- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 107
Phá Vân 2: Thôn Hải
Chương 107
Mưa to rốt cục cũng ngừng. Mùi gay mũi sau khi đốt cháy cao su trên bãi hoang từ lâu đã bị rửa sạch, những vết đen cháy khét to lớn trên mặt đường thì lại rất rõ ràng, các cột điện nghiêng lệch nham nhở còn đang im ắng thuật lại giây phút thảm khốc của vụ tai nạn. Sáu đường dây cảnh giới được kéo căng trong vòng hai cây số. Hàng trăm điều tra viên và kỹ thuật viên chạy tới chạy lui từ mỗi văn phòng phụ trách. Hiện trường tràn ngập một cỗ căng cứng khó thể kiềm chế.
“Ba hai một! Lên!”
Các pháp y võ trang đầy đủ đang hiệp sức kéo thi thể cháy khét vặn vẹo của tài xế ra khỏi chiếc Hummer, cẩn thận từng li từng tí đặt lên xe khám nghiệm.
Nơi xa bên ngoài hàng rào đường cao tốc, Tống Bình, Hứa Tổ Tân, Lâm Khoa, Vương Cửu Linh, Liêu Cương mấy người bọn họ đứng thành một vòng, xoay xung quanh chiếc G63 ngã lật vặn vẹo, bầu không khí băng lãnh khó nói nên lời đông kết trong phổi của mỗi người, hồi lâu mới nghe Hứa Tổ Tân từ trong l*иg ngực gấp rút chập trùng tóe ra hai chữ: “…… Mẹ kiếp”.
Mọi người câm như hến, hai giây sau, ông lại không cách nào kiềm chế được khí huyết sôi trào, vung tay mắng to: “Mẹ kiếp!”
Mỗi một tấc nếp nhăn trên mặt Tống Bình dưới sắc trời ảm đạm rạng sáng thấy không rõ, ở đây không ai dám lên tiếng, thậm chí là trộm dò xét dò sắc mặt của ông cũng không dám, tất cả đều kinh hồn táng đảm nhìn xuống bùn đất dưới chân mình, nửa ngày sau mới nghe thanh âm tỉnh táo ngoài ý định của ông vang lên: “Kết quả đợt tìm kiếm đầu tiên thế nào?”
Khóe mắt Vương Cửu Linh liếc về phía Lâm Khoa, chỉ thấy sắc mặt của Lâm Khoa ngoài ý định tái nhợt, bờ môi đóng chặt không có huyết sắc, con ngươi không nhúc nhích nhìn chằm chằm G63, đành thu hồi ánh mắt miễn cưỡng ho một tiếng: “Thu được rất nhiều manh mối, nhưng….. nhưng cho đến nay vẫn chưa có tình huống đặc biệt đáng giá nào. Tôi cùng Lâm Khoa đã làm tốt giai đoạn chuẩn bị tín hiệu theo dõi, ngoài ra, các video giám sát ở cả hai đầu của văn phòng kiểm soát giao thông và văn phòng thành phố đều đang được thực hiện, việc lọc sơ bộ sẽ được hoàn thành vào tối nay. Ngoài ra, chúng tôi còn tuyển một chuyên gia đàm phán, vạn nhất…… bọn bắt cóc chụp lấy con tin…… yêu cầu đàm phán cùng Cục công an thành phố……”
Vậy đó chính là tình huống xấu nhất.
Nội ứng Hoạ Sư trên mình mang công huân cấp hai vậy mà tại trong thành phố Tân Hải lật thuyền trong mương, còn dựng thêm một chi đội trưởng chính xử cấp, một nhóm lãnh đạo trong hệ thống công an của địa phương này không bằng tự mình đi treo cổ trước cổng thị ủy e là còn thoải mái hơn.
“Là ai để lộ bí mật khu bến cảng cho Bộ Trọng Hoa biết?!” Hứa cục nổi giận rống to.
Lâm Khoa vẫn là bộ dáng hồn lìa khỏi xác, Vương Cửu Linh cảm thấy mình sắp khóc tới nơi rồi: “Không có…… Không có ai. Sau khi kiểm tra phát hiện, là đội trưởng Bộ tự mình kết nối với thiết bị tín hiệu truy tung điện thoại của hai kẻ bắt cóc Đinh Thịnh, Đặng Vui, lúc nó học đại học thi môn chuyên ngành kỹ thuật thông tin điện tử max điểm, lại còn làm cảnh sát điều tra tuyến một nhiều năm như vậy……”
“Tôi đệt cụ nó!!” Hứa cục quả thực cao huyết áp: “Việc này dối trá! Tuyệt đối dối trá! Ai có thể dự liệu được Bộ Trọng Hoa sẽ thoát ly bộ đội đơn độc hành động?! Ai có thể dự liệu được Ngô Vu cũng ở trên chiếc xe này?! Vì sao không gϊếŧ bọn nó lại bắt bọn nó mang đi?! Khẳng định là Vạn Trưởng Văn!! Mang cho lão tử báo cáo của Sở công an, toàn bộ Tân Hải, tất cả nhà ga, bến tàu, đường cao tốc sân bay—”
“Không, lão Hứa”. Tống Bình trầm giọng nói, “Hẳn không phải là Vạn Trưởng Văn.”
Hứa cục bỗng chốc bị nghẹn: “Làm sao không……”
“Tập đoàn buôn thuốc phiện của Vạn Trưởng Văn vài thập niên trước lẩn trốn xuất cảnh khỏi Đại lục, tôi từng theo bọn hắn đánh qua đánh lại rất nhiều năm, bọn hắn rất ít khi dám xâm nhập vào nội địa Hoa Bắc, càng không có lá gan ngay trong cảnh nội bắt giữ cảnh sát hình sự tới làm con tin. Huống chi đối với Vạn Trưởng Văn mà nói, mau chóng lén xuất cảnh mới là khẩn cấp, mà muốn trộm vượt biên thì nhất định phải an tĩnh tuyệt đối, hắn hiện tại chỉ hận không thể đem mình vùi vào trong đất ẩn giấu, uy hϊếp cảnh sát loại sự tình này với hắn mà nói không chỉ có không cần thiết, mà còn là tối kỵ.”
“Càng quan trọng hơn là, Ngô Vu đi chiếc xe này cũng là ngẫu nhiên, chiếc xe này của Bộ Trọng Hoa lại quá phô trương dễ thấy, nói cách khác mục tiêu khóa chặt của đối phương Bộ Trọng Hoa tỉ lệ lớn hơn Ngô Vu. Mà có năng lực bắt cóc cảnh sát hình sự tội phạm hẳn phải biết, bắt cóc Bộ Trọng Hoa cảnh sát ở cấp bậc dạng này tuyệt đối hại lớn hơn lợi —— Đã không giống bắt cóc các chiến sĩ cấp cao để chấn chỉnh Bộ Công an, cũng không dễ kích động đạo đức dư luận như bắt cóc cảnh sát hay công dân bình thường, khiến cảnh sát khϊếp sợ. Nói một cách công tâm hơn, những kẻ bắt cóc liệu sẽ tin vào đạo đức của công an đến như vậy? Chúng không sợ chúng ta cố ý gán cái danh ‘Liệt sĩ’ cho Bộ Trọng Hoa sao?”
Hứa cục bị Tống Bình nói cho cả kinh sững sờ tại chỗ, mấy giây sau mới phản ứng được: “Vậy, vậy nói theo cách lý giải này của ông, đối phương còn mang hai tụi nó đi làm gì? Trực tiếp thiêu chết hay đâm chết chẳng phải là xong sao?”
“…… Tôi cũng không biết”. Tống Bình lắc đầu, khàn khàn nói: “Tôi nhịn không được đang suy nghĩ đến một loại khả năng khác”.
“Cái gì?”
Chung quanh một vòng đều không phải người ngoài, tận dưới đáy cũng là xử cấp trở lên. Vài đôi mắt cùng nhau nhìn Tống Bình, ngay cả Lâm Khoa sắc mặt tái nhợt cũng nghiêm mặt nhìn sang, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, con ngươi ép tới cực kỳ gấp, hàn quang yếu ớt lưu động.
“Tôi đang suy nghĩ”, Tống Bình ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời màu nâu xanh rạng sáng, nhẹ nói: “Có phải hay không là do chúng tự làm ra loại sự tình này nhằm điều tra vật nào đó, cũng hòng cản đường ai đó?”
Một trận gió lướt qua bình nguyên, thổi qua thần sắc khác nhau của mỗi người, xuyên qua toa xe G63 bị phá thành mảnh nhỏ, xa xa biến mất trên vùng bỏ hoang.
“—— Hứa cục! Vương chủ nhiệm!” Lúc này Tiểu Quế pháp y xa xa chạy tới, thở không ra hơi: “Liên quan đến dấu vân tay của thi thể được phát hiện trong xe Hummer, so sánh với cơ sở dữ liệu của hệ thống đã tra ra tiền án trước đó!”
Nhất thời mọi người đều biến sắc, Tống Bình bước nhanh tiến lên, một tay cầm lấy máy tính bảng trong tay Tiểu Quế pháp y: “Năm 2008, vụ án buôn bán ma túy ở huyện Đại Hưng, thành phố Lai Châu, tỉnh Vân Điền?”
Bước chân mọi người ùa lên, ai cũng không có chú ý tới động tác của Lâm Khoa đột nhiên dừng lại!
“Đúng vậy, vào thời điểm đó, người ta phát hiện những kẻ buôn bán ma túy đang vận chuyển xe bán tải chở thuốc phiện qua biên giới và giao tranh ác liệt với lực lượng phòng thủ biên cảnh, năm người thiệt mạng, bốn người trốn thoát, tất cả những người trốn thoát đều là vệ sĩ, được áp giải lên một chiếc xe khác sau chiếc xe vận chuyển ma túy, danh tính đều là các hộ gia đình da đen ở biên giới, chưa tìm ra chính xác nhưng một trong những dấu vân tay được trích xuất và ghi lại tại hiện trường trùng khớp với dấu vân tay của tài xế Hummer, xác định là cùng một người!”
Hứa cục ngạc nhiên nghẹn ngào: “Bắt cóc hai người bọn nó chính là đám ma túy bỏ chạy năm đó? Làm sao có thể, căn bản không liên quan mà?”
Tống Bình quay đầu lại: “Lâm Khoa, vụ án này năm đó phát sinh ở Vân Điền các cậu, cậu có biết hay không…… Lâm Khoa?”
Mọi người nhao nhao nhìn lại, lúc này mới thấy Lâm Khoa thốt nhiên hoàn hồn: “Làm sao?”
Thị lực Tống Bình nhạy cảm, trong chốc lát liền nhìn ra một tia hồi hộp cùng mất tự nhiên lóe lên ở đáy mắt hắn liền biến mất, nheo mắt lại chậm rãi hỏi: “Cậu có phải là nhớ ra manh mối gì không?”
Manh mối.
Hai người cách xa nhau bất quá nửa bước, ở khoảng cách này khiến cho các nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt Tống Bình đều có thể trông thấy rõ ràng, trong khoảng điện quang hỏa thạch bên tai Lâm Khoa lại vang lên một thanh âm già yếu tang thương khác, là lời dặn dò nặng nề của Phùng Sảnh trước khi hắn khởi hành đến Tân Hải——
“Tống Bình người này, cháu biết ông ta có lai lịch cùng thân phận gì, nhưng có lẽ cháu còn chưa biết ông ta có bao nhiêu lợi hại. Từ hơn hai mươi năm trước nuôi dưỡng trẻ mồ côi của liệt sĩ, qua nhiều năm như vậy từng bước một trèo lên cao, không có một dấu chân nào của ông ta là đi nhầm, không có một câu nói nào là nói sai, cũng không để cho bất luận kẻ nào lấy bệnh tật ra dị nghị, lý lịch hoàn mỹ đến hiếm thấy……”
“Lâm Khoa?” Tống Bình tăng thêm ngữ khí.
“À, năm 2005”. Lâm Khoa dừng một chút, giống như đang châm chước cái gì, nhíu mày dò xét vân tay trên máy tính bảng: “Lúc ấy tôi vừa mới đến Vân Điền, ấn tượng đối với chuyện này không sâu lắm……”
“—— Vụ án buôn ma túy ở quận Đại Hưng năm 2005”. Trong văn phòng tổ tình báo đặc biệt sương mù lượn lờ, trong tay Trương BácMinh kẹp lấy cây khói, đốt ngón tay gõ gõ trên mặt bàn điện tử.
“Trong vụ án này, Hoạ Sư lần đầu tiên nhắc đến darkweb với chúng ta, cũng là lần đầu tiên chúng ta phát hiện việc buôn lậu thuốc phiện trên nền tảng darkweb. Bản án thu được hơn 180 kg thuốc phiện đã được nấu chín, trong đó có 5 tên buôn ma tuý bị gϊếŧ và 4 tên tẩu thoát, hai bên bắn nhau hơn 120 viên đạn. Vụ án buôn ma túy xuyên biên giới tưởng chừng có quy mô nhỏ nhưng đối với tổ tình báo đặc biệt lại có ý nghĩa hết sức quan trọng.”
Lâm Khoa đứng sau máy tính ngẩng đầu: “Bởi vì đó là lần đầu tiên chúng ta phát hiện ra darkweb hoạt động trong nước?”
“Không”. Trương Bác Minh dừng một chút, nói: “Bởi vì đó là lần đầu tiên chúng ta phát hiện darkweb thành lập nên một sàn thương mại điện tử tiếng Trung, tên của nó là Trà Mã Cổ Đạo”.
“……”
“Xác thực không rõ ràng”. Lâm Khoa ngẩng đầu nhìn về phía Tống Bình, sắc mặt như thường lắc đầu: “Loại buôn ma túy này không liên quan gì đến cuộc điều tra trực tuyến của chúng tôi, tuy nhiên, tôi đồng ý với ý kiến
của Hứa cục rằng có rất ít khả năng tên buôn ma túy này lẻn vào Đại lục phạm tội.”
Tống Bình bất động thanh sắc dò xét hắn một lát, nhẹ gật đầu, xoay tay đưa máy tính cho Hứa Tổ Tân: “Có thể là dùng tiền tài thay người làm việc, phía sau màn nói không chừng còn có hắc thủ. Nhưng bất kể nói thế nào thì đây vẫn là đầu manh mối quan trọng, lập tức thành lập tổ chuyên án, điều cảnh lực toàn thành phố, thuận đường dây này bắt đầu điều tra!”
Hứa Tổ Tân tức giận đến khàn giọng: “Đã rõ!”
Bên dưới màn trời, đèn báo hiệu lấp lóe như kiến, vô số cảnh lực cảnh khuyển lấy địa điểm xảy ra tai nạn làm trung tâm phát tán ra bốn phương tám hướng.
Nhưng Ngô Vu cùng Bộ Trọng Hoa mất tích đến cùng còn sống hay không? Còn có thể kiên trì được bao lâu?
Cuồn cuộn mây đen tụ lại trên bầu trời thành phố, trĩu nặng trong đáy lòng mỗi người.
“…… Mẹ…… Mẹ……”
“Bảo bảo”, Bành Uyển vô lực ôm con mình, đem mặt dán tại đỉnh tóc non của con, âm thanh thì thào khàn đến nỗi chính cô cũng không nghe được: “Mẹ đây, mẹ đây……”
Ngô Vu cảm giác như mình đang nằm trong nước sôi, toàn thân cao thấp không có một tia khí lực, mỏi mệt, thống khổ, khát khô cùng đói đều biến mất, chết lặng không có lấy một tia tri giác. Trên tấm ván gỗ lộ ra sắc trời từ tối thành sáng lại từ sáng chuyển vào tối, dài dằng dặc dày vò làm cho tất cả mọi người đều mất đi khái niệm về thời gian, không biết là đã qua mấy giờ hay là đã qua mấy ngày, thậm chí là sinh ra ảo giác sẽ lẳng lặng chờ ở đây cả đời.
Bành Uyển suy yếu bất lực: “Bảo Bảo đừng sợ, Bảo Bảo đừng sợ……”
Bộ Trọng Hoa khẽ động, một giây sau cánh tay đột nhiên bị tóm chặt, quay đầu chỉ thấy Ngô Vu chẳng biết lúc nào đã mở ra đôi mắt vằn vện tia máu, nhìn chằm chằm anh, nửa ngày ánh mắt nhìn về phía túi quần anh, cực kỳ gian nan mà lắc nhẹ đầu, đáy mắt tràn ngập một tia khẩn cầu im ắng.
Trong túi quần anh chứa tờ giấy mà bọn bắt cóc đưa vào.
Tờ giấy kia chỉ có hai người bọn họ thấy được, lúc ấy Bành Uyển cũng nổi điên giãy dụa đến xem, nhưng bị Bộ Trọng Hoa nhanh tay lẹ mắt một tay xé nát cất vào túi quần, từ đây vẫn chưa từng lấy ra, thậm chí anh cũng không đưa tay về túi quần, giống như đã quên lãng sự tồn tại của nó.
—— Nhưng mà bọn họ đều biết rằng không có.
Cán cân giữa đạo đức và sinh tồn chỉ tạm thời duy trì cân bằng, quả bom hẹn giờ từ đầu đến cuối đều dán trên đỉnh đầu hai người bọn họ, tí tách phát ra âm thanh đếm ngược, càng ngày càng chật chội gấp gáp, càng ngày càng hiểm ác xâu quỷ, như ma quỷ nhe răng cười từ trong bóng tối tới gần bên tai.
Bộ Trọng Hoa nhìn chăm chú đôi mắt suy yếu của Ngô Vu hồi lâu, hai người dựa sát vào nhau khoảng cách chỉ vài tấc, nửa ngày sau anh cúi người xuống dán bên tóc mai xốc xếch của Ngô Vu nhẹ nhàng hôn một cái, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ là đi xem một chút có biện pháp ra ngoài hay không.”
“……”
Khoé môi nứt nẻ đầy vết máu khô của Ngô Vu hiện lên một nụ cười bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, gật gật đầu buông lỏng tay ra.
Kỳ thật không có gì để nhìn, trong cả căn nhà kho vứt bỏ này đã bị bọn họ vừa đi vừa về nhìn qua vô số lần, đối diện cửa là một khối đất trống, Phía trên bức tường cao đối diện với cửa ra vào là cửa sổ được hàn bằng sắt và bịt kín bằng các thanh gỗ, trên tường cạnh cửa sổ là ống thoát nước sơn màu đỏ. từ nóc nhà nối thẳng xuống mặt đất; Khoảng hơn mười dãy kệ sắt trống trải hai bên trái phải chất đầy bụi bay lơ lửng, không biết đã bỏ trống bao lâu.
Toàn bộ nhà kho có diện tích hơn 300m2, ngoại trừ cửa kim loại hai lớp bên trong và bên ngoài đều có tường kiên cố ra, thì không có một kẽ hở, ống thông gió chỉ rộng hơn chục cm, và ống thoát nước cũng chỉ đủ để chui vừa một con chuột.
Bộ Trọng Hoa thử vô số lần sờ khắp mặt tường tràn đầy nấm đen, tận cùng tuyệt vọng chỉ còn lại một mảnh chết lặng cùng tỉnh táo, anh vừa muốn vịn khung sắt bên cạnh đứng người lên, đột nhiên một cỗ ngai ngái bay thẳng cổ họng: “—— Khục! Khục! Khụ khụ……”
Một cỗ bọt máu từ lục phủ ngũ tạng trào lên, giống như là muốn từ trong l*иg ngực chấn thành thịt nát phun ra yết hầu, nhưng ngón tay anh gắt gao che lại miệng, không dám ho quá lớn, cũng không dám phát ra tiếng sợ Ngô Vu có thể nghe thấy động tĩnh, chỉ cảm giác được trong lòng bàn tay mình có dòng máu đỏ theo vân tay từng giọt đánh rơi trên mặt đất.
“…… Hô…… Hô……”
Không biết qua bao lâu, Bộ Trọng Hoa thở gấp ngừng lại ho khan, trời đất quay cuồng trước mắt biến thành màu đen, nửa quỳ trên mặt đất trọn vẹn mấy phút, toàn bằng ý chí mới chụp lấy tường gạch đứng người lên, từng bước một đi đến mấy hàng khung sắt, không nhìn hai mẹ con ngồi cạnh ống thoát nước, đi thẳng đến đất trống cạnh cửa.
Ngô Vu mơ màng co quắp trên mặt đất, bất luận là bản năng sinh tồn hay là thần trí ý thức đều đã gần như tới cực hạn, nhưng cậu cảm nhận được bước chân của Bộ Trọng Hoa, vẫn là phí sức mở mắt ra, ngước nhìn anh: “Anh……”
“Anh không sao”. Bộ Trọng Hoa khàn khàn nói, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Chỉ là có chút khát, em yên tâm.”
Ngô Vu gật gật đầu, một lát sau mới thì thầm hỏi: “…… Anh có thể ôm em một chút không?”
Một màn đau nhói còn kịch liệt hơn ban nãy xông thẳng lên yết hầu, dọc theo xoang mũi thẳng lên hốc mắt, nhưng Bộ Trọng Hoa không phát ra được âm thanh nào. Anh đưa tay ôm lấy thân thể gầy gò nóng hổi của cậu vào l*иg ngực mình, để cái ót của Ngô Vu gối lên hõm vai mình, đem cằm chống đỡ trên đỉnh đầu Ngô Vu.
Bọn họ đã từng hằng đêm dựa sát vào nhau như vậy đọc sách, giường gối rộng rãi sạch sẽ, ánh đèn mờ nhạt ấm áp, trong tay đặt đủ các loại kẹo mà Ngô Vu thích, đồ ăn vặt cùng hoa quả được cắt thành miếng ghim trên tăm, anh buộc Ngô Vu sau khi ăn xong những đồ ăn vặt này nhất định phải đi đánh răng lại lần nữa trước khi ngủ, có khi sẽ bế Ngô Vu đi vào phòng tắm, rồi nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng cậu.
Nhưng bây giờ anh cái gì cũng không làm được, chỉ có thể dốc hết toàn lực ôm chặt người trong ngực, muốn để cho Ngô Vu đang trong cơn thống khổ sốt cao cùng xuất huyết có thể cảm nhận được một tia bình an không có ý nghĩa.
“Bộ Trọng Hoa……”
“Suỵt”, Bộ Trọng Hoa ức chế yết hầu co rút, “Đừng lộn xộn, em có khả năng đã chảy máu đầu rồi”.
Nhưng Ngô Vu lại vô cùng kiên trì, âm nhẹ đến chỉ còn lại khí: “Không, anh nghe em nói, thừa dịp em còn có thể nói.”
“……”
“Khi em còn nhỏ, đã từng nghĩ tới sau này mình sẽ chết như thế nào. Em đã gặp qua biết bao nhiêu cô gái bị kéo ra ngoài chôn sống, gặp qua biết bao nhiêu người bị cột trên thanh gỗ thiêu đến chết, gặp qua quân đội BangShan bị ma túy diệt sạch. Bọn họ đều chết rất thảm, không có một người nào chết là không khóc cả, không có một người nào là được chết trong ngực người nhà mình cả.”
“Nhưng em có thể”. Cậu nhẹ nhàng nói, “Đều bởi vì em có anh.”
Bộ Trọng Hoa run rẩy thở dốc một hơi: “Em đừng nói nữa……”
“Em không quan tâm xác rỗng của mình sau khi chết có hoàn chỉnh hay không, em chỉ muốn để anh được sống sót.” Ngô Vu nhắm mắt lại, tựa hồ ngắn ngủi cười nhẹ, nhưng đường cong nhỏ bé kia liền tan biến mất: “Em muốn để cho các anh có thể kiên trì thêm mấy ngày nữa, em muốn để cho các anh chờ được cứu viện đến, mặc kệ sau đó phát sinh cái gì…… Em đều yêu anh”.
“Anh bảo em đừng nói nữa!” Bộ Trọng Hoa khàn cả giọng gầm thét.
Ngô Vu nói: “Em yêu anh”.
Cậu dùng hết khí lực toàn thân xoay mặt qua, bờ môi rạn nứt lạnh buốt sượt qua gương mặt Bộ Trọng Hoa, để lại nụ hôn lưu luyến cuối cùng.
Bộ Trọng Hoa ôm chặt cậu, đem mặt chôn trong cổ cậu, hàm răng không ngừng run rẩy. Anh muốn nói anh cũng yêu em, mãi mãi vẫn sẽ vậy, nhưng giờ phút này bất luận như thế nào cũng nói không nên lời; Anh chưa bao giờ ý thức rõ ràng như giờ phút này trước mắt hết thảy đều là do mình tạo thành, nếu như anh không trong đêm mưa to tự mình chạy lên đường cái không người, nếu như anh không ra ngoài, lại để Ngô Vu ngồi trên xe của mình, thậm chí nếu như sớm hơn một chút, anh không vượt qua lôi trì cưỡng ép đem Ngô Vu kéo vào thế giới của mình……
Như vậy thì hiện tại hết thảy, đều có thể sẽ khác bây giờ.
“Chúng ta nhất định sẽ chờ được cứu viện tới, lại kiên trì thêm chút nữa, nhiều nhất chỉ…… Ngô Vu?”
Con ngươi Bộ Trọng Hoa cấp tốc mở lớn, âm thanh khàn giọng đột nhiên thay đổi: “Tỉnh, em đừng ngủ, Ngô Vu!”
—— Trong mờ tối toàn thân Ngô Vu nóng đến bỏng tay, bất lực ngửa bên trong khuỷu tay anh, hai mắt cậu nhắm nghiền, trong mũi đã tuôn ra một cỗ máu!
Máu tươi đỏ chói phản chiếu vào con ngươi của Bộ Trọng Hoa, giống như lời tuyên cáo cuối cùng đếm ngược đã kết thúc, quả bom trong hư không phát nổ, đem cán cân nặng nề ầm vang ngã về một bên!
Hai tay Bộ Trọng Hoa ngăn không được phát run, anh thở gấp ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt sợ hãi của Bành Uyển cách đó không xa.
Dùng máu của em rót đầy trái tim cằn cỗi nơi anh
Dùng thịt của em cứu sống linh hồn đau đớn trong anh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 107