Bị đâm thủng ngực là cảm giác gì?
Dục Diễm Cơ gϊếŧ qua vô số người, nhưng vẫn là lần đầu cảm nhận được rõ ràng như vậy. Bởi vì khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh hầu như không phát hiện đau đớn. Đến lúc máu từ trái tim vỡ nát phun ra mới cảm giác được cái đau cơ hồ muốn xé rách l*иg ngực, lãnh ý thấu xương bao phủ toàn thân. Nếu không có thể phách siêu phàm của Ma tộc chống đỡ, e là nàng đã đứng không vững.
Nhưng mà thể phách Ma tộc tuy mạnh lại không phải vạn pháp không phá, trái tim chính là chỗ yếu hại nhất của bọn họ. Mà một đòn này của "Ngự Phi Hồng" dùng hết toàn lực, ngay cả xương sườn cùng tâm mạch nàng đều từng tấc từng tấc đứt gãy, máu không ngừng từ lỗ trống trên ngực tuôn ra, sức khôi phục tuyệt hảo bình thường đột nhiên không còn hiệu dụng.
Loại tình huống dị thường này ... Dục Diễm Cơ gắt gao nhìn chằm chằm người mù kia, miệng giật giật, vừa muốn nói gì, trái tim lại đột nhiên mạnh mẽ co giật một cái, khiến cho lời nàng muốn nói đều nuốt xuống.
Trên mặt "Ngự Phi Hồng" cũng đầy vẻ kinh nghi. Mới vừa rồi hai người giao thủ lần thứ hai, hắn đang ở thế hạ phong. Không ngờ ánh mắt Dục Diễm Cơ bỗng nhiên trống rỗng trong chốc lát. Hắn lúc đó đã là cung giương hết đà mặc kệ có phải là cạm bẫy hay không, đánh liều một phen mà đem toàn bộ chân nguyên còn sót lại đều rót vào thân kiếm trong tay, không ngờ lại có thể thuận lợi làm Dục Diễm Cơ trọng thương đến như thế.
Biến cố này xảy ra bất thình lình, ngay cả Mộ Tàn Thanh cùng người áo xanh đang kịch đấu đều sững sờ. Ngay sau đó, người lấy lại tinh thần đầu tiên vẫn là chính Dục Diễm Cơ.
Tai nàng ù ù, toàn bộ trong đầu đều thành một bãi hồ dán, tầm mắt biến thành màu đen mất đi hết thảy hình ảnh nơi đây, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người mang huyền y chiến giáp kia đứng cách đó không xa, khuôn mặt không thấy rõ cũng khó phân biệt vui hay giận.
Nhưng mà Dục Diễm Cơ từng theo sau thân ảnh này đến gần vạn năm, từ giờ khắc nàng trong Thôn Tà uyên khai trí thành hình, La Già Tôn vẫn đứng ở trước mặt nàng, nhìn gần như vậy, rồi lại xa như vậy.
[(*) lâu lâu nhắc chư quân 1 lần: Thôn Tà uyên có nghĩa là cái biển lớn nuốt/thu nạp tà uế, chứ không phải là thôn làng gì nha.]
Vừa nãy ảo cảnh quỷ quái đáng sợ kia thức tỉnh ký ức bị chính nàng phong tồn. Một ngàn năm nay, nàng mỗi giờ mỗi khắc đều muốn phục sinh La Già Tôn, lại quên mất lý do mình cố chấp như thế: trên đời không có vô cớ yêu cùng hận, cũng không có tình cùng dục nào đơn giản.
Năm đó Ma tộc tan tác, ba Tôn đã chỉ còn hai. Chiến trường Tây Tuyệt là cơ hội cuối cùng của bọn họ. Cho dù nàng và La Già Tôn đều biết không có cách nào đạt được thắng lợi chung cuộc, họ vẫn kiên trì một tia hi vọng cuối cùng. Chỉ cần có thể lưu lại một Thôn Tà uyên, chỉ cần có thể tiêu hao phần lớn chiến lực của Huyền La, chờ trăm ngàn năm sau nhân gian thương hải tang điền, Ma tộc lại giống như quá khứ, có thể quay đầu trở lại cũng chưa biết chừng.
Vì thế La Già Tôn không tiếc đem mình hóa thành lợi kiếm công thành, truyền xuống lục đạo Phong Hồn trận của nàng, để đại quân một đường gϊếŧ tới Hàn Phách thành. Mắt thấy thắng lợi trước mặt, Tiêu Túc cùng Địa pháp sư lại liên thủ phá huỷ hết thảy. Tại thời điểm thi thể Ma Long ngã xuống, Dục Diễm Cơ chưa bao giờ sợ hãi cùng phẫn nộ đến như vậy. Nàng vào thời khắc ấy cơ hồ lâm vào trạng thái điên cuồng, liều mạng tự thề với chính mình: hai người kia nhất định phải chết!
Nàng là Ma tận tình túng dục, phung phí thất tình lục dục chưa bao giờ quý trọng, từ trước tới nay cũng không tin mình có thể có được thứ tình cảm chỉ đẹp mà không có thực này. Ngay cả La Già Tôn che chở nàng vô số năm tháng cũng vỏn vẹn dừng lại ở hai chữ "Tôn thượng". Cho dù bọn họ từng như uyên ương quấn quýt, sau khi phóng túng thỏa mãn lẫn nhau liền từng người chia lìa. La Già Tôn che chở nàng bao nhiêu cũng sẽ không nói với nàng từ "yêu", nàng báo đáp lại bằng bề ngoài trung thành hư tình giả ý, hết thảy đều được tính là thanh toán xong.
Bởi vậy, thời điểm Thôn Tà uyên xuất hiện, nàng bỏ qua cơ hội trở lại Quy Khư địa giới, cũng bỏ qua cơ hội có thể làm cho La Già Tôn khôi phục. Kết quả như nàng mong muốn: Tiêu Túc chôn cùng La Già Tôn, thanh kiếm mạnh nhất giới Huyền La kia bị nàng bẻ đoạn. Điều duy nhất nàng không ngờ tới chính là: sau khi La Già Tôn bị chính nàng đẩy vào tử địa, suốt ngàn năm sau đó, ấn tượng của nàng đối với hắn càng ngày càng rõ ràng. Một câu nguyền rủa của Tô Ngu từng bị nàng khịt mũi xem thường kia, vậy mà thành tiên tri.
"Tôn thượng..."
Trái tim bị xuyên thủng đầy vết rạn nứt, lúc nào cũng có thể vỡ ra. Nàng lẩm bẩm niệm hai chữ này, ánh mắt vốn đang tan rã đột nhiên chấn động, bàn tay gắt gao nắm lấy cánh tay "Ngự Phi Hồng" muốn đánh ra, không màng đến việc cái tay kia đâm vào càng sâu. Nàng giẫm mạnh chân một cái, dùng hết toàn lực nhào về phía bóng người đang từ từ mờ nhạt kia!
"Ngự Phi Hồng" kinh hãi, chỉ cảm thấy nữ ma này tựa như tro tàn lại cháy, bùng phát toàn bộ ma lực trong cơ thể, chỉ nháy mắt đã cuốn lên một bức tường bằng khí lưu đỏ như máu dài chừng mấy trượng. Mộ Tàn Thanh dưới tình thế cấp bách dùng hết sức đánh ra một trảo, phát ra một tiếng "đùng" thật lớn, bức tường kia vẫn không suy chuyển!
Nữ tử xinh đẹp như một bức tượng bằng sứ bắt đầu vỡ vụn từ ngực, da thịt xương cốt đều bị hồng quang đột nhiên vọt lên mạnh mẽ xoắn nát. Quy Khư ma tộc chính là tà uế trong Thôn Tà uyên hoá hình. Không giống như Tâm Ma không rõ lai lịch kia, thân thể, nguyên thần của bọn họ đều là trọc uế âm khí biến thành, cũng gọi là bổn tướng thứ hai. Càng là đại ma, càng là ô uế bất kham. Cho nên ở ngàn năm trước vô số pháp khí đạo thể của tu sĩ đều bởi vì chút huyết nhục ô uế này mà bị tan rã linh khí.
Thân thể Dục Diễm Cơ tự bạo, dùng nguyên thần bổn tướng giáng lâm, chính là một con thú kỳ lạ, cả người đỏ chót như một con Hồng tích (*), quanh thân không vảy, ước chừng mười trượng, bụng sinh sáu chân, có hai tai, không có mắt mũi, một cái miệng cực lớn kéo dài đến tai, bên trong không có lưỡi, chỉ có một khối máu dày đặc gần như đen lại.
[(*) Hồng tích: con thằn lằn/tắc kè màu đỏ]
Hồng tích há miệng một cái liền cuốn lấy cổ "Ngự Phi Hồng", đột nhiên ngửa đầu, chính là đem toàn bộ người hắn nguyên lành nuốt xuống!
Nếu có người từng ở trong bụng mãng xà đào mạng, liền biết cảm giác này đáng sợ đến dường nào, toàn thân đều bị vây trong khoang thịt chật hẹp bị sức ép nặng nề từng chút một đè xuống. Đầu tiên là không khí cùng phủ tạng, ngay sau đó là da thịt cùng xương cốt, chỉ còn dư lại thân thể mềm nhuyễn bị dịch dạ dày chua thối chậm rãi hòa tan.
Cái chết này vô cùng chậm rãi, lại vô cùng thống khổ khiến người ta không dám tưởng tượng.
Hồng tích miệng mở đến càng to, phát ra tiếng cười kiều mị điên cuồng, sau đó lại im bặt đi. Chỉ thấy bụng nó đột nhiên như bị cái gì từ bên trong mạnh mẽ đâm vào, thoáng chốc lồi ra một khối lớn. Nhưng làn da kia tuy không có vảy giáp lại dẻo dai vô cùng, một đòn sát chiêu của "Ngự Phi Hồng" vào khoang thịt vậy mà không phá được trói buộc!
Hồng tích liền "khanh khách" mà cười rộ lên, khoang thịt bị đâm rách lại cấp tốc lành lại, sau đó từng trận co rút, dịch dạ dày màu đỏ tươi ở trong người cuồn cuộn dâng lên, không gian có thể cung cấp cho người hô hấp càng ngày càng nhỏ!
Ánh mắt Mộ Tàn Thanh phát lạnh, bảy cái đuôi hồ ly đồng thời vung ra quấn về phía người áo xanh, chính mình hóa thành nhân hình, sát chưởng thành đao hướng về phía Hồng tích phủ đầu chém xuống.
Hồng tích hung hãn không hề sợ hãi, cái miệng lớn lần thứ hai mở ra, nhịn xuống đau đớn do lôi hỏa thiêu đốt muốn nuốt cánh tay y vào. Đồng tử Mộ Tàn Thanh lạnh đi, thế nhưng đem một cái tay khác cũng đưa tới, tách ra bám vào hàm trên hàm dưới của nó, hai tay đồng thời phát lực, muốn đem cái miệng này mạnh mẽ xé rách!
"Rít...."
Hồng tích giận dữ, trong miệng phun ra một màn huyết vụ (*) sền sệt. Mộ Tàn Thanh theo bản năng nghiêng đầu, khoảnh khắc chạm vào bả vai da thịt liền bị thối rữa. Cùng lúc đó, sáu cái chân của Hồng tích phát lực, thân thể đột nhiên gập lại về phía sau, một sức mạnh to lớn tránh thoát khỏi kiềm chế của Mộ Tàn Thanh, đem y quẳng lên cao!
[(*) huyết vụ: màn sương máu]
Mộ Tàn Thanh thân pháp linh hoạt, miễn cưỡng gập mình giữa không trung, thân hình đảo ngược, dựa vào sức mạnh rơi xuống hóa thân làm mũi nhọn, hướng về phía sau gáy Hồng tích bổ xuống.
Trong chớp mắt, một thân ảnh màu xanh thoáng hiện ở trước mắt, Mộ Tàn Thanh cùng người áo xanh lần thứ hai giao phong, sau khi hai chưởng chạm vào nhau đồng thời truyền đến tiếng xương nứt. Y khẽ nhíu mày, lôi hỏa ở dưới chưởng thoát ra, chỉ giây lát là sẽ đem toàn bộ người áo xanh bao phủ vào trong lôi kén. Đối phương liền hóa thành Hắc xà khổng lồ, chiếc đuôi dài mang theo sức mạnh ngàn quân quét ngang tới. Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, l*иg ngực bị tầng tầng đập vào. Nếu y không kịp lui nhanh hơn, e là xương gãy cũng đã đâm vào trong phủ tạng!
Chỉ cách biệt nháy mắt này, Hồng tích đã từ trong phạm vi công kích của y vọt ra ngoài, mở cái miệng rộng cắn về phía Linh Nhai kiếm!
Linh Nhai kiếm đã được dòng máu chí dương tẩy uế sạch sẽ, dù cho dấu ấn thần thức không còn hoàn chỉnh, kiếm khí cương liệt vẫn có thể khiến bất kỳ Ma tộc nào tránh xa ba thước. Nhưng mà Hồng tích đã điên cuồng, không màng đến "Ngự Phi Hồng" đang liều mạng đâm chọc ổ bụng, hung hãn há miệng cắn về phía lưỡi kiếm. Kiếm khí đột nhiên bạo phát, trong nháy mắt đem đầu của nó từ miệng xé thành hai nửa.
Cùng thời khắc đó, một thanh kiếm từ dưới bụng Hồng tích đâm ra, ngay sau đó là toàn bộ cánh tay: "Ngự Phi Hồng" rốt cuộc xé rách ổ bụng Hồng tích, từ trong lăn ra ngoài!
Hắn khắp người máu me lẫn niêm dịch dơ bẩn, cánh tay, bên mặt cùng phần lưng đều có hơn nửa da thịt bị ăn mòn, nhìn không ra nguyên bản phong hoa quý khí của cái túi da này. Trong nháy mắt Hồng tích ngã xuống, "Ngự Phi Hồng" cũng quỵ theo, một tay chống đất, một tay lại gắt gao che khuôn mặt bị ăn mòn một nửa kia của mình.
Bên góc tường, Văn Âm lỗ tai hơi động, trong con ngươi ảm đạm chạy nhanh qua một tia sáng lạnh, nghiêng đầu chuyển đến hướng bên này.
"Ngươi sao rồi?" Mộ Tàn Thanh bỏ qua người áo xanh, thấy Linh Nhai kiếm tuy rằng buông lỏng nhưng vẫn còn cắm tại chỗ cũ, tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đem "Ngự Phi Hồng" vừa trở về từ cõi chết chắn lại phía sau.
"Ta... không ổn..." Người phía sau nói chuyện có chút gian nan "... Đỡ... đỡ ta một cái."
Mộ Tàn Thanh đề phòng người áo xanh, trở tay đưa về phía hắn.
"Cẩn thận... !"
Mắt thấy đầu ngón tay sắp chạm vào nhau, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai, kèm theo một ánh kiếm nhanh như chớp kéo tới, ở giữa hai người bổ ra một khoảng cách!
Mộ Tàn Thanh không chút nghĩ ngợi thả người nhảy một cái, tránh được một trảo "Ngự Phi Hồng" thuận thế đánh tới. Màn huyết vụ giấu trong lòng bàn tay kia đánh hụt xuống đất, chỉ khoảnh khắc ăn mòn ra một cái lỗ thủng to!
"Thật đáng tiếc..." Thanh âm Dục Diễm Cơ lần thứ hai vang lên, Hồng tích ngã trên mặt đất kia chỉ còn sót lại nửa cái đầu, nhưng từ trong bụng vẫn phát ra tiếng cười điên cuồng "Bất quá, đã được rồi!"
Đồng tử Mộ Tàn Thanh thu nhỏ lại. Chỉ thấy "Ngự Phi Hồng" xoay người, da thịt bị ăn mòn đã lành lặn, trên người vốn có vết thương cũ cũng đều khép lại, toàn thân nhẵn nhụi như mới, ngay cả xương gãy cũng đã liền lạc không dấu vết, chỉ là mặt vô biểu tình nhìn sang.
Cặp mắt kia vằn vện tia máu, giờ khắc này đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, chỉ còn dư lại một đôi con ngươi đen kịt vô thần tô điểm trong hai hồ máu.
Dục Diễm Cơ chính là một trong sáu tướng của Quy Khư địa giới, thao túng tình cảm cùng du͙© vọиɠ, có thể ở cảnh giới cao nhất cùng người khác đạt thành "cộng tình", cũng đem ý thức của mình ký thác vào đối phương. Nguyên thần của nàng càng có thể đem tình cảm cùng du͙© vọиɠ đó khuếch đại đến mức tận cùng, trừ phi vô tâm vô tình, bằng không không người nào có thể thờ ơ bất động.
Nàng trù tính lâu như vậy muốn chế tạo ra công cụ phóng thích nguyên thần La Già Tôn, sắp thấy đại công cáo thành lại kẹt một chân trước cửa, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng? Nàng dùng nguyên thần nội phủ làm sào huyệt, trực tiếp đem ý thức của nàng cùng lượng lớn ma huyết rót vào trong cơ thể đối phương, đem viên Ma chủng rục rà rục rịch kia chăm bón đến hoàn toàn chín muồi.
Hiện tại "Ngự Phi Hồng" đã triệt để nhập ma!
Nghe được tiếng cười điên cuồng kia dần dần yếu đi, người áo xanh cau mày, phất tay đem Hồng tích hóa thành sương mù thu vào trong tay áo, sau đó tiếp tục tấn công về hướng Mộ Tàn Thanh.
Mộ Tàn Thanh bị hắn cuốn lấy, trong lúc nhất thời thiếu phương pháp phân thân. "Ngự Phi Hồng" liền nhân cơ hội quay người, xé ra vết thương trong lòng bàn tay sắp lành, cầm lấy chuôi Linh Nhai kiếm!
Người vừa nãy xuất kiếm cảnh báo rốt cuộc đuổi đến. "Tiêu Ngạo Sênh" một đường xông tới, áo bào trắng triệt để biến thành sũng máu, nhìn thấy tình cảnh này nhất thời sắc mặt trắng bệch, hàm răng mạnh mẽ cắn rách cả môi, Huyền Vi kiếm trong tay cuối cùng vẫn vung ra ngoài, hướng về phía cánh tay "Ngự Phi Hồng" chém xuống!
Đáng tiếc nàng đến cùng vẫn do dự trong chớp mắt.
Một cánh tay phải mang theo dòng máu tanh hôi đỏ thẫm vung lên cao, Huyền Vi kiếm thế đi chưa dứt nằm ngang cần cổ "Ngự Phi Hồng". Đối phương dường như không có cảm giác đau đớn, trừng trừng mà nhìn người trước mắt, nhếch môi nở nụ cười: "Ngươi trở lại rồi nha..."
"Ta..."
Đúng, Ngự Phi Hồng đã trở lại, ngươi thì sao?!
Đầu lưỡi đau đớn, lời này căn bản không thốt ra được. Bàn tay "Tiêu Ngạo Sênh" cầm kiếm đang phát run, nàng nhìn cặp mắt khủng bố kia, khí huyết cùng nước mắt đồng loạt dâng trào, bị chính mình miễn cưỡng đè xuống.
Bởi vì bây giờ căn bản không phải là lúc nói chuyện.
Tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về bàn tay đứt rơi xuống đất kia. Linh Nhai kiếm nắm trong lòng bàn tay đó, trên lưỡi kiếm nguyên bản sáng như tuyết tràn đầy máu đen, hiện giờ đã hoàn toàn ảm đạm như sắt thường, mà chỗ thanh kiếm vốn đứng chỉ còn lại thủ cấp Ma Long bị chém xuống.
Cái đầu rồng tối đen cực lớn kia run rẩy cử động, đôi mắt màu đỏ tươi đồng tử dựng thẳng đầu tiên vẫn còn nhắm, lúc mở ra bên trong là cuồng phong huyết sắc mãnh liệt. Miệng rồng bỗng nhiên há ra, ngân lên một tiếng thét dài điếc tai nhức óc!
"Cùm cụp, cùm cụp, cùm cụp ..."
Âm thanh khiến người ê răng liên tiếp vang vọng. Bộ xương rồng không đầu vây quanh Mộ kiếm chậm rãi dựng lên, những nơi gãy vỡ một lần nữa ghép lại cùng nhau, trăm nghìn oán linh sống gởi bên trên đồng loạt cao giọng thét gào, sau đó lại bị huyết nhục gân cốt mới sinh ra tầng tầng bao phủ.
Mộ Tàn Thanh nhận ra không ổn, lôi hỏa như trụ trời hạ xuống, cái đầu rồng kia lại giành trước một bước thoát ra, tháo chạy trở về chỗ cổ bị đứt của thân rồng.
"Xoảng ..."
Kèm theo động tĩnh như đồ sứ vỡ vụn, huyết oán nghiệp lực trước nay chưa từng có nặng nề đè xuống, toàn bộ vùng đất bí cảnh đều rung chuyển, kết giới trên đỉnh đầu dùng để ngăn cách Hàn Phách thành cùng bí cảnh bắt đầu thủng ra một cái động, vết rách như mạng nhện nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.
Sau đó, chỉ nghe mấy tiếng vang giòn giã, vô số quang điểm nhỏ vụn rơi xuống như mưa, kết giới triệt để vỡ nát!
Mọi người trong nháy mắt chỉ cảm thấy đất trời đảo lộn, cuồng phong từ dưới chân bao phủ, lôi kéo thân thể cơ hồ muốn chia năm xẻ bảy. Tiếng gió gào thét che lấp toàn bộ âm thanh, bọn họ tưởng chừng như mình cũng sẽ bị đập vỡ vụn.
Trên thực tế, chỉ sau mấy hơi thở, trận cuồng phong này liền đột nhiên im bặt đi. Bọn họ mở mắt ra, phát hiện mình đứng dưới bức tượng Linh Nhai chân nhân cao lớn, chung quanh là đường phố nhà cửa quen thuộc của Hàn Phách thành. Lúc này trăng lên giữa trời, trong thành yên lặng như tờ, những tên thủ vệ kia đều tựa như đang ngủ, co quắp trên mặt đất không hề nhúc nhích, chỉ có tiếng hít thở còn kéo dài trong bóng đêm.
"Rốt cuộc bắt đầu rồi!"
Xa xa trên một cái mái hiên không đáng chú ý, Cơ Khinh Lan cầm theo đèn l*иg đón gió mà đứng. Ở sau lưng hắn, bờ đối diện của con sông đào bảo vệ thành đã biến mất, chỉ còn dư lại mênh mông sương trắng, toàn bộ phía ngoài Hàn Phách thành phảng phất như cánh hoa bị bóc ra từng mảng, chỉ có nội thành bị kéo vào địa ngục này.
Từ góc độ của hắn nhìn sang, sáu cái trận đồ hình tròn kỳ quỷ màu đỏ hiện ra tại chính đông, chính tây, đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc; Vô số cánh tay cùng khô lâu từ dưới mặt đất bò ra: sau khi bí cảnh cùng Hàn Phách thành hoàn toàn trùng điệp, sáu đạo Phong Hồn trận có hiệu lực, mang toàn bộ oan hồn xác ướp cổ phủ đầy bụi ngàn năm bên trong bí cảnh về nhân gian!
Nhưng mà, dân chúng chưa được kéo ra kịp thời vẫn còn trong thành đang vô tri vô giác mà ngủ, mặc cho bách quỷ dạ hành bên người luẩn quẩn không đi.
"Tịnh Thần hương có thể làm cho sinh linh rơi vào giả chết, trong thời gian ngắn che giấu hoàn toàn khí tức, thật là có tâm!" Văn Âm chẳng biết lúc nào đứng bên cạnh Cơ Khinh Lan, cánh tay đứt rời đối với hắn không ảnh hưởng chút nào "Bất quá, loại hương này có độc, một khi vượt quá thời hạn không tiêu tan, những người này sẽ thật sự ngủ thành chết."
"Ta có thể làm cũng chỉ đến thế mà thôi, việc bọn họ có thể sống hay không phụ thuộc vào người khác." Cơ Khinh Lan quay đầu lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của Văn Âm "Cái túi da này của ngươi có thể chống đỡ không được bao lâu nữa."
"Tác dụng của nó cũng không còn nhiều." Văn Âm cười nhạt một tiếng "Lúc trước ngươi dẫn chủ nhân thân thể này đi vào Bà Sa ảo cảnh của ta, tặng không cho ta một bộ túi da, còn chưa cảm tạ ngươi."
"Các ngươi giao dịch thanh toán xong, cảm tạ ta làm cái gì?" Cơ Khinh Lan cúi đầu liếc nhìn bên trong đèn l*иg chỉ còn nửa đoạn hương nến "Trái lại là ngươi, không có gì khác muốn hỏi sao?"
"Ta không nhìn thấy tâm của ngươi, cũng như Mộ Tàn Thanh." Văn Âm ý cười càng sâu "Đối với loại đồ vật liếc mắt một cái không nhìn thấu này, ta từ trước đến giờ yêu thích chậm rãi chơi đùa. Dù sao thứ bí mật như thế, càng giấu đi nhiều càng không lo không tìm được manh mối. Đối với ta mà nói, quá trình có thể quan trọng hơn kết quả."
Khi chơi đủ rồi, liền không cần nữa.
Cơ Khinh Lan nghe hiểu được tâm ý hắn chưa nói hết, khẽ mỉm cười, đổi đề tài: "Ngươi lần này có thể xem là cùng Quy Khư ma tộc trở mặt a."
"Ta với bọn hắn, vốn không giống như vậy." Văn Âm khóe mắt khẽ nheo lại "Tỷ như Mộ Tàn Thanh với ngươi, ở trong mắt ta cũng không giống nhau... A, đến rồi!"
Cơ Khinh Lan không nói gì nữa, hắn xoay người nhìn về phía ánh sáng đỏ như máu ngút trời bên trong nội thành, ánh mắt tối nghĩa không rõ.
"Uỳnh..."
Một tiếng động nặng nề vang lên, một khối đá lớn đập xuống đất. Đương trường bốn người Mộ Tàn Thanh đồng loạt ngẩng đầu. Chỉ thấy bức tượng đá kia bị đánh gãy ngang, phía trên là một con hắc long cuộn lại, đầu rồng há miệng hướng xuống, nước dãi màu xanh lục nhỏ xuống mặt đất, ăn mòn ra từng cái hố to to nhỏ nhỏ.
Ma Long đã thức tỉnh!