Chương 4. Gia sự quốc sự

P/S: Adu, hong ngờ tới có bạn cho mình 10 sao luôn á, cảm ơn nhiều nhoa, mong mn tiếp tục ủng hộ mình ^^

Đêm đã khuya, Tần Yểu xem kỹ sổ sách dưới ánh đèn. Tần Túng tắm gội xong chỉ mặc một chiếc áo mỏng kéo ghế ngồi ở bên người nàng, cằm để ở trên vai nàng.

Tần Yểu giật giật: "A Túng, đệ đừng lộn xộn."

"Không lộn xộn a, ta xem tỷ tỷ làm việc." Hắn cuốn sợi tóc nàng trên tay thưởng thức, giọng nói lười nhác. Ngày hôm đó trôi qua Tần Yểu có chút sợ hãi ở đơn độc cùng hắn, huống hồ hiện nay lại là ban đêm.

"A Túng, đệ ngồi nghiêm chỉnh lại, ta có việc cùng đệ thương lượng."

Không biết có phải buổi chiều giúp hắn phát tiết hay không, hắn lại khôi phục bộ dáng đối với nàng nói gì nghe nấy ngày xưa. Nghe lời nàng nói xong liền tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mày ôn nhu mà nhìn nàng. Tần Yểu không dám nghĩ lại đem sổ sách đẩy cho hắn xem: " Hai mươi mẫu đất ở thành tây ta phái ba người địa tô thu hoạch, năm rồi bọn họ ghi sổ luôn có chút khác biệt, gần đây càng giống nhau. Địa tô một năm so lại thiếu. Ta nghi ngờ là ba quản sự kia thông đồng cùng nhau lừa gạt, chỉ là không có chứng cứ, đệ có rảnh ngày nào tự mình đi nhìn xem, được không?"

Tần Túng tiện tay xem một chút: "Tỷ tỷ hà tất phiền toái như thế? Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, nếu bọn họ tay chân không sạch sẽ, vậy thì đuổi hết, đem mấy người phía dưới đáng tin mà dùng."

"Vô duyên vô cớ đuổi bọn họ, chỉ sợ bọn họ không phục, ngày sau làm loạn cũng nên. Người phía dưới nghe nói cũng sẽ thấp thỏm lo âu, mọi người cảm thấy bất an." Tần Yểu chần chờ đáp.

"Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do" Tần Túng vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, cười đến ngông cuồng, "Muốn nắm được nhược điểm bọn họ quá dễ dàng, chỉ xem tỷ tỷ có từng nghĩ."

Tần Yểu kéo tay hắn ra, vui vẻ nói: "A Túng đệ nghĩ được biện pháp gì?"

Nàng vì việc này phiền não đến đau đầu, không thể nghĩ được kế sách chu toàn.

"Việc này tỷ tỷ không cần lo, đợi mấy ngày ta rảnh sẽ tự xử trí."

"A Túng đệ gần đây bậncái gì?"

Hắn chinh chiến trở về không lâu, Hoàng Thượng lo lắng quân sĩ khổ cực, hạ lệnh cho bọn họ nghỉ ngơi chỉnh đốn. Hắn bất quá mỗi ngày đi quân doanh luyện tập võ nghệ kiêm điều chỉnh sách lược tác chiến.

Tần Yểu nhớ tới hôm nay Hoàng Thượng truyền hắn tiến cung, vội hỏi: "Là chiến sự phía bắc lại nổi lên à?"

"Không phải, lần trước chiến một trận, quân địch tổn thất trầm trọng, không dưỡng ba bốn năm sẽ không lấy lại sức lực mà quấy nhiễu biên cảnh."

"Vậy Hoàng Thượng triệu đệ tiến cung là vì chuyện gì?"

Tần Túng thấy nàng thần sắc lo lắng, đem nàng ôm lại trong lòng: " Vùng duyên hải Dương Châu giặc Oa nổi lên bốn phía, cướp bóc bắt cướp, dân chúng lầm than, Hoàng Thượng vài lần phái người tiêu diệt, đều không đánh được. Hoàng Thượng muốn ta mang binh nam hạ."

Việc này nếu xử lý tốt, công lao sẽ rất to lớn. Nhưng lại nghe nói Dương Châu là vùng giặc Oa cấu kết quan viên thậm chí liên quan đến triều đình. Nếu không thể diệt trừ tận gốc, chỉ sợ đắc tội không ít trọng thần trong triều.

Hắn trên con đường làm quan vốn là không có tông tộc huynh đệ nâng đỡ lẫn nhau, việc như vậy càng thêm gian nan. Tần Yểu lo lắng sốt ruột: "A Túng, nam hạ thật sự nguy hiểm, đệ đồng ý Hoàng Thượng sao? Ta không muốn đệ đi."

"Tỷ tỷ sợ cái gì. Ta đã dám đồng ý thì đã có mười phần nắm chắc." Tần Túng ngửi cổ nàng, có chút thất thần.

Tần Yểu gấp đến mức đẩy hắn: "A Túng đệ đứng đắn một chút, chuyện này không phải trò đùa."

Tần Túng mỉm cười nhìn nàng: "Tỷ tỷ lo lắng cho ta?"

Nàng lại cố tình đáp: "Đệ là đệ đệ ta, ta dĩ nhiên lo lắng cho đệ."

Tần Túng khẽ cắn cánh môi nàng: "Tỷ tỷ biết ta nói không phải cái này."

Tần Yểu chống đỡ không được dáng vẻ này của hắn, không thể cùng hắn đối với việc lσạи ɭυâи giống nhau mà trong lòng không có khúc mắc, không chút nào hổ thẹn. Tâm hoảng ý loạn nàng liền lái sang đề tài khác: "A Túng, nam hạ là sự tình trọng đại, đệ nhất định phải suy nghĩ kĩ, chớ tham công tiếc việc."

Tỷ tỷ hắn đoan trang rụt rè, Tần Túng sớm đã dự đoán được nàng sẽ không dễ dàng tiếp thu hắn, nóng vội ngược lại phản tác dụng.

Hiện giờ hắn đã thẳng thắn thổ lộ tình ý cùng nàng giao hoan. Nghĩ đến bộ dáng lúc nàng mười sáu tuổi đối đãi hắn, Tần Túng chắc chắn chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên mình, hắn có thể chậm rãi hướng dẫn nàng lấy tình yêu nam nữ cho hắn.

Nghĩ vậy hắn đáp lời nàng: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, Giang Nam quan nghiệp hối lộ trái luật, đánh thuế muối, Hoàng Thượng sớm có tâm diệt trừ mầm tai hoạ. Ta nam hạ chuyến này, có Hoàng Thượng toàn quyền chống đỡ, quan viên Dương Châu không dám không phối hợp."

Một khi đã như vậy, Tần Yểu đã yên lòng: "Hoàng Thượng lệnh đệ khi nào nam hạ?"

"Hiện nay còn thương nghị, nhanh nhất cũng nửa tháng sau."

Vậy thì còn có đủ thời gian chuẩn bị hành trang cho hắn.

Tần Yểu nhìn đồng hồ cát trên bàn, đã là giờ Tuất, uyển chuyển nói: "A Túng, đêm đã khuya, đệ sớm trở về nghỉ tạm một chút ."

"Tỷ tỷ muốn nghỉ?" Tần Túng hỏi đến thâm ý khác.

Nàng nghe không hiểu, chỉ vội vàng gật đầu dặn dò: "Thời tiết lạnh, buổi tối nhớ đắp chăn thật tốt."

"Tỷ tỷ sao không tự mình chiếu cố ta?"

Tần Yểu thấp thỏm bất an, liền thấy hắn tắt đèn dầu, bế nàng mang lên giường. Ký ức ở chỗ này khắc cốt ghi tâm, Tần Yểu sợ hãi mà giãy giụa. Tần Túng vuốt lưng nàng trấn an: "Ta biết tỷ tỷ không thoải mái, hôm nay sẽ không phiền tỷ tỷ. Tỷ tỷ an tâm ngủ đi."

Tần Yểu nhắm mắt lại nằm một hồi, run nói: "A Túng, đệ trở về phòng ngủ được không?"

Ngực hắn quá nóng, nàng không an tâm.

"Không về, tỷ tỷ sớm muộn gì cũng sẽ quen ta nằm cùng giường." Hắn giúp nàng thay đổi tư thế, làm nàng nằm thẳng, chỉ duỗi thẳng tay.

Tần Yểu nhớ tới đó là thói quen nằm thẳng đi vào giấc ngủ, dần dần an tâm mông lung chìm vào giấc ngủ.

Tần Túng nghe được hô hấp nàng vững vàng, lại nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của nàng, sau một lúc lâu ở trên trán khẽ hôn một cái.