Cù Túng rụt tay lại, Thời Doanh đã nhanh chóng lùi ra phía sau hắn. Nào ngờ khi cậu lùi lại phía sau, qυყ đầυ lại cắm ngược vào cổ tử ©υиɠ.
Cù Túng bắt đầu hôn từ vành tai của cậu, như thể hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn vòng qua ôm Thời Doanh, vùi đầu vào cổ cậu và thở đều.
Khi Thời Doanh di chuyển, Cù Túng lại càng ôm cậu chặt hơn, ban ngày ban mặt, mà Thời Doanh cùng hắn lại gần nhau đến mức nửa thân trên ôm ấp còn nửa thân dưới lại dính chặt vào nhau, Cù Túng có thể dùng tư thế này ngủ với Thời Doanh nhưng Thời Doanh thì không thể ngủ yên cho được, cậu cảm thấy cự vật của Cù Túng đang cắm vào rất sâu trong cơ thể mình, thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bên trong như là đang muốn chảy ra và núʍ ѵú nhỏ thì sưng lên đau đớn và cậu cảm thấy cái ôm của Cù Túng rất nóng bức.
Cù Túng cũng không phải là ngủ say như Thời Doanh nghĩ, chỉ là, nếu như chiêu giả vờ ngủ có thể khiến hắn được ôm ấp Thời Doanh thêm nhiều chút nữa thì hắn rất sẵn lòng, hắn híp mắt thưởng thức cảm giác thỏai mái khi ôm người thương trong tay, rồi bỗng nhiên Cù Túng phát hiện ra được một thứ rất thú vị đó là Thời Doanh đang thở rất gấp, tim cũng đập thật nhanh, nhiệt độ cơ thể của cậu đang ngày một tăng cao—thực sự giống như một con thú nhỏ, bị mình khống chế trong tay, đến mức phát da^ʍ.
"Hưm a..." Thời Doanh không biết Cù Túng đang nghĩ cái gì, cậu chỉ biết là cự vật bên trong tử ©υиɠ của mình đang ngày một cứng rắn hơn và không bao lâu sau, Cù Túng đã ấn vào bụng dưới của cậu, bắt đầu va chạm, nhưng tư thế này khiến côn ŧᏂịŧ của hắn không thể vào sâu lắm, chỉ là, tốc độ va chạm lại rất lớn, Thời Doanh đã lợi dụng tình thế này để cắn vào cánh tay đang ôm mình của Cù Túng, rồi dùng tay lần mò xuống dưới an ủi dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của mình.
Trên giường lại phát ra âm thanh ái muội, cuối cùng, sau khi Cù Túng xuất tinh xong, hắn cũng chịu rút ra, Thời Doanh cảm thấy cơ thể mình như bị khoét rỗng, cậu cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũ đang từ trong âʍ đa͙σ chảy ra.
Lần này Thời Doanh cũng không còn dám nói câu "Tự tôi có thể đi"nữa, cậu được Cù Túng bế vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ, mặc cho cậu chiếc áo tắm ở nhà của cậu, sau đó hắn ôm Thời Doanh ngồi vào trong bàn ăn. Rồi mới đích thân xuống bếp làm bữa sáng cho cậu.
Trước giờ Cù Túng đều không thích chăm sóc cho người khác, do đó, có thể nói Thời Doanh chính là một trong những trường hợp đặc biệt và khi Cù Túng chăm sóc cho Thời Doanh, hắn sẽ có một loại cảm giác giống như mình đang nuôi một động vật nhỏ, mặc dù không thông minh lắm, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho người ta yêu thích không thôi, vì vậy khi Thời Doanh ngồi ở bàn ăn với mái tóc ướt sũng, háo hức nhìn vào nồi cháo trong bếp, Cù Túng đã cúi người ôm cậu ở trên ghế, hôn cắn thật lâu.
Thời Doanh không có né tránh nụ hôn của hắn, cậu công nhận thân thể của mình phục tùng Cù Túng, với lại bây giờ cậu cũng cảm thấy rất đói bụng, cho nên vừa ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra cho Cù Túng cắn, vừa nhìn vào phòng bếp, lẩm bẩm nói: "Um...Ưm… Chúng ta có thể ăn được chưa?"
Cù Túng lại cắn môi dưới của Thời Doanh, rồi mới múc cháo ra chén cho cậu, thực ra tài nấu ăn của Cù Túng cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng vì Thời Doanh đói quá, nên cậu thấy rất ngon miệng và ăn rất nhiều, cậu ăn nhiều đến nỗi, Cù Túng tuy không nói ra mặt, nhưng trong lòng hắn cũng tự cảm thấy mình rất giỏi về khoản nấu ăn cho người yêu.
Thời Doanh đã ăn lửng bụng, cậu thoải mái ngả người ra sau. Cù Túng đi lấy máy sấy tóc cho cậu, nhưng hắn vừa sấy được nửa chừng, Thời Doanh đã rút phích điện ra, rồi nhìn chằm chằm vào hắn.
Cù Túng cầm khăn, lau mặt cho cậu, thản nhiên quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy."
Thời Doanh nghiêng đầu né tránh bàn tay của Cù Túng, cậu nhìn máy sấy tóc rồi lại nhìn hắn: "Anh tìm ở đâu vậy? ”
Cù Túng hiểu ra là cậu đang ám chỉ điều gì, máy sấy tóc luôn được đặt trên tủ đầu giường nhưng tối qua nó vẫn chưa được lấy ra, Thời Doanh tự hỏi làm sao Cù Túng có thể biết được, chuyện mình cất đồ ở đâu.
Hay nói cách khác, Thời Doanh đột nhiên nghĩ đến việc Cù Túng làm sao có thể biết được địa chỉ nhà của cậu ở đâu mà đưa cậu về, bởi vì trước đó, Thời Doanh chưa từng nói cho hắn biết về địa chỉ nhà của mình, nhưng Cù Túng vẫn có thể đưa cậu trở lại căn hộ một cách dễ dàng.
Thời Doanh nắm lấy vạt áo mình, nhìn thẳng vào Cù Túng với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Anh đi theo, hay là cho người theo dõi tôi?”, những lời này lặp đi lặp lại trên đầu lưỡi của cậu mấy lần, vì dù sao suy đoán này của cậu về Cù Túng quả thật có chút hạ thấp hắn quá.
Ngay từ đầu Cù Túng cũng đã không có ý định giấu giếm cậu và chuyện Thời Doanh đoán ra được chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi: "Ngôi nhà này là của tôi."
Nói vậy là trên đời này không hề có chuyện tốt theo kiểu từ trên trời rơi xuống một chiếc bánh thơm, càng không có chuyện nhà tốt tiện nghi mà lại cho thuê với cái giá rẻ mạt đó, chỉ có Cù Túng ở trong thế giới của mình lật tay làm mây, phủ tay làm mưa.
Trong lúc nhất thời, Thời Doanh không thể nói ra được những gì mà mình đang cảm nhận, tổ ấm tình yêu "Mới" của cậu là nhà của Cù Túng và cậu có cảm giác như mình đang phụ thuộc hoàn toàn vào hắn.
Thời Doanh không thích điều này, cậu cũng cảm thấy mình không được thoải mái khi sống như vầy và điều này, chỉ càng khiến cậu cảm thấy mình đang rơi vào thế bất lợi trong mối quan hệ khắn khít với Cù Túng.
Thời Doanh cúi đầu xuống, Cù Túng chỉ nhìn thấy mái tóc mềm mại đã khô được một nửa của cậu, tâm trạng của Thời Doanh rõ ràng là đang rất phiền muộn, có thể mơ hồ từ chỗ tóc xoã xuống nhìn thấy lông mày và mắt của cậu đang rũ xuống.
"Cậu có thể đi đánh võ đài."
"Tôi sẽ trở lại võ đài."
Sau khi cùng đồng thanh nói ra hai câu, Thời Doanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy trong đôi mắt xám của Cù Túng, có sự yêu thương chiều chuộng rộng lớn như biển cả.