Chương 6. Đậu phụ vàng

Sáng sớm hạ nhân đã ở bên ngoài quét tước lá rụng.

Cây tùng già lá cây khô vàng, gió thổi qua liền rụng rào rào.

Đầu thu.

Ở trên hương án đều là danh thϊếp của các tiểu thư khuê tú, Tần Yểu cảm thấy rất hài lòng, liên tục xem xét.

Quản sự Vương thị cũng tò mò mà nhìn vài lần, chẳng qua là không nhớ kỹ sinh thần bát tự của ai.

Bà sực nhớ vài chuyện, liền báo: "Tĩnh An vương phủ hôm nay vừa sinh một nam hài nhi, tuy nói là con vợ lẽ nhưng cùng nhà chúng ta có chút giao tình, ta chuẩn bị hạ lễ trang trọng chút, mời cô nương xem."

Tần Yểu cầm danh mục quà tặng, nhìn một lần.

"Người thực chu đáo, thứ này không quý trọng lại có thể sử dụng được, vào nhà kho lấy đi."

Vương thị mặt mày hớn hở mà đi tới nhà kho.

Còn có người đang muốn đi đến báo cáo thì ngoài cửa có người tới báo: "Cô nương, Lâm gia phái người đến, nói là tới đưa thức ăn, đang ở ngoài hầu."

Bên kia sấp sinh thần bát tự, có một thϊếp là của tiểu thư Lâm gia.

Sắc mặt Tần Yểu có chút mất tự nhiên, Lý ma ma ở lại nơi này, có chút chuyện cũng đi xử lý, bà mang theo hoa tươi đi ra đại sảnh.

Trước sau cũng là thân phận không giống nhau, người tới là nha hoàn hồi môn Lâm gia của Đại phu nhân, nàng nhận thức được nên kêu một tiếng Chu tẩu.

Tần Yểu hỏi bình an, mời Chu tẩu ngồi.

Chu tẩu bèn nói: "Hôm nay trong nhà có được mấy đĩa đậu phụ vàng, phu nhân nghĩ thứ này khó được, tiểu thư cô nương lại thích ăn, đặc phái ta đưa hai đĩa đến đây."

Đậu phụ vàng là điểm tâm trong cung truyền ra, giá cả vô cùng cao, không phải người bình thường gia có thể ăn.

Chỉ là Lâm gia hôm nay phái người đến đây, chỉ sợ không đơn thuần vì đưa hai đĩa đậu phụ vàng này.

Tần Yểu lệnh Hoa Anh nhận lấy điểm tâm: "Đa tạ phu nhân nhớ tới, trong nhà không có thức ăn hiếm lạ đáp lễ. Tẩu nếu không ngại, không ngại mang mấy đĩa thức ăn trở về."

"Cô nương cần gì khách khí như thế." Chu tẩu mắt có ý mà cười nói: "Nếu tiểu tướng quân xem nhà ta vào mắt, không chừng ngày nào đó hai nhà chúng ta kết làm thông gia."

Nói đến chuyện này, Tần Yểu cũng lười tỏ thái độ liền nói dối vài câu: "Chu tẩu có điều không biết, gần đây A Túng bận nam hạ chinh chiến tiêu diệt cướp biển, không rảnh bận tâm việc hôn nhân. Đợi khi hắn rảnh, ta nhất định thúc giục hắn nghĩ tới hôn sự."

Chu tẩu không biết nhiều thông tin, nghĩ sau một lúc lâu mới nói: "Nam nhi kiến công lập nghiệp, dĩ nhiên so với việc lập gia đình quan trọng hơn. Chỉ là chuyện tốt không đợi người, mong rằng cô nương nhắc nhở tướng quân sớm cho quyết định."

"Đây là tất nhiên. Nếu Lâm cô nương có người tốt cưới, không cần mọi người chờ chúng ta. Tẩu trở về mong rằng truyền đạt ý tứ chúng ta."

Chu tẩu lúc này mới cười cười: "Cô nương nói đùa, ta cũng chưa nghe nói nhân nghị thân không thành phản kết làm kẻ thù."

Chu tẩu thấy sự tình đã tìm hiểu rõ ràng, không ở lại nữa, ngồi một hồi liền đứng dậy cáo từ.

Tần Yểu dặn Hoa Anh đưa bà đi, cho bà chút tiền.

Buổi tối Tần Túng phái người trở về nói không ở nhà dùng bữa tối, Tần Yểu phiền việc hôn nhân của hắn, không có ăn uống gì, miễn cưỡng ăn nửa chén cơm cũng một chén canh.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết như thế nào mới có thể làm hắn tâm bình khí hòa mà nghe chuyện này.

Lý ma ma thấy nàng mặt ủ mày chau, thầm nói: "Cô nương nếu là sợ thiếu gia nổi giận, sao không đem những danh thϊếp đó đưa đến thư phòng thiếu gia? Thiếu gia mỗi ngày đều đi thư phòng xử lý quân vụ, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn đến."

Tần Yểu bừng tỉnh hiểu ra, cảm tạ Lý ma ma, vội đem danh thϊếp ] tự mình cầm tới thư phòng Tần Túng. Nàng để lên bàn, dùng cái chặn giấy đè lên đặt ở án thư.

Tần Yểu lại viết một tờ giấy: A Túng, đây là các quan viên trong triều đưa tới sinh thần bát tự, mỗi cô nương đều có tính tình dung mạo khác biệt, đệ nghiêm túc nhìn một cái có được không?

Kiểm tra lại một lần, đều đã thỏa đáng, Tần Yểu mới ra thư phòng.

Trở về phòng cầm sách sử xem, không đến một khắc liền nhịn không được nhìn phía đồng hồ cát, lại đi đến cửa.

A Túng còn chưa trở về.

Tần Yểu đứng ngồi không yên, mong hắn mau chút nhìn đến những danh thϊếp, lại sợ hắn thấy được tức giận.

Miên man giữa suy nghĩ, nghe thấy ma ma tiến vào nói: "Cô nương, thiếu gia đã trở lại, mới vừa cùng một vị tướng quân khác vào thư phòng."

Tần Yểu mặt nóng lên: "Ma ma, để đồng liêu A Túng nhìn đến những danh thϊếp đó, A Túng có thể mất thể diện hay không?"

"Này...... Ngược lại không đến mức đó." Lý ma ma cũng đắn đo không yên.

Tần Yểu tạm thời áp xuống cơn sợ, kêu ma ma đi phòng bếp phân phó chuẩn bị thức ăn khuya, trực tiếp đưa đến thư phòng.

Lúc này gần giờ Tuất, Tần Yểu do dự một lát, lên giường nghỉ ngơi.

Nàng trằn trọc, không hề buồn ngủ.

Cửa vừa mở ra nàng liền nghe được, là tiếng bước chân của hắn.

Tần Túng lên giường, có chút kinh ngạc: "Tỷ tỷ còn chưa ngủ?"

Đem nàng ôm vào trong lòng ngực, trêu đùa mà nhìn nàng: "Tỷ tỷ là đang đợi ta sao?"

Tần Yểu thấy hắn mặt mày không có dấu vết tức giận, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.

Nhận thấy được tay hắn nắm bầu ngực vuốt ve, nàng vội kéo tay hắn xuống: "A Túng, nghe nói đệ mang một vị tướng quân đến thư phòng nghị sự, là thương thảo việc nam hạ sao?"

Tần Túng lười nhác mà đáp một tiếng, nắm tay nàng mà ngắm.

Hắn cũng không đề cập tới danh thϊếp, Tần Yểu cũng không biết mở miệng như thế nào, trong phòng nhất thời an tĩnh.

Mặc dù hắn chỉ nắm ngón tay tỷ tỷ đã tràn đầy sắc dục, nhưng hắn không chỉ muốn xoa nơi này.

Tần Túng đưa tay đặt ở bên hông nàng, duỗi tay muốn kéo ra xuân sắc cất giấu trong vạt áo.

"A Túng!" Tần Yểu vừa xấu hổ lại vừa tức giận, kéo đệm che lên người, "Đệ tuổi còn trẻ lại không biết trân trọng thân thể, cả ngày nghĩ đến tình ái. Đệ mai này làm sao tu tâm dưỡng tính."

"Nam nữ hoan ái, là lẽ tự nhiên." hắn ôn như cười nhẹ, "Tỷ tỷ cho ta ăn no, ta cả ngày cũng sẽ không nghĩ."

Tần Yểu không quen nghe hắn khıêυ khí©h liền mặt đỏ tai hồng, ôm mặt nói: "Đệ thành sẽ có người hầu hạ."

"Tỷ tỷ nguyện ý cùng ta thành thân?" Tần Túng cố ý xuyên tạc lời nói của nàng, vùi vào cổ nàng nhẹ cọ.

Tần Yểu giãy giụa một chút, chống đỡ không được, liền làm sáng tỏ: "Ta đặt đồ vật ở thư phòng đệ, đệ không có nhìn à?"

"Tỷ tỷ đặt cái gì?"

"...... Là danh thϊếp của các cô nương."

Tần Túng vỗ khuôn ngực phập phồng nàng lại: "Tỷ tỷ không cần tức giận, là do mấy thứ đó ta cảm thấy thật phiền phức, đã ném đi rồi."

Tần Yểu tức giận đến phát run: "Đệ! Thật vô pháp, tùy ý làm bậy, tự ý phóng túng, không trọng đạo hiếu, thật uổng làm người!"

"Tỷ giáo huấn ta." Hắn không chút để ý mà đáp lại.

Tần Yểu chầm chờ một lát, lại mềm lòng: "A Túng, tỷ tỷ xin đệ, ngươi thành gia lập thất đi được không? Lòng ta rất khó chịu."

Tần Túng ôm nàng vào lòng, cùng nàng mặt đối mặt. Tần Yểu thấy hắn trong mắt không có ý cười, bình tĩnh, trầm ổn.

"Những lời này ta nói lần cuối cùng với tỷ tỷ, tỷ tỷ không gả cho ta, ta không thành gia không lập thất. Tỷ tỷ nếu mệt với việc trong nhà, ta sẽ phái người đi mua vài phu nhân tinh thông thế sự về. Tỷ tỷ nếu không sinh hài tử, mấy năm nữa nhận nuôi một đứa từ tông tộc, lớn lên sẽ là cháu Tần gia con. Ta nghĩ đến rồi, tỷ tỷ về sau không cần phiền não những việc này nữa."

"Đồ điên." Tần Yểu lẩm bẩm, "Nếu trên đời này có người hỏi thê tử là người phương nào, đệ nói là tỷ tỷ thân sinh. Hoàng Thượng chán ghét đệ không tuân thủ luân thường, tướng sĩ ghét đệ không biết liêm sỉ, tông tộc ghét đệ da^ʍ ô phóng đãng, đệ còn thể diện gì sống trong thiên hạ?"

Tần Túng cười nhạo: "Người mình yêu cũng không có được, thì là nam nhi gì chứ."

Tần Yểu suy nghĩ hỗn loạn, nằm xuống giường, lẳng lặng mà nhắm mắt lại.

"Tỷ tỷ......"

Tần Yểu bỗng chốc mở to mắt, ánh mắt sắc bén trước nay chưa từng có: "Đệ đi ra ngoài."

Tần Túng sắc mặt trầm trầm, không màng nàng đang giãy giụa màôm nàng, thoáng vỗ về: "Tỷ tỷ đừng náo loạn, ta đã có can đảm thừa nhận tất cả, chỉ cần tỷ ở bên ta là được. Tỷ tỷ ngoan......"

Trong lòng ủy khuất cùng đau nhức ép tới nàng mất đi lý trí, đỏ bừng con mắt không ngừng đánh cánh tay hắn, cắn bờ vai của hắn, mệt mỏi chậm rãi dừng lại.

Trong mộng đen kịt một màu.