Chuông báo cháy sắc bén vang lên khắp tòa nhà, nơi xa đã ẩn ẩn truyền đến tiếng còi cứu hỏa. Trong căn phòng tổng thống lầu mười sáu của khách sạn, một cậu thanh niên mặc đồ tây đen, áo sơ mi trắng, bên hông phối một cây súng m9 đang nắm chặt máy bộ đàm, tay đẩy ra cửa, bên trong gian phòng mười mấy bảo tiêu đều đứng cả lên.
“Tin tức bị lộ, cảnh sát đang chạy tới”. Cậu thanh niên không nhìn người khác, chỉ thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông đang chậm rãi từ trước cửa sổ đi về phía mình, “Thật xin lỗi Phillip tiên sinh, thời gian vô cùng gấp gáp, xin ngài lập tức đi theo tôi, xe đã đỗ ngay dưới lầu chờ chúng ta.”
Cá Mập gật đầu một tiếng, đi đến bên cạnh cậu, dường như nhớ tới cái gì dừng bước: “Đúng rồi.”
“Vâng.”
“Cậu nói xem, cảnh sát vì bắt được tôi, đã nguyện ý nỗ lực lớn bao nhiêu?”
Cậu thanh niên sửng sốt một chút, tựa hồ không rõ vì sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn rất bình ổn trả lời: “Bắt được Phillip tiên sinh là một công lao lớn, hẳn là có thể thăng quan tiến tước, cho nên tôi đoán đối phương sẽ dùng bất cứ giá nào để xuất động một lượng lớn cảnh lực.”
Cá Mập gật gật đầu, có nhiều hứng thú lặp lại: “Bất cứ giá nào.”
Tiếng còi cảnh sát trong gió càng lúc càng rõ ràng, nhưng hắn lại hoàn toàn không vội vàng, ngẩng đầu nheo mắt nhìn qua không khí, một lát sau đáy mắt màu xanh rốt cục cũng chậm rãi hiện lên một tia tiếc nuối:
“Mười hai năm, Họa Sư, ngay cả hi sinh tính mệnh của nội ứng truyền kỳ này ở đây cậu cũng không tiếc có đúng không?”
Con ngươi của cậu thanh niên hơi co lại.
Nháy mắt sau đó, cậu như thiểm điện đưa tay dò về sau eo, nhưng động tác của Cá Mập lại nhanh hơn cậu, họng súng m9 đã rắn rắn chắc chắc đè vào trên huyệt thái dương cậu: “Đừng, động.”
Cậu thanh niên cau lại lông mày: “Tôi không biết ngài đang nói gì, ngài……”
Tiếng nói của cậu im bặt mà dừng, Cá Mập một tay cầm súng, một tay thò vào vạt áo âu phục đang mở rộng của cậu, từ bên trong lấy ra một thiết bị nhỏ phát tín hiệu, vứt trên mặt đất một chân giẫm nát, xoạt xoạt một tiếng vang nhỏ.
“Tôi chưa từng hoài nghi cậu, bởi vì từ đầu tới cuối chỉ có một mình cậu là kiên trì tìm ra cảnh sát nội ứng thâm nhập vào chúng tôi, nếu như không phải nhờ có cậu tôi căn bản cũng không nghĩ tới phương diện đó. Nhưng cũng chính là bởi vì sự kiên trì này của cậu, nên tôi mới tin tưởng cậu đến vậy, đến mức bị cậu từng bước một dụ vào bẫy, cuối cùng bị vây trong tòa nhà này.” Cá Mập đem họng súng m9 đè vào bên huyệt thái dương trái của cậu thanh niên, mỉm cười nói: “Một đòn đánh tâm lý đánh đến xinh đẹp, để giờ đây tôi nhớ lại, trong vòng 72 giờ qua mỗi một câu cậu nói, mỗi một biểu cảm thậm chí mỗi một ánh mắt của cậu, vậy mà vẫn không tìm ra mảy may một sơ hở.”
“……”
Sau một hồi giằng co, thần sắc của cậu thanh niên rốt cục cũng phát sinh một tia biến hóa thần kỳ, gương mặt luôn mang theo ba phần ý cười nhu hòa tựa như thủy triều rút xuống, lộ ra thạch đá rét lạnh, nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: “Cho nên ngài là từ đâu phát hiện ra chỗ không đúng đây này?”
Cá Mập phức tạp nhìn xem cậu: “—— Mười phút trước, tầng hầm ba nhà để xe, tại sao cậu lại phải tự mình đi xuống lầu mở cửa hầm khu l3?”
Cậu thanh niên nhắm mắt lại.
“Một cánh cửa ẩn nấp chật hẹp như thế, không phải là lưu cho những đồng nghiệp cảnh sát của cậu sao.” Cá Mập hơi hướng nghiêng người về phía trước, dán tại bên tai phải của cậu, nhẹ nhàng nói: “Xem ra hôm nay người muốn thoát thân từ trong thiên la địa võng của cảnh sát không chỉ có mỗi tôi, có đúng không?”
“Xe đã chuẩn bị xong thưa ông chủ.” Một bảo tiêu nhận điện thoại, tiến lên thấp giọng báo cáo.
Cá Mập gật đầu, đứng thẳng nhìn chăm chú khuôn mặt của cậu thanh niên không chút nhúc nhích: “Vĩnh biệt, Họa Sư.”
Súng răng rắc lên đạn.
Con người trước khi chết có thể sẽ sinh ra rất nhiều phản ứng, kỷ niệm ngày cưới bạn đời ly biệt mỗi người một ngã1, cha mẹ ruột từ bỏ cốt nhục, anh hùng bằng sắt mềm yếu thút thít, tiểu nhân hèn mọn đứng thẳng ngay người. Nhưng Họa Sư phản ứng gì cũng không có. Mi mắt của cậu tựa hồ chỉ chớp một cái, nhưng kỳ thật chỉ vẻn vẹn là một cái chớp mắt, sau đó liền thả lỏng người, hơi mở to mắt, buông thõng ánh mắt nhìn qua hư không trước mặt.
(*Gốc là 金婚爱侣劳燕分飞1 – Kim hôn ái lữ lao yến phân phi:
- Kim hôn là từ có nguồn gốc từ Đài Loan, dùng để chỉ kỷ niệm ngày cưới.- Lao yến phân phi mang nghĩa biệt ly, có nguồn gốc từ câu “Đông phi bá lao tây phi yến, Hoàng Cô Chức Nữ thì tương kiến”)
……
Thời gian đình chỉ trong một chớp mắt, Cá Mập đột nhiên bỏ súng xuống.
“Tôi không muốn nhìn thấy việc cậu chết ở trước mặt tôi.” Hắn quay đầu phân phó thủ hạ: “Sau này hẳn gϊếŧ cậu ấy.”
“Rõ!”
“Tôi hi vọng trong đầu tôi cậu sẽ là ấn tượng hoàn chỉnh đẹp đẽ cuối cùng.” Cá Mập ôn hòa nhìn cậu thanh niên, nói: “Hẹn gặp lại, Họa Sư”.
Cậu thanh niên không trả lời.
Cá Mập thu hồi súng, đi về phía cổng, tầm mười tên bảo tiêu vội vàng theo đuôi phía sau, tiếng bước chân tạp nhạp thoáng qua liền biến mất tại nơi xa hành lang.
Cửa phòng bị đóng lại, bên trong gian phòng chỉ còn lại ba tên thủ hạ súng ống đầy đủ từ các phương hướng khác nhau chỉa vào cậu, đạn lên một lượt. Ngay trong nháy mắt đó, cậu thanh niên theo bản năng lui về phía sau nửa bước, quay đầu thoáng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, trên tay cầm cánh cửa có thứ gì đó——
Là một chiếc khăn lông trắng của khách sạn.
Tất cả động tác đều phát sinh trong một giây này:
Còi cứu hoả theo gió lao tới từ phương xa, ba người đồng thời bóp cò súng; Trong giây phút đạn rời khỏi nòng, cậu thanh niên đã như thiểm điện rút ra khăn mặt, đồng thời đạp mạnh một cước lên bàn trà trước mắt, khay trà làm bằng thủy tinh nặng nề bay lên trên không, bị ba viên đạn bắn cho vỡ nát!
Ngàn vạn pha lê nổ tung, mảnh vỡ đầy trời tựa thác nước. Cùng tiếng đạn “đùng đùng” đan xen một chỗ, một giây sau, cậu thanh niên giống như ác quỷ xông ra khỏi thác nước pha lê, khăn mặt quấn quanh ở hai tay cậu hóa thành dây treo cổ, trong nháy mắt đã đáp xuống cạnh cây súng của bảo tiêu trước mặt!
“Đùng” một tiếng súng cướp cò nện tường, đạn đánh xuyên qua cửa sổ đơn mặt sát đất.
“Đùng đùng đùng đùng đùng” đạn bay loạn xạ tứ tung, cậu thanh niên dùng khăn mặt siết lấy cổ tên bảo tiêu, gắt gao ngăn ở trước người mình, khiên thịt trong chớp mắt bị hai tên khác bắn cho thành một sàng máu!
Bước chân của Cá Mập bỗng nhiên dừng lại.
“Thế nào ông chủ?”
…… Cá Mập tựa hồ cảm giác được gì đó, đứng trước sảnh của khách sạn khó có thể tin ngẩng đầu lên, trơ mắt nhìn qua cửa sổ thủy tinh của tầng mười sáu đột nhiên phát nổ ——
Dưới bầu trời màu xám trắng, cậu thanh niên thò người ra đứng lên bệ cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn thẳng vào hắn, máu tươi uốn lượn trên gò má bị cuồng phong thổi cho tán ra.
Đồng tử của Cá Mập đột nhiên mở to.
“Bảo vệ ông chủ! Nhanh nhanh nhanh! Mau lên xe! Đi mau!!……”
Đám người kêu lên sợ hãi, phân loạn tiếng bước chân, còi cảnh sát cùng tia chớp đỏ xanh gần kề đều vào thời khắc này bị xoắn nát đẩy ra xa, hóa thành bối cảnh lặng im hoà cùng tiếng gió.
Cậu thanh niên nâng lên bàn tay trái dính đầy máu tươi cởi xuống cà vạt, bung ra hai cúc áo sơ mi, lập tức nắm chặt chuôi súng, dưới ánh nhìn sợ hãi chăm chú của mọi người cậu thả người nhảy xuống!
—— Đó là ngày đầu tiên Cá Mập gần với cái chết nhất kể từ lúc hắn chào đời cho tới nay, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng nhất hai chữ sợ hãi.
Từ ngày đó trở về sau, hắn đã không còn dùng súng chỉa vào đầu của đối thủ, cũng không đem cò súng lưu lại cho người khác. Tựa như hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên vị chiến thần giáng xuống từ trên trời, tựa như lưỡi dao xoắn lấy hàn phong thẳng bức tới trước mắt, ký ức đã đem một màn đối mặt này ngưng kết vĩnh viễn, mãi đến thật lâu về sau vẫn còn rõ ràng như chỉ mới hôm qua.
Đó cũng là lần cuối cùng trong đời này hắn mắc phải sai lầm.
……
“Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!”
Giang Đình mang theo hai túi nhựa đẩy ra cửa phòng làm việc của chi đội trưởng: “Ngô Vu em…… Này, em thế nào!”
Xoạt xoạt vài tiếng vang, chỉ thấy Ngô Vu từ sau bàn công tác bỗng nhiên bừng tỉnh, như điện giật đứng người lên, một tay theo bản năng thò vào trong ngực, ngay sau đó chỉ thấy là Giang Đình, mới thở phào nhẹ nhõm ngồi trở lại.
Giang Đình nhịn không được cười lên: “Em không sao chứ?”
“…… Không sao ạ.” Ngô Vu dùng ngón cái vuốt vuốt đôi mắt tràn đầy tơ máu, mơ hồ không rõ nói: “Em ngủ quên, nên nằm mơ.”
“Mơ thấy gì?”
“Nhảy lầu.”
“Luôn luôn mơ thấy ngã xuống từ nơi cao khả năng động mạch vành tim có chút vấn đề.” Giang Đình kéo ra ghế sau bàn công tác của chi đội trưởng ngồi xuống, từ trong túi nhựa lấy ra hai hộp đựng thức ăn, đặt một hộp ở trước mặt mình, một hộp khác đặt trước mặt Ngô Vu: “Nhưng anh vẫn rất hiếu kì, em thường tự mình đi nhảy lầu vậy mà cũng sẽ gặp phải ác mộng nhảy lầu sao? Chẳng lẽ không phải là nhảy từ lầu tám xuống hả?”
“Lầu tám nhảy xuống là Spider-Man mà anh.” Ngô Vu trong ánh mắt chế nhạo của Giang Đình tự giễu nói, “Nếu dưới tình huống không có chướng ngại vật ở dưới lầu, em có lẽ mới rơi từ tầng 3 xuống liền bị quẳng thành ngớ ngẩn, từ tầng 4 trở lên tỷ lệ tử vong gần như 100%. Nhưng nếu cứ mười mét rơi xuống lại có đệm mềm, thì dưới tầng 16 vẫn có 10% khả năng sống sót, còn từ tầng 16 trở lên thì thuần túy phó thác cho trời, cơ bản sống không được đâu.”
Giang Đình không khỏi cười lên, Ngô Vu mở ra hộp cơm xem xét: “Sao anh lại ăn ngũ cốc giống em?”
Chỉ nhìn thấy hai hộp cơm trên bàn được làm bằng hỗn hợp rau và tôm thịt, thật ra mùi vị thì không sao cả, nhưng vẻ ngoài quả thực rất buồn nôn. Ngô Vu gần đây chỉ có thể ăn cái đồ chơi này, bất luận cái gì thể rắn có thể nhai nuốt đối với cậu mà nói đều nhạt như nước ốc, loại hành vi máy móc không có chút vị giác gì sẽ kí©h thí©ɧ yết hầu sinh ra phản ứng nôn mửa, thật sự là một loại chịu tội mà.
“Em suy nghĩ nhiều rồi”, Giang Đình mỉm cười múc một muỗng cơm rau quả tôm thịt: “Anh chỉ là vừa đúng lúc sợ răng khôn nhiễm trùng thôi.”
Ngô Vu thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Cám ơn anh”.
“Giữa em với anh còn cám ơn cái gì.”
Giang Đình đem bánh mì hắn mang đến xé thành miếng nhỏ, đang ăn hai miếng, đột nhiên cửa lại bị cốc cốc gõ hai lần, Tiểu Quế pháp y ôm một chồng báo cáo kiểm tra thi thể thò đầu vào: “Này, đang ăn cơm hả, ăn cái gì ngon thế…… U là trời!”
“Nhìn cái gì, đây là bữa ăn giảm béo của đội trưởng Ngô”. Giang Đình xoa xoa tay, mỉm cười xem xét Tiểu Quế pháp y một chút: “Cậu cũng mập.”
Một câu bữa ăn giảm béo gì mà buồn nôn thế của Tiểu Quế pháp y còn chưa kịp thốt ra, ngay sau đó liền bị Giang phó giáo sư dùng đạn hạt cấp hai công kích đến chấn kinh: “Tôi không phải, tôi không có……”
“Lần trước tôi gặp cậu vòng eo 75 vòng mông 82, hiện tại trên dưới đều thẳng bức 85, béo lên mấy cân rồi.” Giang Đình nhướng mày nhìn bữa ăn giảm béo: “Nếu không ăn cùng chúng tôi đi?”
Bạch bạch hai tiếng túi giấy da trâu vang lên, Tiểu Quế pháp y một tay cản trước một tay cản sau, mặt mũi tràn đầy xấu hổ giận dữ: “Tôi, tôi chỉ là mặc thêm cái một quần mà mẹ Thái Lân may cho!”
Từ Cung Châu đến Kiến Ninh, từ Kiến Ninh đến Tân Hải, Giang Đình một lần nữa dùng thực lực chứng minh vì sao Giang phó giáo sư không mang thù, bởi vì hắn có thù liền báo ngay tại chỗ. Hắn khoan thai gật đầu không nói, từ trong tay Tiểu Quế pháp y rút ra túi da trâu: “Đây là cái gì, báo cáo khám nghiệm hiện trường của kỹ trinh thám?”
“Là kết quả phân tích lý hóa chi tiết của vụ án Bành Uyển bị hại”. Tiểu Quế pháp y hóp bụng kìm nén bực bội, ý đồ để cho eo của mình dựa vào hiệu quả thị giác trở về con số 75, ôn tồn nói: “Bởi vì Tiểu Ngô đã trình bản so sánh giọng nói liên quan đến video lên Cục thành phố, cho nên chủ nhiệm Cảnh đã đồng ý đem một phần tư liệu gửi cho chúng ta, đặc biệt dặn dò tôi đây là món đồ có cơ mật cao, bảo tôi nhất định phải tự tay giao cho chi đội trưởng Ngô, không thể truyền qua tay người khác”
Động tác của Giang Đình và Ngô Vu đồng thời dừng lại, liếc nhau.
Xem ra chủ nhiệm Cảnh rất rõ ràng trong này có bao nhiêu lợi hại, ông cũng biết bên trong án Bành Uyển bị gϊếŧ, nội bộ có người không sạch sẽ.
Ngô Vu tiếp nhận tư liệu lật xem một hồi, nội dung cũng không có quá nhiều đặc biệt, ngày đó bọn họ ở văn phòng Cục thành phố cơ bản đều đã xem qua. Các lần điều tra kỹ thuật đều đã xem xét từng inch các khớp nối trên sàn và xác định thời gian chết của Bành Uyển không quá mười phút sau khi mật thất được mở ra, kẻ bắt cóc đã bật điện thoại di động của Bộ Trọng Hoa và cài đặt thời gian trao đổi tín hiệu với trạm phát—— Vì thế đương nhiên ăn khớp, đội lục soát cứu viện đầu tiên đuổi tới hiện trường mật thất không sai biệt lắm cũng mất chừng mười phút. Mấy chục trang giấy phần lớn đều là phỏng đoán tác dụng các loại công cụ, các thủ đoạn từ bên ngoài để gϊếŧ người, nhưng hiện tại căn bản đã không còn tác dụng gì.
Việc khai thác các tài liệu sinh trắc như dấu vân tay và dấu chân không khả quan, chủ yếu là do lực lượng cứu viện đã đột nhập vào, xe cấp cứu của bệnh viện cũng đến, hiện trường chắc chắn bị hư hỏng nặng. Ngô Vu tập trung tinh thần lật xem từ đầu đên cuối, nhìn không ra cái gì, đành phải lắc đầu, gấp lại văn kiện: “Trước hết cứ cất giữ trong……”
“Chờ đã”. Giang Đình đứng bên cạnh cậu đột nhiên đưa tay ra, đè xuống một tờ trong đó.
“Thế nào anh?”
…… Giang Đình cầm tờ báo cáo lý hoá, lẩm bẩm nói: “Tìm thấy một lượng nhỏ kẽm oxit ở trong tóc của tử thi?”
Vô số nguyên tố hóa học được tìm thấy trong sinh thiết tử thi, dù sao một tuần không gội đầu không tắm rửa, lại ở trong mật thất cọ khắp nơi, công thức hoá học trong kết quả kiểm nghiệm lý hoá viết ròng rã nửa tờ giấy. Trông cậy vào trinh sát hình sự đột nhiên biến thân thành nhà hóa học là việc không thể nào, bởi vậy nhân viên khám nghiệm hiện trường sẽ chỉ đem một số chất đặc biệt và các chất hóa học thường tiếp xúc trong cuộc sống hàng ngày đánh dấu ra – chẳng hạn như son môi, phấn lót, nước hoa, dầu dưỡng tóc lưu lại v.v., cơ bản cũng liệt kê đại khái.
Bản thân kẽm oxit cũng là một trong những nguyên tố hóa học phổ biến nhất trong cuộc sống hàng ngày, viêm da, dị ứng, bị phỏng, trầy da thậm chí muỗi đốt bị thương cũng có thể dùng, mỗi hộ gia đình đều có thuốc mỡ kẽm oxit. Vì vậy Giang Đình đột nhiên nhắc đến, Tiểu Quế pháp y gần như không có phản ứng gì.
“À, cái này.” Tiểu Quế pháp y tưởng Giang Đình không biết oxit kẽm là gì: “Nó có thể là thuốc mỡ dùng để bôi khi bị muỗi đốt hoặc bị bỏng do nhiệt, hoặc nếu mua phải mặt nạ giá rẻ. Chất này còn được trộn vào các hạt oxit kẽm để chà xát lên da nhằm tẩy tế bào chết và làm mờ các vết thâm, điều này sẽ làm cho mụn đầu đen trên da bớt rõ hơn nhưng thực chất nó chỉ làʍ t̠ìиɦ trạng mụn đóng trở nặng hơn. Tình trạng kinh tế của Bành Uyển không tốt, đoán chừng cũng thường xuyên dùng loại mỹ phẩm rẻ tiền này, vì thế trên tử thi lưu lại cũng không có gì là lạ.”
Giang Đình gật đầu, đột nhiên hỏi: “Mặt nạ có thể duy trì trong một tuần?”
“Hả?”
“Bành Uyển từ sau khi bắt cóc đến khi bị gϊếŧ trải qua một tuần, bảy ngày sau ở đuôi tóc vẫn nghiệm ra oxit kẽm, nếu cô ta không dùng kem trị bỏng làm kem thoa mặt, vậy có thể cô ta đã lấy mặt nạ dưỡng tóc làm thuốc thanh nhiệt.”
“!”
Tiểu Quế pháp y như trong mộng mới tỉnh, chỉ thấy Giang Đình ném báo cáo lý hoá lên bàn, hỏi: “Quần áo của người bị hại vẫn còn chứ?”
“Hả, còn còn còn!”
“Lấy áo khoác rồi đi làm một xét nghiệm khác để xem có thể phát hiện ra tinh bột, màu thực phẩm, metyl hydroxybenzoat và chất ngăn ngừa máu chảy hay không”. Giang Đình nói: “Dạy cậu một mẹo nhỏ trong cuộc sống. Kẽm oxit không chỉ được sử dụng để làm mặt nạ mà còn là một trong những thành phần phổ biến nhất của ngành công nghiệp điện ảnh và máu giả dự lễ Halloween.”
Tiểu Quế pháp y trừng to mắt, rất hài lòng phục tùng mệnh lệnh đưa tay ok: “Rõ!” Sau đó chạy đi như một làn khói.
Ngô Vu ngồi sau bàn làm việc, tay phải cầm thìa tay trái giơ ngón cái, duy trì lấy cái tư thế này: “Em chỉ có một nghi vấn.”
“Đúng, không sai”. Giang Đình tao nhã lễ phép trả lời, “Là mạch suy nghĩ của em bị dẫn dắt trong văn phòng chủ nhiệm Cảnh ngày đó, rằng Bành Uyển có khả năng bị người khác dụ dỗ.”
“Không, em là muốn hỏi……” Ngô Vu chỉ chỉ hướng Tiểu Quế pháp y vừa chạy đi, “Vòng eo của hắn em thấy khoảng từ 76.5 đến 78, không phải là chênh lệch quá nhiều so với 85 chứ ạ?”
Trong văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thấy Giang Đình bưng lên bữa ăn giảm béo, mỉm cười nháy mắt.
“Làm tròn từ bốn lên năm, em đừng chăm học như thế.”
Hạ Thơ: Nói một xíu về pháp y Tiểu Quế nhe, nhân vật này từ đầu tới cuối tác giả đều không nhắc đến đây là nam hay nữ, các bạn bên Trung cũng cmt hỏi đủ thứ xem Tiểu Quế là nam hay nữ.
Theo mình nhớ thì có một chương có nói Tiểu Quế là bông hoa duy nhất của phòng pháp y, nhưng cũng có một chương Thái Lân nói: phòng pháp y ngay cả con muỗi cũng là đực. Không biết là mình lag hay tác giả lag nữa 🤪
Ôi cũng vì thế nên mình chả biết rốt cục giới tính của Tiểu Quế là gì, thôi thì mình cứ để chương này là nam nha, sau này mình sẽ quay lại sửa hết cho Tiểu Quế thành nam luôn, vì bên Trung số đông đều cho rằng Tiểu Quế là công, còn Thái Lân là thụ 🙂.