Mưa to không có ý định ngừng, nơi xa đường cái bao phủ trong bóng tối dày đặc, ánh sáng đỏ lam gào thét lướt qua, còi cảnh sát sắc nhọn biến mất tại cuối đường lớn trong cơn mưa to.
“Đoạn đường phía trước đã bị phong tỏa, công an sẽ kiểm tra xe”. Một thanh niên mảnh khảnh với đôi mắt nhỏ và cái mũi rộng, ngoài hai mươi tuổi, ngồi xổm bên bờ sông, hung hăng cắn nát tàn thuốc, chính là tay chơi guitar Đinh Thịnh trên tấm ảnh: “Không có cách, không thể ra khỏi thành phố, với biển số xe này, lái ra ngoài chưa đến 2 km nhất định sẽ bị bắt lại”.
Tay trống Đặng Vui mặc áo mưa đen, nhưng căn bản không có cách nào ngăn trở cơn mưa lớn như này, mặt mũi, cánh tay, đầu gối trở xuống hoàn toàn bị ướt đẫm, trong giày tất cả đều là nước, chật vật không chịu nổi tức hổn hển: “Đều là chủ ý cậu nghĩ ra, đều là mẹ nó cậu kéo tôi xuống nước!”
“Tôi làm sao biết họ Đào vậy mà báo cảnh, tôi làm sao biết mẹ con cô ta có thể dẫn tới cảnh sát toàn thành phố tìm kiếm!”
“Con mẹ nó cậu biết động viên thế! Đánh đánh đánh chết cậu cho rồi!”
Đinh Thịnh một tay bật trở lại Đặng Vui, nhưng ngay tại lúc hai người không quan tâm đánh nhau, nơi xa còi cảnh sát đột nhiên vang lên, lại một chiếc xe gắn đèn báo hiệu biến hóa đỏ xanh cấp tốc lao tới gần, vang vọng cả bầu trời đêm!
Hai người đồng thời lăn xuống núp trong bụi cỏ hoang, thẳng đến khi còi cảnh sát lần nữa bị cơn mưa to bao trùm, mới thở hổn hển ló đầu ra, run rẩy nhìn nhau, sợ hãi cực độ khiến cho con ngươi bọn hắn thít chặt như châm.
“…… Chạy, chạy thôi”. Đinh Thịnh rốt cục gạt ra thanh âm, “Thừa dịp cảnh sát còn chưa biết là hai ta làm, tranh thủ thời gian chạy thôi, Trung Quốc lớn như thế, tùy tiện tìm một xó xỉnh tránh mấy năm……”
Đặng Vui đánh gãy hắn: “Vậy còn hai người kia làm sao bây giờ?! Mẹ con cô ta đều đã thấy mặt chúng ta?!”
“……”
Không khí có chút ngưng kết, băng lãnh từ tuyệt cảnh chảy ra bốn phương tám hướng, tựa như rắn độc quấn lên trong lòng bọn hắn, ngưng tụ thành hung quang ở đáy mắt hai người.
Không biết qua bao lâu, dài dằng dặc như một thế kỷ lại hình như chỉ mới qua vài giây chớp mắt, Đinh Thịnh hất lên mặt mũi tràn đầy nước mưa, mắng to “Đm”, dường như muốn dựa vào động tác này quyết định làm hoặc là không làm, đã làm thì quyết tâm làm cho xong, đứng dậy giẫm lên nước bùn đi tới bãi sông, chỉ thấy trong bóng tối có một chiếc xe Totoya đã tắt máy lẳng lặng đỗ ở đó, cửa sau xe bị hắn dùng một tay kéo ra.
Chỗ ngồi phía sau xe hai mẹ con bị trói gô, ngoài miệng dán băng dính màu đen, hoảng sợ phát ra tiếng ô ô, bị hai tên bắt cóc một người một đứa lôi ra khỏi xe, lảo đảo đẩy lên bờ sông, ngay sau đó băng dính trên mặt Bành Uyển xoát một tiếng xé mở, trong cơn đau nhức bộc phát nên tiếng thét: “Đừng gϊếŧ chúng tôi! Van xin các anh!! Cứu mạng! Cứu mạng ——!!”
“Ngậm miệng!” Đinh Thịnh một cước đạp cô lên mặt đất, vung ra dao găm, lưỡi đao sáng loáng trong đêm mưa chống đỡ trên cổ cô, nói năng lộn xộn: “Đều do chồng mày báo cảnh sát, mới đem hai anh em tao dồn đến mức này. Nói cho mày nghe để chút nữa mày có xuống dưới thì cũng trở thành con quỷ hiểu rõ ân oán, kỳ thật đây đều là chủ ý của chồng mày!”
Trong chốc lát Bành Uyển hai mắt mở to, thanh âm liền ngưng lại.
“Muốn oán liền oán chồng mày!”
Một giây sau, đột nhiên lưỡi dao đâm xuống, tiếng kêu thảm bén nhọn của Bành Uyển cũng đồng thời vang lên:
“Không được!! Tôi có biện pháp giúp anh, tôi có biện pháp!——”
Phập!
Mũi dao nhập thể, máu bắn tung tóe, thuận bãi đá uốn lượn chảy xiết xuống dòng sông.
Phân cục công an Nam Thành, phòng thẩm vấn của chi đội hình sự trinh sát.
Lạch cạch một tiếng văn kiện bị đập lên bàn mặt, Liêu Cương kéo ra cái ghế ngồi xuống, nhìn qua Đào Chính Khánh ngồi sau bàn thẩm vấn:
“Hổ dữ không ăn thịt con, Đào tiên sinh. Cùng chúng tôi tâm sự việc anh cấu kết với Đinh Thịnh, Đặng Vui bày ra vụ bắt cóc vợ con mình đi?”
Phạch một cái sắc mặt Đào Chính Khánh hoàn toàn thay đổi, miệng hung hăng run rẩy, nửa ngày sau xuất ra một câu: “Anh nói cái gì?!”
“Tôi nói cái gì trong lòng anh vẫn không rõ à?” Liêu Cương lật thông tin ghi chép nói chuyện đã được in ra giấy, mang theo giọng mỉa mai từng câu từng chữ thì thầm: “Ngày 6/6, buổi chiều 3g14:
Bé mèo bướng bỉnh: ‘Hôn hôn chú, thật muốn đi lâu dài cùng anh.’
Tỉnh mộng sẽ gặp em: ‘Anh cũng muốn, bảo bảo.’
Bé mèo bướng bỉnh: ‘Thế nhưng mà chú đã có vợ rồi, emoji ủy khuất.’
Tỉnh mộng sẽ gặp em: ‘Nếu vợ anh cùng chồng em xảy ra một chút chuyện thì tốt rồi, emoji cười gian.’
Bé mèo bướng bỉnh: ‘Chán ghét anh đang suy nghĩ gì đó hả, dấu chấm hỏi dấu chấm hỏi dấu chấm hỏi.’
Tỉnh mộng sẽ gặp em: ‘Anh chỉ là nói một chút mà thôi, hôn hôn một chút.jpg’.
“—— Tôi chỉ nói thôi! Tôi thật chỉ là nói một chút thôi!” Đào Chính Khánh kém chút nhảy dựng lên, ghế dựa sắt trên mặt đất vạch ra tiếng vang nhọn chói tai: “Kỳ thật tôi cũng không có làm gì! Tôi căn bản chưa từng gặp chồng cô ấy!”
“Có đúng không, chỉ là nói thôi?” Liêu Cương bỗng nhiên cười một tiếng, hướng về sau tựa lưng vào ghế ngồi: “Như vậy anh giải thích như thế nào về việc sau khi nói xong lời này ngày thứ hai, chính là ngày 6/7 giữa trưa 13g30, anh dùng di động của mình liên lạc với Đinh Thịnh, người ‘Căn bản chưa từng thấy’ gọi một cuộc điện thoại Wechat dài 9 Phút?”
“!!”
Biểu cảm trên mặt Đào Chính Khánh giống như bị sét đánh, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, run run rẩy rẩy gạt ra hai chữ: “…… Cái gì?!”
“Không nghĩ tới chúng tôi sẽ đến kiểm tra gia đình con tin, phải không, Đào tiên sinh?”. Liêu Cương mỉm cười nói, “Anh có lẽ không biết, cảnh sát mạng của chúng tôi kiểm tra tài khoản WeChat đặc biệt rất nhanh.”
“Đúng vậy!” bên ngoài mặt kính, Dương Thành Đống bỗng nhiên tiếp lời bên trong, cười ha hả dùng cùi chỏ một thúc nhẹ Ngô Vu: “Thế nào?”
Ngô Vu một tay kẹp khói, một tay cắm ở trong túi quần, trên mặt cũng không có bất kỳ việc gì thua phải ảo não: “Anh nghĩ như thế nào mà muốn đi tra Đào Chính Khánh?”
Dương Thành Đống mặt dạn mày dày đem hai ngày thúc thủ vô sách nôn nóng quên sạch, mặt mũi tươi sáng phất phất tay: “Này à, đơn giản. Giữa trưa bọn bắt cóc gọi điện thoại tới nói ‘Họ Đào anh vậy mà báo cảnh’ tôi đã cảm thấy không đúng, vì sao hắn phải nói ‘Anh vậy mà’ chứ không phải là ‘Anh dám’? Cái sau thiên về biểu đạt một bên bị yếu thế khıêυ khí©h phẫn nộ, cái trước lại nặng biểu đạt bị phản bội chấn kinh cùng khó có thể tin, cho nên từ lúc nghe được điện thoại tôi liền mơ hồ hoài nghi Đào Chính Khánh, nhưng lúc đó chỉ là bản năng, chính mình cũng không dám khẳng định.”
Ngô Vu như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi cũng không có chiêu gì cả, tôi cũng không thể liền dựa vào một chút hoài nghi mà trực tiếp đem chồng người bị hại kéo xuống nghiêm hình thẩm vấn? Thẳng đến khi cậu lấy điện thoại của Đào Chính Khánh lật ra vòng bạn bè của hắn, tôi ở bên cạnh chú ý tới một chuyện khác — Email QQ”.
“Hắn là dùng QQ đăng kí Wechat?”
“Đúng, trước kia rất nhiều người đều dùng email QQ đăng kí Wechat, cho nên lịch sử nói chuyện Wechat gần nhất sẽ được ghi vào thông báo nhắc nhở email của QQ”. Dương Thành Đống lắc lắc ngón trỏ: “Nhìn thấy cái này xong tôi liền nghĩ, có thể hay không Đào Chính Khánh sẽ dùng số điện thoại di động của mình để đăng kí Wechat? Gọi cho mạng lưới trinh sát của Cục thành phố để tra, hehe! Quả nhiên!”
Dương Thành Đống vỗ tay một cái, khiêm tốn gật đầu, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ ‘đang chờ đợi khen ngợi’.
Ngô Vu hít một hơi thuốc lá, trong làn sương trắng lượn lờ cười nói: “Ồ, lợi hại”.
“Thế nào, không kém hơn đội trưởng Bộ của các cậu đúng chứ?” Dương Thành Đống một tay ôm lấy vai của cậu, đắc ý nói: “Có đột nhiên cảm thấy xúc động muốn tìm nơi nương tựa dưới trướng phân cục Ngũ Cao chúng tôi hay không?”
Ngô Vu nhấc lên một bên lông mày, “Nhưng chỗ lợi hại của đội trưởng Bộ cũng không chỉ có cái này thôi đâu”.
“Hả? Vậy cậu nói xem hắn còn phương diện nào lợi hại?”
(Là phương diện giường chiếu đó Dương ca à =))))))Ngô Vu khoan thai không nói.
“Hứ, tiểu soái ca, tôi nói thật với cậu nha”. Dương Thành Đống thành thật với nhau: “Đãi ngộ của chi đội chúng tôi đâu thể nào kém hơn so với chi đội Nam Thành, án vụn vặt âu cũng xác thực nhiều hơn chút ít so với chi đội Nam Thành, nhưng cậu ở chỗ đó là thật không có tiền đồ. Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Hai mươi sáu hai mươi bảy? Cho ăn bể bụng thì là hai mươi tám? Cậu nhìn cậu cả ngày đi theo sau lưng Bộ Trọng Hoa chịu đựng, cố gắng nhịn hai mươi năm cũng chưa hẳn có thể thăng lên phó xử cấp, tội gì phải khổ thế? Ở chi đội Ngũ Cao chúng tôi đảm bảo sang năm cậu liền có thể lên tối thiểu một cấp!”
—— Dương Thành Đống không thể bảo là không chân thành, bởi vì tại vị trí này xác thực đi lên một cấp rất khó, tuổi của Bộ Trọng Hoa cũng đúng là trần nhà của toàn bộ chi đội rồi.
Ngô Vu cười cười, kia là ý muốn cự tuyệt: “Đa tạ cất nhắc, Dương phó chi đội. Nhưng tôi ở đây với đội trưởng Bộ……”
“Ai cậu đừng vội treo cổ trên một thân cây”, Dương Thành Đống gấp: “Được được được, cậu nói xem Bộ Trọng Hoa còn có chỗ nào lợi hại? Cậu nói thử đi tôi còn học không được chắc?”
Ngô Vu: ……
Ánh mắt Ngô Vu vi diệu, muốn nói lại thôi, rốt cục liền lấy tư thế bả vai bị ôm này, trở tay đồng dạng vỗ vỗ sau lưng Dương Thành Đống: “Tôi cũng nói thật với anh vậy Dương phó, đội trưởng Bộ anh ấy kỳ thật……”
Hô một tiếng Bộ Trọng Hoa đẩy cửa ra: “Kỳ thật cái gì?”
Ngay trong nháy mắt đó, Dương Thành Đống chỉ thấy Ngô Vu phong vân chợt biến, trở mặt lập tức, như thiểm điện một tay hất ra tay của hắn, bạch bạch bạch tránh xa ba bước, nghiêm mặt nói: “Cách xa tôi một chút”.
Dương Thành Đống: “?”
“Nói chuyện thì nói chuyện, đứng dựa gần như vậy làm gì, hai ta không phải cùng một chi đội hiểu không?”
Dương Thành Đống: “………………???”
Dương phó chi đội mặt mũi tràn đầy mờ mịt nhìn xem Ngô Vu nghiêm theo đúng nghĩa đen, một giây sau chỉ cảm thấy cự lực từ phía sau vọt đến, Bộ Trọng Hoa cưỡng ép lôi hắn ra khỏi cửa, đặt lên trên tường trắng bên ngoài phòng thẩm vấn, lạnh lẽo nói: “Dương sư huynh”.
Xưng hô thế này đặc biệt gợi lên hồi ức thê thảm đau đớn của Dương Thành Đống, là tuổi thanh xuân xanh thẳm vào kỳ nghỉ hè huấn luyện quân sự năm ấy, đúng vào ngày Thất Tịch, bọn họ một lớp năm ba đại học bị ép đi trông chừng tân sinh viên, lúc này gặp phải Bộ Trọng Hoa mười tám tuổi mới vừa vào trường ôm đầy sô cô la trong ngực hô báo cáo, lãnh đạm nói: “Dương sư huynh, đây là sô cô la mà đoàn nghệ thuật sát vách tặng cho tôi, quá nhiều nên tôi muốn nộp lên, mặt khác muốn báo cáo các cô ấy đã làm trái kỷ luật, cám ơn!”
Đó là một trong những hồi ức u ám nhất thời thanh xuân của Dương Thành Đống, trình độ u ám có thể tương đương với các lý do như ‘năm lớp mười hai bị nữ sinh trả lời có lỗi quá mình không có tâm tư yêu đương, mình chỉ muốn nhìn các thiếu niên đẹp trai thích chưng diện thôi’.
“Nếu như anh lại thử đào góc tường nhà tôi thêm một lần nào nữa, tôi liền để cho chi đội các anh sang năm ngay cả một thực tập sinh nữ cũng không có”. Bộ Trọng Hoa ép Dương Thành Đống lên tường, cặp mắt bốn năm đại học được đội nghệ thuật sát vách tung hô là thâm thuý, hấp dẫn, đôi mắt như đỉnh băng tuyết vạn năm vô cùng sắc bén, mỗi chữ mỗi câu nói ra: “Không chỉ có thực tập sinh, tôi thậm chí còn có thể để cho phân cục các anh ngay cả cảnh khuyển cũng không được là cɧó ©áϊ, không tin thì anh cứ thử một chút xem.”
Dương Thành Đống xưa nay chưa từng bị uy hϊếp nào đáng sợ chấn kinh như vậy, chết lặng đứng ở đó, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa quay người nghênh ngang rời đi, ầm một tiếng đóng lại cửa phòng.
“Hai tuần trước khi vụ bắt cóc phát sinh, Đinh Thịnh cùng anh tiếp xúc tấp nập, anh đã đề xuất với anh ta lừa cha mẹ mình hơn 444.444 NDT giải xổ số dưới chiêu bài bắt cóc, và tiến hành lập kế hoạch vào ngày 4 tháng 6. Anh tại sao lại muốn cấu kết với người ngoài lừa gạt tiền trong nhà mình?”
“Tôi, tôi không có! Anh ngậm máu phun người! Cảnh sát các anh không phá được án liền bắt công dân nhỏ bé chúng tôi gánh trách nhiệm!……”
“Bởi vì cha anh đem tiền siết trong tay không chịu lòi ra, đúng không?” Liêu Cường cười trào phúng, tâm trạng tỉnh táo mặc cho Đào Chính Khánh gào thét: “Sau khi phát hiện con dâu và cháu trai bị bắt cóc, cha anh đầu tiên là chủ trương bảo vệ tiền tích cực đề nghị báo cảnh sát, có thể thấy được bình thường cũng sẽ không dễ dàng cầm ra một tờ tiền đưa cho mẹ con anh; Nhưng ngày 6/7 Đinh Thịnh phát hiện ra anh cùng Trương Phi nɠɵạı ŧìиɧ, mặc dù hắn cùng vợ hắn gọi đó là hình thức ‘hôn nhân mở’, nhưng anh lại rất sợ bởi vậy mà công ty và sự nghiệp đều biến mất, hắn nhắm vào điểm này của anh phải không?”
“Anh chớ cùng tôi dông dài những thứ vô dụng này, tôi không nhận! Tôi không nhận!!” Cả người Đào Chính Khánh đều sắp hỏng mất, nếu không phải bí thư viên lôi hắn lại, có thể hắn đã xông lên đánh Liêu Cương: “Cảnh sát các anh không có một kẻ nào tốt! Chỉ biết khi dễ công dân chúng tôi! Các anh không phá được án liền đem người bị hại ra gánh trách nhiệm!!”
……
Ngô Vu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trấn định đứng tại trước cửa kính, thẳng đến khi cái tay sau lưng duỗi đến lấy xuống tai nghe Bluetooth của cậu, tiện tay để lại trên bàn giám sát, sau đó đem cả người cậu lật qua mặt đối mặt, ở bên tai thấp giọng hỏi: “Anh còn có chỗ nào lợi hại?”
Ngô Vu từ não đến xương đều dán chặt lên mặt kính thủy tinh, một không gian trốn tránh cũng không có, chỉ thấy gương mặt anh tuấn làm người ta sợ hãi của Bộ Trọng Hoa kề sát ở trước mắt, lập tức vô ý thức căng thẳng toàn bộ xương sống: “Em sai rồi đội trưởng”.
“Lại nghĩ đến cả đêm không thể ngủ đúng không?”
Ngô Vu giật mình một cái từ đuôi xương đánh lêи đỉиɦ não, xương sống thẳng băng nhất thời mềm nhũn: “Không không không, em thật không được đâu, em sai rồi đội trưởng em lần sau cũng không dám nữa……”
“Em sai ở chỗ nào?”
Đúng vậy nhỉ, Ngô Vu cũng muốn hỏi em sai ở chỗ nào, là sai ở chỗ không nhân lúc Dương Thành Đống nổi ý đồ câu kết làm bậy ngay lập tức đem hắn đóng gói cột chặt đưa lên bàn ăn của Bộ Trọng Hoa chém thành tám miếng thịt lại tặng thêm một bộ dao nĩa đúng không?
Xoang mũi Bộ Trọng Hoa ở bên tai Ngô Vu nhẹ nhàng cười một tiếng, lần này rốt cục cũng lộ ra một tia mài răng: “Em sai ở chỗ vừa rồi anh gọi em đến phòng làm việc của anh, em lại không lập tức đi, hiện tại hộp than nướng tôm hùm đã bị phòng pháp y lấy sạch, mà em vẫn còn ở chỗ này cùng họ Dương kề vai sát cánh!”
Ngô Vu:!
Bộ Trọng Hoa rốt cục kéo về phía sau mở ra chút khoảng cách, thuận tay vỗ lên eo Ngô Vu một cái: “Thừa dịp bản án còn chưa phá, tranh thủ thời gian ban đêm ngủ thêm một chút đi.”
…… Ngô Vu nhìn xem khuôn mặt tuấn tú mỗi một lỗ chân lông đều viết nên hai chữ tinh anh trước mặt này, nội tâm cảm giác khó nói nên lời, đột nhiên lại nghĩ tới nội bộ phân cục Nam Thành thường xuyên mắng một câu kia —— “Bộ Trọng Hoa hắn thật không phải người……”
“Tôi không quan tâm anh từng có bao nhiêu ân ái với vợ anh, tôi chỉ quan tâm cô ta cùng con hiện tại đang ở chỗ nào”. Trong tai nghe truyền đến tiếng Liêu Cương nghiêm khắc không nhịn được, “Không cần làm bộ làm tịch trước mặt cảnh sát, Đào tiên sinh, hiện tại lập tức liên hệ bọn bắt cóc, anh còn chưa đến mức ủ thành sai lầm lớn, nếu như bọn bắt cóc gϊếŧ chết con tin, tôi có thể cam đoan tuổi già này của anh liền phải vượt qua ở trong tù.”
“Tôi muốn gặp luật sư, tôi muốn khiếu nại! Tôi không dông dài cùng cảnh sát mấy người!……”
Bộ Trọng Hoa hiếm thấy lắc đầu, cầm tai nghe lên: “Mở cửa Liêu Cương, tôi vào hỏi hắn.”
“Rõ!”
Bộ Trọng Hoa vừa muốn đi, nhưng đúng lúc này tay anh bị Ngô Vu kéo lại một phát, ý muốn năn nỉ mãnh liệt khiến cho đáy mắt cậu nhóc này chớp động lên nét đẹp ôn thuần vô cùng, là vẻ mặt cầm không được Oscar thì cũng phải cầm được giải Kim Mã: “Đội trưởng anh nghe em nói, vừa rồi đều là Dương Thành Đống sai, kỳ thật em đặc biệt muốn theo anh dính liền một chỗ……”
(Kim Mã là giải thưởng lớn về diễn xuất ở Trung Quốc)Bộ Trọng Hoa cầm ngược lại tay của cậu, mỉm cười: “Tốt, chờ thẩm vấn xong liền thỏa mãn em”.
Ngô Vu: “!!”
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bạch bạch bạch, ngay sau đó cửa liền bị đẩy ra: “Liêu ca!”
Hai người đồng thời như thiểm điện buông lỏng tay, chỉ thấy Tống Hủy chạy thở hồng hộc, vội vàng không kịp chuẩn bị đối diện với Bộ Trọng Hoa và Ngô Vu, lúc này: “? Đội trưởng Bộ? Anh Tiểu Ngô?”
Bộ Trọng Hoa ho một tiếng: “Chuyện gì?”
Tống Hủy theo bản năng cảm thấy gian phòng này có bầu không khí là lạ, nhưng nghe vậy lập tức đem tất cả nghi vấn vứt lên chín tầng mây, cả người từ đầu đến gót chân đều xiết chặt: “Báo báo báo cáo! Phòng trực ban tiếp vào một cuộc điện thoại, tự xưng là bọn bắt cóc, muốn cùng cảnh sát nói chuyện!”
Bước chân Bộ Trọng Hoa đột nhiên ngừng lại, cùng Ngô Vu ngạc nhiên đối mặt.
Tia sét xẹt qua chân trời, bờ sông mưa to ầm ầm. Đinh Thịnh thở hổn hển đứng trong cỏ hoang, nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến tiếng người, tiếng bước chân lộn xộn gấp rút, hắn biết trò chuyện đối diện giờ phút này hẳn là giống trên TV hay diễn, đám cảnh sát đang cấp tốc chuẩn bị dụng cụ, máy nghe lén, máy định vị, nói không chừng còn có cái gọi là chuyên gia đàm phán đang gấp rút vội vàng chạy tới nhận lấy microphone……
Đinh Thịnh quay đầu lại.
Người phụ nữ như bị hành hình quỳ trên mặt đất, trong ngực ôm chặt đứa con của mình, toàn thân kịch liệt phát run, sắc mặt xanh trắng không giống người sống, Đặng Vui đứng ở phía sau dùng mũi dao gắt gao chống đỡ trên cần cổ cô.
Hai kẻ bắt cóc nhìn nhau, đúng lúc này Đinh Thịnh nghe thấy microphone đối diện bị người xách lên, lập tức truyền đến một giọng nam bình tĩnh ổn định:
“Tôi là chi đội trưởng Bộ Trọng Hoa của đội hình sự trinh sát phân cục Nam Thành thành phố Tân Hải, cậu có yêu cầu gì hoặc oan khuất gì đều có thể nói cho tôi, không nên thương tổn con tin.”
Trong chốc lát Đinh Thịnh lại đột nhiên dâng lên một tia dao động, nhưng Đặng Vui cắn chết nhìn hắn chằm chằm, cắn răng nhẹ gật đầu với hắn, im lặng làm ra khẩu hình ——
Nói đi.
Trong văn phòng trinh thám điều tra và giải quyết, vô số ánh mắt chăm chú nhìn Bộ Trọng Hoa ở sau bàn công tác, lúc này chỉ nghe microphone đối diện mơ hồ truyền đến động tĩnh, không biết bọn bắt cóc nói cái gì, Bộ Trọng Hoa thốt nhiên đứng dậy, sắc mặt liền lập tức thay đổi.