Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 116

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười giờ rưỡi tối, tại một hộp đêm nào đó ở Hoa Bắc.

Thân thể dây dưa đều bị cuốn theo những âm thanh điện tử bùng nổ, mùi thuốc lá kém chất lượng hoà cùng với rượu pha nước. Bộ Trọng Hoa một tay cầm điếu thuốc, một tay mang theo túi nhựa màu đen, nhanh chân xuyên qua sàn nhảy các cặp nam nữ đang vặn vẹo, đi thẳng tới hàng ghế dài đưa lưng về phía camera giám sát trong góc tối, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc quần cao bồi, áo phông, dáng người cao, đôi chân dài ở trong bóng tối, bận rộn trái ôm phải ấp, hai người phụ nữ đi cùng hắn trang điểm rất đậm, một người ngồi cạnh hắn, người còn lại thì ngồi trên đùi hắn, cười khúc khích không ngăn lại được: “Anh yêu, anh tuyệt đối đừng gạt chúng em nha!” “Ngày mai anh thật sự ở đây giúp chúng em khui hai bình vàng khối sao?”

Bịch!

Các cô gái giật nảy mình, quay đầu chỉ thấy Bộ Trọng Hoa vỗ túi nhựa trên bàn, miệng túi phình lên trồi ra mấy xấp tiền mặt màu hồng phấn!

“Cầm”. Bộ Trọng Hoa tiện tay ném hai xấp cho hai cô gái kia, ngắn gọn phân phó: “Cút đi.”

Người đàn ông mỉm cười và vỗ nhẹ vào tấm lưng trần của cô gái: “Ầy, làm ăn tới, không thể chơi với hai em tiếp, đi đi”. Nói xong từ trong túi quần lấy ra một bao bột phấn màu lam, cũng không né tránh hai cô, trực tiếp quăng ra trước mặt Bộ Trọng Hoa.

Nhìn thấy túi đầy tiền, hai cô gái bồi rượu đã thẳng mắt, chẳng thèm đoái hoài gì đến vàng bạc nên vội giật xấp tiền rồi cười tươi bỏ chạy.

Toàn vũ trường trai thanh gái lịch rộn rộn ràng ràng, không ai chú ý tới động tĩnh bên này. Bộ Trọng Hoa thu hồi túi lam kim, quét mắt nhìn chung quanh, rốt cục quay đầu nhướn mày lên với người đàn ông, ý vị thâm trường hỏi: “Giáo sư Giang không cầm dao được, đúng không, Nghiêm Tà?”

Đối diện người đàn ông đang dùng khăn ăn lau vết son trên cổ, hắn dừng tay lại, sau đó nhàn nhạt ngẩng mặt lên, lộ ra hai quầng thâm rõ ràng, một tay đưa ra sau ấn chặt eo: “Chớ nhắc đến em ấy với anh”.

“…… Eo của anh bị sao thế?”

“Không ổn lắm”.

Bộ Trọng Hoa dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới, kinh ngạc, giống như lần đầu tiên quen biết hắn, dò xét Nghiêm Tà, năm giây sau Nghiêm Tà thẹn quá hoá giận vứt giấy ăn lên bàn: “Thu hồi ngay cái tư tưởng ô uế sa đọa trong đầu cậu lại cho anh! Anh của cậu đã ngủ hai đêm trên ghế sau xe, không cẩn thận trật khớp eo mà thôi!”

“Vậy tại sao anh lại phải ngủ ở ghế sau xe?”

“Mát mẻ!!”

“……” Bộ Trọng Hoa đóng lại áo khoác da, gật đầu nói: “Đúng vậy, xác thực còn nửa năm nữa sẽ đến mùa hè.”

Cái tên em trai ngu xuẩn này còn không biết sống chết, nhưng không sao đời nhất định sẽ dạy cho nó nên người. Nghiêm Tà vểnh mũi lên trời hừ lạnh một tiếng, không nói gì, hướng túi tiền giương lên cái cằm: “Đi đâu làm?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Bán phấn kiếm tiền”.

“Con mẹ nó cậu bán thật?”

“Không bán thật thì làm sao lừa được con cá lớn kia?”

Nghiêm Tà trợn mắt hốc mồm giơ ngón tay cái ra với anh (
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
), Bộ Trọng Hoa cười trào phúng, cúi người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói: “—— Em hiện tại đã thảy ra ba nhóm hàng, nhóm đầu tiên lam kim trực tiếp đưa cho Cá Mập, nhóm thứ hai nhóm thứ ba đều là bạch kim, chia đều cho một ‘Lão Hoa Cáp’ ở Chiết Giang và một ‘Sếp Quý’ ở Hồ Bắc, nhưng trên thực tế hai người này đều là thủ hạ Cá Mập phái tới thăm dò em. Nếu em dám bán hàng giả cho bọn hắn, Cá Mập sẽ phát hiện kỹ năng diễn xuất này của em không được bình thường, anh cho rằng anh còn có thể nhìn thấy em còn sống sao?”

Nghiêm Tà im lặng mắng một cậu, từ khẩu hình nhìn thì hẳn là: “Mẹ kiếp ……”

“Cá Mập so với trong tưởng tượng của cảnh sát giảo hoạt hơn nhiều, mỗi một túi hàng trong tay em hắn đều sẽ gọi người đi kiểm nghiệm, có đôi khi em cảm thấy hắn căn bản cũng không tin tưởng em là làm phản thật.” Bộ Trọng Hoa hướng về sau tựa vào ghế sô pha, thở ra ngụm khí dài, khàn khàn nói: “Em trước kia chỉ biết Ngô Vu còn sống trở về đã rất khó khăn, nhưng cho tới bây giờ mới biết được đến cùng là có bao nhiêu gian khổ. Loại thời gian này mỗi khi trời tối đều sẽ mơ tới cảnh tượng mình bị bại lộ xong sau đó bị ma túy bắt sống lột da, đừng nói mười hai năm, ngay cả mười hai tháng em cũng không dám tưởng tượng làm sao để vượt qua.”

Nghiêm Tà không biết nên nói gì, nửa ngày sau chỉ thở dài, rót cho anh chén rượu đẩy qua: “Bước kế tiếp định làm như thế nào?”

“Không thể cùng thủ hạ giả trang nhà buôn của Cá Mập tiếp tục lãng phí thời gian, nếu không hàng rất nhanh liền sẽ hao hết sạch, em sẽ mau chóng câu ra bản tôn của hắn.” Bộ Trọng Hoa nhấp một hớp rượu, trầm giọng nói: “Em đã thả ra tin tức rằng có một nhóm lớn muốn xuất khẩu lam kim, Cá Mập nguyện ý mua vào với giá cao, nhưng trước mắt còn đang chờ hắn xác định chi tiết. Một khi đã định ra thời gian và địa điểm cuối cùng, kế hoạch đồ long liền có thể chính thức áp dụng vây quét……”

“Không không, chờ đã”, Nghiêm Tà ngạc nhiên đánh gãy anh: “Trong tay cậu có nhiều lam kim đến vậy?!”

“Không có.”

Nghiêm Tà nhất thời giận dữ: “Làm càn!”

“Đây là biện pháp duy nhất! Em đã xác định ngoại trừ lượng lớn lam kim ra, Cá Mập đối với những mồi câu khác căn bản đều không có bất kỳ phản ứng gì!” Bộ Trọng Hoa nheo mắt lại, đèn xoay trên sàn nhảy chiếu vào cặp mắt màu hổ phách của anh, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo âm trầm: “Chuyện này em đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, chỉ cần hành động vây quét đầy đủ hoàn mỹ, liền có thể nhân lúc Cá Mập cùng đám thủ hạ mở rương kiểm hàng một mẻ hốt gọn, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp? Trên đời này không có hành động nào tuyệt đối bảo đảm, một khi lựa chọn con đường này liền nhất định phải gánh chịu nguy hiểm của thất bại!”

“Cậu quả thực điên rồi! Vậy nếu như vây quét không đủ hoàn mỹ thì sao?! Vạn nhất chính là trễ mấy phút thì sao hả?!”

“Vậy chỉ còn cầu nguyện một khắc đó chiến thần đứng về phía chúng ta.” Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói, “Từ ban đầu chúng ta đã nên nghĩ đến, muốn câu cá mập ở trong rãnh biển, không mất máu thì căn bản không có khả năng thành công!”

Nghiêm Tà dùng sức xoa mặt, thì thào mắng hai câu, nhưng ở trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc căn bản không nghe rõ.

Bộ Trọng Hoa cầm lấy bình rượu, nhàn nhạt đổ nửa chén rượu đưa cho Nghiêm Tà, thấp giọng nói: “Không cần quá lo lắng, anh. Anh cứ việc báo cáo kế hoạch này cho Tống cục, có thể thực hiện hay không tự nhiên sẽ có chuyên gia phân tích, nếu như không cách nào phối hợp hữu hiệu vây quét, bọn họ khẳng định cũng sẽ không đồng ý cho em mạo hiểm, có đúng hay không?”

Nghiêm Tà tựa ở trong ghế dài liếc mắt nhìn em họ mình một chút, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh: “Trên đời này chuyên gia rất nhiều, nhưng người thật sự muốn đem cậu trở thành cốt nhục thân thích, mà không phải là liệt sĩ dự bị, cũng không có mấy người đâu!”

Bộ Trọng Hoa nhìn qua anh họ mình đang cưỡng chế tức giận, không khỏi há hốc mồm, yết hầu giống như bị cái gì ngăn lại, nửa ngày chỉ cúi đầu xuống nói: “Em biết”

“Soái ca đến khiêu vũ đi!”

“Ha ha ha soái ca không mời chúng em uống rượu sao?”

“……”

Nghiêm Tà tiện tay cầm mấy sấp tiền mặt đuổi mấy cậu thanh niên, mấy cô nàng say khướt đi, ước lượng xung quanh một chút, đứng người lên nói: “Anh phải về, chúng ta đừng đi ra chung, cậu đợi lát nữa hẵng ra.” Nói xong hắn từ trên tay cởi xuống một chiếc đồng hồ ném cho Bộ Trọng Hoa: “—— Cầm, đặc biệt mang cho cậu”.

Chiếc đồng hồ được mạ vàng hồng, dây da cá sấu nâu sẫm, lịch vạn niên có đôi lục lạc, mặc dù được bảo dưỡng rất tốt, nhưng bốn góc của khóa dây đeo vẫn bị đứt, như thể bị một vật sắc nhọn đâm vào. Bộ Trọng Hoa cầm đồng hồ, không kịp phản ứng một lúc, ngạc nhiên nói: “Anh đưa hương cúng tế em sớm thế?”

“Lăn mẹ cậu đi!” Nghiêm Tà quát lớn, xoay người ghé vào lỗ tai anh nói vài câu, ánh mắt của Bộ Trọng Hoa đã hơi thay đổi: “Cho nên……”

“Cho nên bình thường đeo ở trên người, nhưng không nên hở một tí liền khoe ra cho người ta nhìn”. Nghiêm Tà hơi kéo ra chút khoảng cách, trong gang tấc nhìn chăm chú con ngươi màu hổ phách của Bộ Trọng Hoa, thấp giọng nói: “Bình thường có thể chuyển tâm đổi tính cố nhân, anh cũng không biết nó còn có tác dụng hay không, chỉ có thể còn nước thì còn tát. Cậu nhớ kỹ phải lưu đến một khắc cuối cùng khi cùng đường mạt lộ hãy lấy ra, biết chưa?”

“…..” Bộ Trọng Hoa rủ xuống ánh mắt, chốc lát yết hầu lăn trên cổ họng, dùng tư thế ngồi này đưa tay ôm Nghiêm Tà một cái, khàn khàn nói: “Cám ơn anh, ca.”

Nghiêm Tà gật đầu, dùng sức vỗ vai em trai mình, từng bước đi vào sàn nhảy lắc lư, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.

Bộ Trọng Hoa ngồi dưới ánh đèn màu mê huyễn lờ mờ một lát, cách đó không xa có mấy cậu thanh niên mặc quần bó trang điểm đậm nhìn qua anh thì trở nên kích động, tôi đẩy cậu cậu đẩy tôi rốt cục cũng nhăn nhó bước tới, nhưng còn chưa kịp mở miệng bắt chuyện, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa đột nhiên ngửa đầu uống cạn tàn rượu cuối cùng trong chén, đứng dậy cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng khiêu vũ.

“Haiz tiếc ghê!”

“Đã bảo cậu ra tay sớm một chút mà!”

“……”

Đông chí đã gần chín giờ, không khí ban đêm se lạnh, ngọn đèn đường vàng tờ mờ soi sáng con đường huyện vắng tanh lúc nửa đêm. Thỉnh thoảng có đôi ba chiếc ô tô phóng nhanh rồi khuất dần, trông phá lệ vắng vẻ quạnh hiu.

Bộ Trọng Hoa ngửa đầu thở ra một ngụm khí trắng, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm kỳ quái: Anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng cùng Ngô Vu trải qua mùa đông.

Ngô Vu hẳn là rất sợ lạnh, dù sao cậu sinh sống ở Đông Nam Á nhiều năm như vậy, mùa đông ở Hoa Bắc nói không chừng là lần đầu tiên cậu đón trong mười mấy năm qua. Vào đêm khuya giá lạnh này, cậu hẳn là đang ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa bật hệ thống sưởi sàn, nhìn ra biển đèn thành phố qua cửa sổ pha lê trong suốt kéo dài từ trần đến sàn ở tầng cao nhất chung cư, nhìn xa xăm về phía đèn đường thành phố, trên TV chiếu bản nhạc cuối phim sau đại kết cục viên mãn; Trên bàn trà hẳn sẽ đặt một bát to đựng đầy bánh kẹo, bởi vì trước khi xảy ra chuyện mấy ngày Bộ Trọng Hoa đã đi mua mấy bao lớn đồ ăn vặt mang về nhà, Ngô Vu lúc ấy còn rất vui vẻ xé vỏ kẹo ra ăn.

Em ấy có thể sẽ có một chút cô độc, nhưng kiểu gì cũng sẽ tốt thôi.

Cho dù vết thương không cách nào lành hẳn, nhưng chí ít đau đớn sẽ dần quen thuộc mà chậm rãi tê liệt.

Bộ Trọng Hoa che kín áo khoác, lắc đầu xua tan đáy lòng lạnh lẽo đau nhói, cúi đầu xe nhẹ đường quen vòng vào ngõ hẻm, cửa sau hộp đêm có một thân ảnh mập mạp đang ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, nghe thấy bước chân liền ngẩng đầu, kém chút bởi vì chân tê dại mà trượt một phát trên mặt đất: “Ôi anh Di của em, anh Di của em, cuối cùng anh cũng ra rồi! Nhưng chết tiệt em sắp chết cóng rồi, em béo mà!”

Gương mặt tròn trĩnh của ông chủ Béo Đinh ở quán bar Predator phàn nàn, khoác áo da lông, tựa như một ngọn núi run lẩy bẩy. Bộ Trọng Hoa đem nửa bình rượu còn lại ném cho hắn, giương lên cái cằm: “Đặc biệt mang cho anh, hôm nay cho phép anh phá giới uống hai ngụm, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”

Béo Đinh ôm bình Whisky, trong lòng chua xót quả thực muốn khóc: “Nhớ năm đó danh tiếng của ông chủ Béo Đinh ở Tân Hải, tung hoành Hoa Bắc, ngủ say trên gối mỹ nhân, tỉnh dậy đánh quyền, Lafite Moutai và Macallan đều là nước súc miệng, không ngờ tới sẽ có một ngày chỉ nửa chai rượu thôi cũng có vòng eo nhỏ hơn 3 thước. Tôi rất…”

« Chương TrướcChương Tiếp »