một vài chiếc xe bấm còi rồi lao ngay đi.

…… Không khí trong xe như đọng lại, bên mặt Giang Đình dưới sắc trời âm u lộ ra khí chất lạnh lẽo, nửa ngày sau mới thấp giọng hỏi: “Em muốn nói với anh rằng Trà Mã Cổ Đạo là do người trong nội bộ cảnh sát sáng lập?”

Ngô Vu nói: “Em không chắc chắn, nhưng nếu đúng như suy đoán của chúng ta thì có thể giải thích được rất nhiều chuyện. Đầu tiên, nếu trong nội bộ cảnh sát có người muốn mưu hại Bộ Trọng Hoa, sẽ có rất nhiều biện pháp khác có thể áp dụng, không cần thiết cứ phải nhìn chòng chọc Bành Uyển. Cứ xem như cô ta là con gái của hung thủ gϊếŧ cả nhà Bộ gia, Bộ Trọng Hoa cũng có động cơ gϊếŧ người trả thù, nhưng đem cô ta từ trong tay Đinh Thịnh và Đặng Vui cứu ra thì phải trả cái giá quá cao, nguy hiểm quá lớn, trừ phi giá trị mà Bành Uyển mang lại bọn chúng không chỉ là một công cụ mưu hại. Tiếp đến, Bộ Trọng Hoa lúc ấy đã cùng Cá Mập đạt thành hợp tác, giới thiệu Rãnh Mariana cho rất nhiều bán lẻ lam kim, loại tình huống này Trà Mã Cổ Đạo nhất định phải lập tức ngăn cản. Nếu không con trai nuôi của người đứng đầu cục công an thành phố Tân Hải sẽ mang đến lợi ích khó mà tưởng tượng cho Cá Mập, nếu quả thật giúp được Cá Mập thiết lập trạm trung chuyển hậu cần cố định tại Hoa Bắc thì phải làm sao? Địa vị thống trị của Trà Mã Cổ Đạo tại Đông Nam Á chẳng phải sẽ lập tức sụp đổ à?”

“Nhưng việc này có quan hệ gì với em?” Giang Đình cau mày nói: “Trà Mã Cổ Đạo tại sao cũng muốn vu oan cho em, chẳng lẽ chỉ vì trả thù cho vụ buôn ma túy ở huyện Đại Hưng mười năm trước? Nói không thông lắm đâu.”

Xác thực nói không thông, kẻ buôn ma tuý trả đũa cảnh sát chống ma tuý. Việc này cũng cần phải khoanh vùng, đây là Hoa Bắc chứ không phải là Tam Giác Vàng, thà mơ ra màn kịch của một kẻ buôn ma túy suốt mười năm trời chỉ để dành cho sự trả thù còn nhanh hơn.

“Em biết.” Ngô Vu tựa ở trên ghế ngồi khàn khàn nói, cậu đóng chặt mi mắt trong sương khói mông lung không rõ, chỉ thấy vành mắt có nét tiều tụy, nửa ngày mới mở to mắt lắc đầu: “Nhưng em luôn cảm thấy, Trà Mã Cổ Đạo lộ ra chân ngựa không chỉ là án bắt ma tuý mười năm trước, khả năng trong quá khứ em đã từng theo chân bọn chúng tiếp xúc qua, hoặc là đối phương cho rằng em biết được việc gì đó, chỉ là…… chỉ là chính em còn chưa có ý thức ra.”

—— Loại trực giác xâu chuỗi vi diệu này đến cùng là từ đâu mà đến?

Nó là chuyện nào trong quá khứ, là cảnh nào trên màn hình, để lưu lại dấu vết còn sót lại sâu trong tâm trí Ngô Vu?

Giang Đình thở dài, từ trong tay Ngô Vu rút đi cây thuốc đã nhanh đốt tới ngón tay, hạ cửa sổ xe xuống chuẩn xác quăng vào thùng rác ven đường, sau đó khởi động G65.

“Trí nhớ của con người có thứ bậc. Đừng quá lo lắng khi em không có manh mối về một đoạn thời gian, nhưng anh vẫn có xu hướng tin tưởng em.” G65 dưới màn trời âm trầm chạy qua ngã tư đường, đánh đèn rẽ phải tiến vào cổng lớn phân cục Nam Thành, Giang Đình dừng xe ở dưới toà nhà chi đội trinh sát hình sự màu xám, nói: “Đợi chút nữa anh sẽ gọi điện thoại cho Nghiêm Tà, bảo anh ấy từ đây tận lực giữ khoảng cách với tổ chuyên án, chí ít là trước khi loại bỏ được nội ứng, tạm thời ngoài Tống cục ra đừng liên hệ với các lãnh đạo khác, nếu không thì quá nguy hiểm cho Bộ Trọng Hoa.”

Ngô Vu cúi đầu “Dạ” một tiếng.

Hai người bọn họ xuống xe, Tân Hải đã bắt đầu chân chính bước vào mùa đông, gió bấc quét vào trong cổ lạnh đến thấu xương. Ngô Vu bên trong là áo sơ mi trắng, quần tây, áo khoác măng tô màu đen khoác ngoài áo jacket, hai tay mang theo găng tay da màu đen, cả người trông rất sắc xảo gọn gàng; Giang Đình thì mặc áo một chiếc áo len cashmere và áo khoác ngoài, buộc thêm một chiếc khăn quàng cổ màu xám đen, hắn đút hai tay vào túi bước vào tòa nhà, quay đầu về phía sau nói với Ngô Vu: “Em phải chú ý việc tăng cân, nếu không các đường nét trên khuôn mặt của em sẽ bị hóp lại, toàn bộ đều cho cảm giác không tốt.”

“Người bình thường đâu ai nhìn kỹ chi tiết như anh.” Ngô Vu cúi đầu nhanh chân đạp lên bậc thang trước cửa toà nhà, nói: “Em ngày đó đã hỏi bác sĩ rồi, tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến khứu giác, hiện tại mấu chốt là……”

Bước chân của cậu đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm về phía trước.

Trong nháy mắt đó Giang Đình cũng cảm giác được cái gì, chậm rãi, từng tấc từng tấc quay đầu lại.

Một nhóm người đang đi ra khỏi cửa tòa nhà phía trước, Vương Cửu Linh và mấy vị chủ nhiệm đều theo sau Hứa Tổ Tân, mà Hứa Tổ Tân thì đang cười hớn hở vỗ lưng một lão chuyên gia tóc hoa râm: “Vất vả cho giáo sư Trương đi một chuyến rồi, công việc tiếp theo là tối ưu hóa hệ thống này…… A, Tiểu Ngô hai cháu trở về rồi sao? Đến đây chú giới thiệu một chút với cháu!”

Con ngươi của Ngô Vu run nhè nhẹ, không khí dường như ngưng kết, nhưng Hứa Tổ Tân lại không có chút nào phát giác ra:

“Vị này là giáo sư Trương Chí Hưng từng dạy ở Đại học OUHK nay đã về hưu, là chuyên gia Internet nổi tiếng thuộc thế hệ cũ được văn phòng thành phố của chúng ta cho mượn, tài liệu giám sát lưu lượng truy cập darkweb trước đây cháu nghiên cứu là được viết bởi ông ấy đó! Lợi hại chưa?—— Trương giáo sư ông nhìn xem, đây là chi đội trưởng Ngô Vu đội trinh sát hình sự của phân cục chúng tôi, tuổi có hơi trẻ một chút, ông gọi nó là Tiểu Ngô là được……”

Ngô Vu vô ý thức lùi lại nửa bước, cánh tay xiết chặt, bị Giang Đình bắt lấy.

“Trương giáo sư”, Giang Đình hơi thở dốc nói.

Trương Chí Hưng đứng thẳng bất động nguyên chỗ, trên mặt trống rỗng. Ông ta nhìn xem Ngô Vu cách mấy bước, nhìn xem gương mặt lạ lẫm mà quen thuộc, trong đầu từng đợt choáng váng; Sau đó ông ta đem ánh mắt xê dịch về phía Giang Đình cũng nói không ra lời, khung cảnh hai người họ đứng sóng vai nhau dường như gợi lên một ít ký ức xa xưa, như một đoạn thời gian ngắn đã từng quen biết, ầm vang đập vào đầu.

“…… Cậu……” Ông ta trừng mắt nhìn Ngô Vu, nếp nhăn ở khóe miệng mờ mịt khép mở, “Cậu…… là……”

“À đúng rồi, Tiểu Giang cũng tốt nghiệp Đại học OUHK mà!” Hứa Tổ Tân vỗ trán một cái: “Nhìn xem cái trí nhớ này của tôi, chẳng lẽ Tiểu Giang cũng là học trò trước đây của lão Trương hả?”

Hứa cục tràn đầy phấn khởi vừa đi vừa về dò xét hai người bọn họ, ánh mắt thuận gương mặt hoảng hốt của Trương Chí Hưng nhìn lại, trông thấy khuôn mặt lạnh lẽo tái nhợt của Ngô Vu, rốt cục cũng ngửi được một tia quái dị trong không khí, ngây ngẩn cả người:

“Hai người, hai người đây là……”

“Ngài không biết em ấy sao giáo sư?” Giang Đình từng chữ đều tự nhiên bình tĩnh, âm cuối lại như l dây cung kéo căng đến cực hạn: “Em ấy đã học một năm các khóa tự chọn ở chỗ ngài. Đã nhiều năm như vậy ngài quên rồi sao?”

“……” Trương Chí Hưng nhắm mắt lại, rồi tiếp tục mở ra, giống như bị hãm sâu trong cơn ác mộng, rốt cục dốc hết toàn lực gạt ra một chữ: “…… Giải……”

Ngô Vu toàn thân phát run, nói không ra lời.

“…… Giải Hành”, Trương Chí Hưng lẩm bẩm nói, “Cậu là Giải Hành”.

Ngô Vu tránh bàn tay nổi lên gân cốt của Giang Đình, tố chất thần kinh lui ra phía sau nửa bước, nhưng ngay sau đó Trương Chí Hưng bị động tác này kí©h thí©ɧ. Ông ta từ trợn mắt hốc mồm bên cạnh Hứa cục tiến lên một bước, sau đó lại lảo đảo hai bước, cầu chì vô hình trong khoảng không cuối cùng cũng bùng cháy.

“Quay lại đây! Cậu quay lại đây!!” Trương Chí Hưng nhào tới bắt lại Ngô Vu, khàn cả giọng: “Cậu không được đi! Cậu quay lại nói rõ cho tôi!!”

Bọn người Hứa Tổ Tân Vương Cửu Linh triệt để sợ ngây người.

“Giáo sư, giáo sư ngài bình tĩnh một chút”. Giang Đình bước nhanh đến phía trước muốn tách hai người ra: “Giáo sư chúng ta đi vào trước rồi tìm một chỗ……”

“Con trai tôi làm thế nào mà chết? Cậu nói gì với tổ điều tra?” Trương Chí Hưng mắt điếc tai ngơ, gắt gao nắm chặt cánh tay Ngô Vu: “Ngày đó nó nhảy lầu tự sát đến cùng xảy ra chuyện gì, cậu nói rõ cho tôi! Nói rõ cho tôi!!——”

Hạ Thơ: nhân vật mình ghét nhất truyện là ông này. Mình dịch mà mình tức quá grừ!!!!!!!!
« Chương Trước