- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 10
Phá Vân 2: Thôn Hải
Chương 10
Chương 10
Edit: Sabi
Ngô Vu thở hắt một hơi, mệt mỏi xoa xoa ấn đường.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, đèn đường lờ mờ rọi qua ô cửa sổ phản chiếu lên màn hình máy tính, hình ảnh tìm kiếm trên trang web không ngờ lại là những chiếc mũ đầu lâu và mặt nạ đầu người với hình dạng khác nhau, hư hỏng, mô phỏng, khai quật khảo cổ, triển lãm nước ngoài…….Nhưng không có cái nào phù hợp với miêu tả của Hà Tinh Tinh về hung thủ.
Cho dù có chèn thêm các từ khóa như “Cúng tế”, “Thầy pháp”, hình ảnh kết quả cũng khác một trời một vực với hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ.
Mình thật sự đã từng thấy nó sao? Ngô Vu nghĩ.
Lời của Bộ Trọng Hoa ngày hôm đó lại văng vẳng bên tai: “……..Rối loạn căng thẳng một dạng rối loạn trí nhớ điển hình, khiến tiềm thực cậu ta tiến hành sửa đổi và phóng đại ký ức, là kết quả của sự đan xen giữa nỗi sợ hãi hoang tưởng và ký ức chân thật……”
Nếu rối loạn căng thẳng có thể làm rối loạn trí nhớ của con người, vậy phải làm sao mới có thể chắc chắn rằng cảnh tượng hơn hai mươi năm trước là sự thật đây?
Có thể nào chiếc mũ đầu lâu này, thực sự không liên quan đến hành vi tôn giáo của “Bên kia”?
Ngô Vu đứng lên đi vài bước, qua tấm rèm cửa sổ khép hờ, cậu có thể nhìn thấy Bộ Trọng Hoa cùng mấy đội trưởng đang họp trong văn phòng lớn, ngay cả cục trưởng Hứa cũng đích thân xuống, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trên sô pha lắng nghe Thái Lân báo cáo kết quả điều tra.
Bộ Trọng Hoa rất chăm chú, ống tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, ngồi trên mép bàn. Sự thật chứng minh thức khuya chính là khắc tinh của quá trình chống lão hóa, sau khi quần quật ở chi đội hai ngày một đêm, đến người có cấp bậc nam thần ở học viện cảnh sát cũng không chống đỡ nổi, hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt giăng đầy tơ máu, trông có vẻ rất nôn nóng và mệt mỏi.
Giọng của Thái Lân từ trong khe cửa truyền ra: “Chúng ta gần như đã từ bỏ hiện trường, từ chiều hôm qua cho tới hôm nay, trọng điểm điều tra vẫn là những ân oán xã hội của gia đình họ Niên, nhưng làm kiểu gì cũng không tra ra manh mối, vấn đề khó khăn nhất bây giờ chính là không tìm ra động cơ……”
Hơn mươi phần trăm các vụ gϊếŧ người đều là những người quen gây án, tìm ra động cơ chẳng khác nào loại bỏ được vấn đề khó khăn nhất, nhưng vụ án lần này đến động cơ cũng không có chút manh mối nào.
Ngô Vu rút điếu thuốc ra theo thói quen, còn chưa kịp châm, Bộ Trọng Hoa chợt ngẩng đầu lên như có giác quan thứ sáu, trừng mắt với cậu qua khe cửa, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ý là không, được, hút.
Ngô Vu: “…….”
Cục trưởng Hứa ngồi ở góc khuất không nhìn thấy ngoài cửa sổ: “Này? Cậu sao thế?”
“Quan tâm sức khỏe của cấp dưới, thể hiện sự quan tâm ít ỏi với tư cách là cấp trên.” Bộ Trọng Hoa bình tĩnh trả lời, rồi quay sang Thái Lân: “Có kết quả kiểm tra sàng lọc nhà xác ở các bệnh viện lớn chưa?”
Thái Lân mặt ủ mày ê nói: “Ngay cả những nhà xác tư nhân hoạt động trái phép cũng bị bọn em đào sạch sẽ rồi, đừng nói là đầu lâu, ngay cả một cái đầu còn nguyên cũng không có cái nào bị mất…….”
Đầu óc Bộ Trọng Hoa nhanh chóng nghĩ về vụ án, khóe mắt liếc về phía Ngô Vu ngoài khe cửa sổ, chỉ thấy cậu ta hít sâu một hơi, trong chớp mắt Bộ Trọng Hoa lập tức cảm giác được tổ tông mười tám đời nhà mình lại bị thăm hỏi nhiệt tình. Song, hơi bất ngờ là Ngô Vu lại nhịn được, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Ra ngoài hút thuốc chắc luôn, Bộ Trọng Hoa nghĩ.
Nghĩ vậy, anh lại cảm thấy độ quan tâm của mình đối với tên nhóc này hình như hơi cao thì phải. Anh còn chưa kịp phân tâm suy nghĩ xem tại sao, thì Liêu Cương đã ló đầu vào gọi một tiếng cục trưởng Hứa, sau đó hỏi: “Đội trưởng, ba tổ anh cử đi điều tra các mối quan hệ xã hội của gia đình nhà họ Niên ở trước khi đến Tân Hải, hiện đã có kết quả, có muốn báo cáo luôn không?”
Cục trưởng Hứa lập tức quên luôn vấn đề trước: “Báo cáo đi, thế nào?”
“Niên Đại Hưng, năm nay bốn mươi lăm tuổi, quê ở thôn Dương Tảo Tử huyện Cao Trì. Là lao động nhập cư, thuê trọ ở thôn Tiểu Cương, thường ngày thì làm thuê ở những vùng ngoại ô quanh Tân Hải, đã từng làm công nhân xi măng, công nhân lắp đặt thiết bị, trông kho hàng v.v.. Theo hồ sơ mà đồn công an huyện Cao Trì fax tới, ở quê hắn là một tên côn đồ hoành hành ngang ngược, chuyên trộm cắp vặt, say rượu gây rối, đánh vợ đánh luôn người của ủy ban xã tới hòa giải, thường xuyên tranh chấp đánh nhau với người dân, còn từng chiếm đoạt đất ở của hàng xóm.”
Cục trưởng Hứa lập tức nói: “Vậy nhanh điều tra theo hướng này đi, cử người về quê hắn tìm kiếm sàng lọc xem sao?”
Liêu Cương vừa mới dạ một tiếng đang chuẩn bị rời đi, thì chợt nghe thấy Bộ Trọng Hoa nói: “…..Đợi đã. Hắn chiếm đoạt đất nhà hàng xóm?”
“Đúng vậy, bản fax bọn em nhận được đều là biên bản ghi chép tại hiện trường, trong mỗi biên bản đều được cảnh sát tóm tắt rất tỉ mỉ…..”
“Không đúng.”
Tất cả mọi người trong văn phòng đều khó hiểu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Bộ Trọng Hoa, chỉ nghe anh nhẹ giọng nói: “Niên Đại Hưng chỉ có một đứa con gái, ở những địa phương lạc hậu kiểu đó được coi là không có người nối dõi, cho dù là một tên côn đồ hoành hành ngang ngược, cùng lắm thì chiếm chút lợi ích vặt vãnh không đáng kể, không đến nỗi phải chiếm đoạt đất đai nhà hàng xóm, hiện giờ ở rất nhiều địa phương có thể xảy ra án mạng lúc tranh giành đất đai. Trừ khi hắn có chỗ dựa, đủ để khiến những người hàng xóm không dám trêu chọc, nhưng cũng không phải xã hội đen, nếu không lúc đối chiếu với chúng ta đồn công an địa phương cũng không thể đề cập tới…….”
Đất ở chia theo đầu người của mỗi hộ gia đình, nhà càng đông đàn ông càng được phân nhiều, Liêu Cương nghĩ chẳng lẽ nhà hàng xóm là quả phụ? Tàn tật? Người già?
Vẻ mặt Bộ Trọng Hoa đột nhiên thay đổi, không biết nghĩ cái gì, bước nhanh tới bàn làm việc mở máy tính lên.
Cục trưởng Hứa chẳng hiểu mô tê gì: “Ớ? Cậu tìm gì thế?”
“Mạng nội bộ.” Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào màn hình: “Dữ liệu tội phạm trên cả nước của bộ công an.”
Ngô Vu ra khỏi tòa nhà đội điều tra hình sự, hít vào một hơi không khí mát mẻ trong lành của đêm đầu hè, lúc này mới châm thuốc, mở danh bạ điện thoại ra, vô thức vuốt lên vuốt xuống trên màn hình.
Thật sự phải đánh sao? Cậu có chút do dự.
Trước khi tới Tân Hải cậu đã biết, mình chỉ cần quẹt thẻ đi làm, đến tháng nhận lương, qua hai năm thì từ chức, rồi lặng lẽ biến mất trong biển người, sống một cuộc sống bình thường an ổn đến già, đời này coi như không thẹn với trời đất cũng không thẹn với lương tâm, những vụ án gϊếŧ người đẫm máu ly kỳ kia đều không liên quan tới cậu.
Nhưng không hiểu sao, đôi mắt âm u chết không nhắm mắt của Niên Tiểu Bình và đôi mắt sắc bén giăng đầy tơ máu của Bộ Trọng Hoa, thay nhau hiện lên trong đầu cậu, giống như một vở kịch câm được tua đi tua lại.
“……..” Ngô Vu thở dài, kẹp điếu thuốc, cuối cùng vẫn bấm vào dãy số kia…..
Sân Bay Vân Nam.
Lâm Khang xách cặp sải bước ra khỏi đại sảnh, một chiếc xe ô tô con màu đen đậu bên vỉa hè, người tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa sau, gọi một tiếng trưởng khoa Lâm.
Lâm Khang không nói gì, ngồi vào xe.
Tài xế đã sớm quen với tác phong này, cũng không để bụng, vừa khởi động xe vừa quan sát anh ta qua kính chiếu hậu: “Giờ đi đâu, trưởng khoa Lâm? Tôi đưa anh về nhà hay là…….”
Lâm Khang khẽ nhắm mắt lại, nói: “Sở tỉnh.”
Tài xế đã làm việc cho anh ta được một khoảng thời gian, có thể nhận biết tuy ngoài mặt anh ta không có gì bất thường, nhưng tâm tình không được tốt lắm, vì vậy cũng không dám tán gẫu, lập tức bật xi nhan chuyển đường.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí trầm mặc trong xe.
Lâm Khang chợt mở bừng mắt, nhận điện thoại, giọng điệu của anh ta khiến tài xế tưởng mình nghe nhầm: “A lô?”
“Có tiện nói chuyện không?”
Giọng nói bên kia điện thoại hơi khàn, nhưng trầm tĩnh, tài xế chắc chắn mình chưa từng nghe thấy giọng nói này. Hắn không khỏi liếc kính chiếu hậu một cái, bất ngờ phát hiện khóe mắt Lâm Khang cong cong, anh ta đang cười!
Trưởng khoa Lâm đang cười, hay là kính chiếu hậu có vấn đề?
“Tiện, tôi vừa xuống máy bay, sao vậy?”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng rè rè, giây lát sau giọng nói kia mới mơ hồ cất lên: “Có chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Lâm Khang bất giác ngồi thẳng dậy, trong giọng nói cũng mang theo ý cười: “Giúp gì, cậu nói đi?”
Ngô Vu đứng trên vỉa hè trước cửa phân cục, giữa làn khói thuốc lượn lờ cậu nheo mắt lại, đèn đường sáng trưng chiếu vào đáy mắt cậu.
“Ngày trước lúc tôi còn ở phía nam, có một lần tôi đi vào một ngôi làng, tình cờ nhìn thấy thầy pháp đeo mặt nạ xương người nhảy múa. Thỉnh thoảng tôi sẽ mơ thấy những chuyện lúc trước, mặt nạ xương người đó trông rất đáng sợ, sau khi tỉnh lại rất muốn biết rốt cuộc là hoạt động tôn giáo gì, còn vẽ lại, cả ngày đều nghĩ về nó.”
Nụ cười của Lâm Khang dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Cậu thường xuyên mơ thấy?”
“Thỉnh thoảng thôi.” Ngô Vu ậm ờ ứng phó, nói: “Tôi chỉ muốn biết cái mặt nạ đó dùng để làm gì, nếu biết rõ cảm giác sẽ nghĩ thông rất nhiều chuyện, sau này khi nhớ đến chuyện cũ cũng không phải băn khoăn nữa. Tôi nghe nói quyền hạn của anh kiểm tra đồ rất nhanh, có thể kiểm tra giúp tôi chút không?”
Lâm Khang trầm giọng hỏi: “Cậu gặp ác mộng, sao không nói cho tôi biết?”
Ngô Vu nhất thời cứng họng, dừng một chút, sau đó chán nản nói: “Có thể vi phạm kỷ luật, anh không tiện cũng không sao.”
Lâm Khang khẽ thở dài nói: “Ngô Vu……”
Tài xế biết mình phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng ngữ khí của trưởng khoa Lâm, giống như nuốt xuống ngàn lời muốn nói, khiến cho lục phủ ngũ tạng của người ngoài không khỏi run lên.
May mắn, trưởng khoa Lâm sau khi thở dài thì không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy cậu gửi bức vẽ qua cho tôi đi.”
Việc tiết lộ manh mối mấu chốt lúc vụ án chưa được phá là phạm luật, cho dù đối phương là đồng nghiệp khác khu vực quản lý cũng không được. Vì thế, trước đó Ngô Vu đã sao chép lại bức vẽ mũ đầu lâu lưu vào album ảnh điện thoại, gửi tin nhắn cho Lâm Khang.
Điện thoại di động buzz một tiếng, Lâm Khang nhìn qua.
“Được rồi, cứ giao cho tôi.” Anh ta dừng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Ngô Vu: “Ngô Vu?”
Ngô Vu ừ một tiếng, đang muốn hút thuốc, trong bóng tối cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng chụp ảnh riêng biệt của điện thoại di động: Tách!
Âm thanh này rất nhỏ, chìm nghỉm giữa phố xá sầm uất, nhưng đúng lúc đó, nửa người trên đang chìm trong bóng tối chợt ngẩng đầu lên, chuẩn xác nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó tay cậu lập tức ngừng giữa không trung.
Niên Đại Hưng đang đứng ở vỉa hè đối diện, điện thoại còn chưa kịp thu lại, khuôn mặt hung dữ bạnh ra, nhìn chằm chằm vào cậu.
Đèn giao thông xa xa từ xanh chuyển đỏ, ánh sáng đỏ thẫm chiếu vào cặp mắt hình tam giác kia, sáng rực như ngâm nọc rắn vậy.
Ngô Vu đã trải qua rất nhiều thời khắc sinh tử, gần như cùng lúc đó cậu lập tức dự cảm được điều không hay, đồng tử chợt co lại. Lâm Khang bên kia điện thoại hỏi gì đó, nhưng cậu không nghe thấy, cậu nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Niên Đại Hưng, há miệng đọc:
“Hai, ba, sáu, năm, chín…..”
Văn phòng phân cục, Bộ Trọng Hoa di chuyển con trỏ chuột lướt nhanh trên trang web chằng chịt dữ liệu, sau đó dừng lại, trên màn hình xuất hiện bức ảnh 3×4 đờ đẫn cứng nhắc của Niên Đại Hưng: “Quả nhiên.”
Cục trưởng Hứa cũng nhìn thấy: “Ôi chao, thằng cháu này có tiền án?”
“Nhưng chúng ta không nhận được hồ sơ ghi chép…..” Liêu Cương đang nói chợt im bặt, sau đó hiểu ra, cơ sở dữ liệu tội phạm trên cả nước còn chưa được xây dựng xong, hồ sơ phạm tội của đồn công an chỉ lưu trữ được mười năm trở lại, hơn nữa nếu Niên Đại Hưng bị giam ở tỉnh khác, đồn công an tại quê quán không nhất định có mạng lưới liên lạc!
Mà ở địa phương nọ còn rất lạc hậu, ngoại trừ những nhà nào có nhiều con trai, còn có cái gì có thể gây ngạc nhiên cho làng trên xóm dưới?
Ngồi tù!
“Niên Đại Hưng, tên thật Niên Quý, mười bốn năm trước bị kết án ba năm tù giam vì tội hỗ trợ buôn bán thuốc phiện khối lượng dưới 200gr, đồng thời còn bị phạt năm ngàn tệ.” Bộ Trọng Hoa đọc văn bản ghi chép trên mạng nội bộ, tầm mắt rơi xuống hàng chữ tiếp theo: “Thụ án tại nhà tù Bảo Sơn, trại tạm giam Cẩm Khang, Vân Nam.”
Gió đêm l*иg lộng, tiếng cười nói náo nhiệt, không ai chú ý tới Ngô Vu đang đứng bất động trên vỉa hè, đồng tử hơi giãn ra.
Dãy số giống như một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa tầm thường nào đó trong góc ký ức, hình ảnh đã bị phong bế nhiều năm gào thép lao về phía bạn. Cậu dường như lại nhìn thấy bầu trời vụn vỡ bên ngoài song cửa sổ, xa xa có tiếng bước chân vọng tới, sau đó cánh cửa sắt của phòng giam đóng sầm lại, tên cai tù cất cao giọng giữa hành lang âm u trống trải:
“Hai, ba, sáu, năm, chín! Có người tới thăm….”
“Không ngờ tới đúng không? Bao nhiêu năm rồi, không tránh thoát vẫn là không tránh thoát.” Niên Đại Hưng toét miệng cười, giọng điệu vui sướиɠ gần như không khống chế được bắn ra khỏi hàm răng nọc ố vàng kia: “Khoác lên cái vỏ bọc quan chức nhà nước thì sao? Cớm biết chuyện trước đây của mày không?”
“Ngô Vu?” Lâm Khang tựa như nghe thấy gì đó, cảm giác được hô hấp của người bên kia dần trở nên dồn dập, lập tức hỏi: “Cậu sao vậy?”
“………”
“A lô? Ngô Vu?”
“Tài sản của người chết vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu xâm phạm tìиɦ ɖu͙ƈ, nhân chứng tại hiện trường không bị tổn thương. Trước mắt có thể loại bỏ các nguyên nhân như gϊếŧ người, cướp của, tranh chấp lợi ích, báo thù hoặc diệt khẩu. Niên Tiểu Bình và Phạm Linh không dính vào ân oán xã hội, nếu phương hướng của vụ án này không sai, thì điểm mấu chốt rất có thể đang nằm trên hồ sơ tiền án của Niên Đại Hưng.”
Mọi người trong phòng đội trưởng rối rít đứng lên, Bộ Trọng Hoa trầm giọng nói: “Niên Đại Hưng đang nói dối, Thái Lân nhanh chóng liên lạc với đồn công an thôn Tiểu Cương, yêu cầu bọn họ lập tức dẫn Niên Đại Hưng tới giúp đỡ điều tra phá án, đi ngay bây giờ!”
Thái Lân bật dậy: “Rõ!” Sau đó chạy đi như bay.
Bộ Trọng Hoa thở ra một hơi nặng nề, xoa xoa ấn đường đau nhức, mở cửa sổ ra. Gió đêm phần phật mang theo hơi thở náo nhiệt của thành thị tràn vào, nháy mắt thổi tan mùi thuốc lá, mùi mì gói, mùi xiên que nồng nặc trong phòng làm việc, khiến người ta thả lỏng tinh thần.
Dưới tán cây dưới cổng phân kinh có một đốm đỏ, Bộ Trọng Hoa định thần nhìn kỹ, quả nhiên là Ngô Vu, cậu đang đưa lưng về phía anh vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại, cũng không biết đang nói chuyện gì với ai.
Với ai? Bạn?
Chiếc Audi màu đen trước của bệnh viện và tin nhắn cuối cùng không nhận được hồi âm đêm đó, cả hai đột nhiên cùng lúc xuất hiện trong trí nhớ, khiến trong lòng Bộ Trọng Hoa bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
…..Đúng là nghĩ đến vụ án nghĩ đến muốn bệnh luôn rồi, cuộc sống riêng của người ta liên quan gì tới mày chứ. Bộ Trọng Hoa tự cười mình, đang định đóng cửa sổ lại, chợt thấy Ngô Vu đang cầm điện thoại cuối cùng cũng quay người lại, hình như muốn trở về tòa nhà đội hình sự, lại đột nhiên đứng im, dùng tư thế cứng ngắc đó đứng dưới bóng cây, nhìn chằm chằm về một phía cách đó không xa.
Bộ Trọng Hoa nghĩ thầm cậu ta đang nhìn cái gì vậy, liền theo tầm mắt Ngô Vu nhìn về phía trước, vượt qua tán cây bên vỉa hè, mơ hồ trông thấy có người đứng đó, nhưng không thể nhìn rõ là ai.
“Sếp!” Thai Lân cầm di động đẩy cửa bước vào: “Tuần cảnh đồn công an xã Tiểu Cương đã đi tới nhà họ Niên, vợ hắn nói ngày đó sau khi rời khỏi cục công an thì hắn không về nhà, điện thoại cũng không gọi được, đã mất liên lạc rồi!”
Mất liên lạc?!
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, Bộ Trọng Hoa nhanh chóng quyết định: “Kiểm tra tên hắn trên các ghi chép giao thông bao gồm vé xe, vé máy bay, trạm thu phí xe khách đường dài trên đường cao tốc, nhật ký cuộc gọi trên điện thoại di động và video giám sát các buồng điện thoại công cộng gần nhà hắn trong vòng bốn mươi tám tiếng qua, Vương Cửu Linh!”
Đúng lúc chủ nhiệm Vương bê tô mì từ trên lầu đi xuống, đang chuẩn bị trộm trứng kho trong ngăn kéo của đội hình sự, nghe thấy tên mình thì lảo đảo một cái, thất kinh hoảng hốt: “Tôi, tôi, tôi chỉ lấy một quả……”
“Định vị di động của Niên Đại Hưng, làm ngay và luôn!
“Đậu, cậu hét, hét cái gì mà hét!” Chủ nhiệm Vương vội vội vàng vàng giấu túi trứng kho vào trong ngực, nghĩ nghĩ lại nhanh tay cầm thêm một túi thay nhân viên phòng pháp y, trong miệng còn ngậm mấy sợi mì, sải bước xông lên lầu.
Phòng làm việc đội hình sự bỗng rơi vào cảnh bận rộn, người người vội vã tới tới lui lui, mùi vị khẩn trương trôi lơ lửng trong không khí. Bộ Trọng Hoa quay đầu đóng cửa sổ lại, cầm lấy chìa khóa phòng làm việc, đang chuẩn bị đi lên lầu tới văn phòng đội kỹ thuật, khóe mắt thoáng liếc thấy gì đó, đột ngột quay đầu lại…….
“Ngô Vu?” Lâm Khang ở bên kia điện thoại gằn giọng: “Trả lời tôi! Cậu sao vậy?”
Ngô Vu không trả lời cũng không động đậy, Niên Đại Hưng đứng cách đó không xa mỉm cười một cách đáng sợ, đó là nụ cười vừa thỏa mãn vừa tham lam khi nắm được sơ hở của kẻ khác, hắn nói: “Mày tiêu rồi.”
Niên Đại Hưng xoay người chạy đi, cùng lúc đó, Ngô Vu ném tàn thuốc vào thùng rác cách đó vài bước, chấm đỏ vẽ một vòng cung trong đêm đen, chiếu vào đôi mắt Bộ Trọng Hoa đang đứng trên cao.
“Không sao,” cậu khàn khàn nói, “Gọi lại sau.”
Lâm Khang: “A lô? Cái gì?”
Cuộc gọi bị cắt đứt đột ngột, Ngô Vu co cẳng xông về hướng Niên Đại Hưng chạy trốn!
Bộ Trọng Hoa quát lên: “Niên Đại Hưng ở đó! Người đâu!!”
“Đội trưởng?” Liêu Cương ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Bộ Trọng Hoa như cơn lốc di chuyển tới trước bàn làm việc, cầm lấy di động, tìm số của Ngô Vu ấn gọi, nhưng không có ai nhấc máy, gọi lại thì trực tiếp bị cúp!
“Xin chào, số điện thoại bạn gọi đang bận…….”
Bộ Trọng Hoa rảo bước ra khỏi phòng làm việc, bước chân không ngừng, vừa đi vừa nói với Liêu Cương: “Niên Đại Hưng vừa đứng trước cửa phân cục, Ngô Vu đang đuổi theo, bảo lão Vương lập tức định vị di động của Ngô Vu và của tên họ Niên, Thái Lân!”
Thái Lân đang xì xụp húp mì, nghe có người gọi thì giật mình ném luôn đôi đũa, lập tức hô to: “Sếp, sao vậy?! Đợi em với!”
“Thông báo cho cục quản lý giao thông, xuất quân chặn đường, chìa khóa xe!”
Thái Lân dùng hết sức ném đi, chìa khóa xe Jeep vẽ một vòng cung,
Bộ Trọng Hoa đầu cũng không quay lại, chuẩn xác bắt lấy, sải bước nhanh chóng lao xuống cầu thang, khởi động xe bật xi nhan. Chiếc xe Wrangler chuyên dụng của cảnh sát thực hiện một cú quay đầu thần sầu, lao ra cửa, gào thét hòa vào dòng xe cộ!
Bíp bíp!!
Còi xe thay nhau vang lên kèm theo tiếng mắng chửi giận dữ: “Chạy chạy cái bép!” “Tìm đường chết hả!”……..
Ngô Vu dừng bước, toàn thân căng như dây cung, bất thình lình quay đầu lại, thoáng liếc thấy bóng lưng lóe lên rồi biến mất ngoài con hẻm cách đó mấy mét. Một giây sau cậu vọt vào con hẻm, nhìn thấy Niên Đại Hưng đạp đổ mấy đồ lặt vặt cản đường, nghiêng ngả chạy về phía trước giữa những tiếng loảng xoảng, chữ “tháo dỡ” nổi bật được viết khắp trên tường rào cách đó không xa, là thôn Thành Trung.
Những khu vực trũng thấp, hỗn loạn, các ngóc ngách chất chứa dơ bẩn trong thành phố, là môi trường thích hợp tốt nhất sản sinh ra tội ác.
Tiếng gió vù vù bên tai, đáy mắt Ngô Vu lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lòng bàn chân bỗng nhiên dùng lực, nhảy lên đạp lên tường rào, bay qua tường, lăn một vòng dễ dàng vượt qua Niên Đại Hưng, xoay mình một vòng ba trăm sáu mươi độ ở trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, thậm chí còn không gây ra tiếng động!
“!”
Niên Đại Hưng lập tức dừng bước, suýt nữa ngã lộn nhào. Hắn run rẩy nhìn về phía trước, trong con hẻm nhỏ cách đó mấy mét, Ngô Vu chậm rãi đứng lên giữa ranh giới ánh sáng và bóng tối, cái bóng của cậu được ánh trắng lạnh lẽo kéo dài.
“….Mày nhớ tao là ai?” Tảng thịt trên mặt Niên Đại Hưng run lẩy bẩy, cắn răng thốt lên.
Ngô Vu không nói gì.
“Không sao, tao nhớ ra mày, mỗi khi nhìn thấy cái này tao đều nhớ tới mày!” Niên Đại Hưng vén vạt áo phía trước lên, trên bụng bất ngờ xuất hiện một vết sẹo ngoằn ngoèo như con rết, dài bằng nửa bàn tay: “….Không ngờ tới đúng không, từ Vân Nam tới Tân Hải, cách nửa Trung Quốc, còn mẹ nó gặp được cố nhân ngày trước!”
Hắn quan sát Ngô Vu, không thèm che giấu phần ác ý trong cặp mắt ti hí: “Mày cũng thật có bản lĩnh đấy, còn khoác thêm được cái vỏ bọc này, chắc không chỉ dùng mỗi tiền thôi đúng không? Mày nói xem, nếu cớm biết mày là tội phạm vượt ngục, thì nửa đời sau của mày còn có thể ra khỏi phòng giam hay không?!”
Trên mặt Ngô Vu không nhìn ra cảm xúc gì: “Mày muốn gì?”
Niên Đại Hưng nhếch mép bật cười, cực kỳ đắc ý: “Mày nghĩ tao muốn gì?”
“Mày muốn tiền?”
Niên Đại Hưng không nghĩ tới cậu lại thẳng thắn như vậy, nhất thời càng tỏ vẻ: “Tiền? Ông không thiếu tiền nhé! Thế này đi, mày nói tao nghe, năm đó mày đâm tao một đao như vậy thì nên bồi thường cho tao bao nhiều tiền thuốc men và tiền tổn thất tinh thần? Cớm chúng mày có câu nói gì mà lưới trời tuy thưa, mày đυ.ng đến ông có tính là báo ứng không, hả?”
Ngô Vu biết hắn đang kéo dài thời gian, tay phải chậm rãi đưa ra sau lưng, nhẹ nhàng rút một con dao từ trên dây thắt lưng ra.
Lưỡi con dao đó rất ngắn, cũng không biết đã mài bao nhiêu lần, ánh trăng nhảy múa trên lưỡi đao, phản chiếu một luồng ánh sáng lạnh lẽo.
Niên Đại Hưng không ý thức được: “Hơn nữa mày thì có thể có bao nhiêu tiền chứ, tao muốn phát tài thiếu đếch gì cách, có rất nhiều người muốn mày chết! Đây cũng không phải là phòng giam năm đó, nắm đấm cứng cũng vô dụng, tao muốn xem mày còn có thể làm gì…..”
Ngô Vu nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, bàn tay cầm cán dao chậm rãi rủ xuống bên người, nhưng đúng lúc này, lại có tiếng mô-tô vang lên từ phương hướng xã Thành Trung, nhanh chóng áp sát, nháy mắt đã tới gần!
Brừm…..Brừm……Tiếng động cơ ầm ầm dừng lại, đèn pha xe gắn máy chiếu sáng con hẻm chật hẹp, chiếu vào mắt Ngô Vu khiến cậu phải nheo mắt lại, một mét vuông đất đổ nát được đèn chiếu sáng choang, sau đó bảy tám tên côn đồ vác ống tuýp, cầm mã tấu đồng loạt nhảy xuống, không có ý tốt chặn hai đầu hẻm.
Sau đó mấy chiếc xe mô-tô chặn cuối hẻm dạt ra tránh đường cho một chiếc xe sang chạy vào, cửa xe mở ra, một người đàn ông đầu tròn tai to khoảng năm mươi tuổi chui ra, có thể là do tâm sinh tướng, nên nhìn thấy mặt ông ta là đã biết không phải kẻ lương thiện:
“Mười năm, ông trời thật có mắt!”
Tầm mắt Ngô Vu rơi xuống tay người nọ, chỉ thấy tay phải của hắn hoàn toàn bình thường, nhưng tay áo bên trái lại trống rỗng, vẻ mặt cậu lập tức xảy ra biến hóa vi diệu.
Cậu cuối cùng cậu cũng nhớ ra đây là ai.
Hoặc là nói, cuối cùng cậu cũng đã nhớ ra năm đó mình chặt bàn tay này như thế nào.
Năm sáu chiếc xe cảnh sát lao ra khỏi cửa phân cục, đèn đỏ xanh lập lòe lóa mắt, nhanh chóng hòa vào đường phố về đêm của thành phố.
“Tổ ba 0027 tổ ba 0027, năm phút trước mục tiêu đã vượt qua cổng chính khu vui chơi giải trí Minh Châu đường Văn Hưng, lặp lại năm phút trước mục tiêu đã vượt qua cửa chính khu vui chơi giải trí Minh Châu đường Văn Hưng, báo cáo hết!”
Một tay bộ Trọng Hoa cầm tay lái, tay còn lại cầm điện thoại: “Đã biết, tôi đang chạy tới.”
“Anh Hoa, mục tiêu ở gần giao lộ lối ra cao tốc và đường Tân Hãn, đang di chuyển về phía nam!”
Xe cảnh sát nhanh như tia chớp rẽ ngoặt băng qua đường, Bộ Trọng Hoa tay đánh tay lái, trong lòng đồng thời chùng xuống. Phía nam cách đường Tân Hãn không xa là thôn Thành Trung thuộc khu Trường Bình cũ, là nơi phân bố lộn xộn lớn nhất thành phố Tân Hải, nghe nói đang chuẩn bị tháo dỡ và di dời vào cuối năm nay, hiện giờ chính là giai đoạn tốt xấu lẫn lộn rất khó giám sát, hơn nữa hẻm nhỏ ngoằn ngoèo phức tạp không đếm xuể, có nhiều nơi xe cũng không đi qua được, biết đi đâu tìm người?!
“Sếp!” Thái Lân quát lên: “Bọn họ đi về phía thôn Thành Trung!”
Một tiếng “Kít!” bén nhọn vang lên, sau tiếng va chạm lốp xe đột ngột dừng lại, Bộ Trọng Hoa trở tay mở cửa xe rồi đóng sầm lại, sắc mặt lạnh lẽo.
Sau lưng anh là các tòa nhà chọc trời san sát, trước mặt lại là những hẻm nhỏ chật chội chằng chịt, con đường cũ kỹ và những căn nhà dân thấp bé, máy điều hòa kiểu cũ lắp bên ngoài bẩn thỉu đen xì, nước nhỏ xuống tích tụ thành những vũng nước trên mặt đất.
“Tổ ba tới đâu rồi?” Bộ Trọng Hoa đi vào hẻm, nhỏ giọng hỏi vào bộ đàm: “Phía đội kỹ thuật thì sao?”
“Chậm nhất là bảy tám phút nữa chúng ta sẽ đến nơi, chủ nhiệm Vương đang cho người theo dõi định vị điện thoại di động của Niên Đại Hưng!” Thái Lân dừng một lát, giữa tình cảnh các băng tần khác thay nhau vang lên, không biết nhận được tin tức gì, đột nhiên ơ một tiếng: “Anh Hoa?”
“Sao?”
“Chủ nhiệm Vương không liên lạc được với Ngô Vu.” Thái Lân ngờ vực nói, “Ảnh nói, điện thoại của Ngô Vu có thiết bị phản theo dõi.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Vân 2: Thôn Hải
- Chương 10