Vào buổi tối có một bữa tiệc chào mừng, Thời Doanh thay xong âu phục thì đến gõ cửa.
Cù Túng vừa quấn khăn tắm đi ra, cơ bắp của hắn rất rõ ràng và gợi cảm, nghe người ta nói những người hay tập thể dục sẽ rất thu hút người cùng giới, Thời Doanh nghĩ câu này rất hợp lý, dường như người đồng tính càng có sắc vóc mê người hơn, cậu lại nhịn không được nhìn thêm chút nữa: Cơ bắp của hắn rõ rệt, màu da đều, cường tráng nhưng không phô trương, khi mặc quần áo xong vai và lưng sẽ trông rộng hơn. Khi cởi ra sẽ chuẩn cơ thể hình tam giác ngược, tuyến nhân ngư dường như có thể bẫy chết hết tất cả ruồi muỗi vo ve, Thời Doanh chăm chú nhìn nó, nhân tiện suy nghĩ lung tung, rồi so sánh với hình thể của mình.
Cù Túng búng tay trước mặt cậu: "Nhìn đủ chưa, tới thắt cà vạt cho tôi đi."
Thời Doanh tung tăng chạy tới, vừa đánh hắn vừa hỏi: “Anh luyện cơ như thế này mất bao nhiêu thời gian?"
Cù Túng đang cài khuy tay áo: "6 năm."
Thời Doanh kinh ngạc: "Lâu như vậy sao?"
Cù Túng xoa xoa tóc: "Không tính khoảng thời gian trước đó, chỉ cần 2 năm cố gắng là được."
Thời Doanh lại hỏi: "Tại sao anh lại bắt đầu luyện tập?"
Cù Túng cúi đầu nhìn cậu, đưa tay ra, Thời Doanh theo bản năng lùi về phía sau một chút, hắn sửa lại tóc cho cậu, không có đáp lời mà nói sang chuyện khác: "Cởi ra, thay quần áo đi." Sau đó lấy một cái túi đưa cho Thời Doanh.
Thời Doanh nhìn một lượt thì thấy đó là một bộ sườn xám màu đen nhung vàng với lụa đen, còn có miếng dán ngực và một bộ tóc giả, Thời Doanh ném lại cho Cù Túng: "Tôi không mặc!"
Cù Túng đưa tay ra bắt, hắn biết Thời Doanh sẽ chống cự, nhưng kết quả này là điều không thể tránh khỏi. Hắn nói, đêm nay yến hội an ninh không cao, nhưng bọn họ chỉ được phép mang theo một người bạn nhảy, hiện tại ở địa bàn của người khác, chỉ có thể để cho Thời Doanh chịu chút ấm ức, với lại nếu làm tốt thì tiền thưởng năm nay của cậu sẽ tăng lên gấp đôi.
Thời Doanh sau khi nghe rõ ràng thì tặc lưỡi đồng ý, đồng thời cậu cũng đưa ra yêu cầu: "Sau này đừng đối xử với tôi như vậy." Cù Túng biết cậu đang nói về việc hắn đánh cậu trong khách sạn nên đồng ý, sau đó hắn khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, nhìn cậu cởi bỏ bộ âu phục và thay một bộ sườn xám.
Tay chân Thời Doanh thon thả, mặc quần áo vào thì nhìn gầy, nhưng khi cởi ra cũng không béo, cậu có một vẻ đẹp cân đối với các đường cong và cơ bắp khỏe khoắn, Cù Túng nhận thấy Thời Doanh so với lúc trước mềm mại hơn rất nhiều, hông vẫn hẹp, nhưng mông của cậu lại cong vểnh béo múp, vòng cung xoay giữa các cơ cũng trở nên mượt mà hơn, Cù Túng biết rất rõ về nguồn gốc của sự thay đổi này.
Khuôn mặt của Thời Doanh nóng lên một cách khó hiểu khi bị hắn nhìn, cậu mặc rất nhanh, chiếc sườn xám hoàn toàn phù hợp với cậu, nhưng cậu thực sự không thể kéo được khóa phía sau, dẫu cố gắng hết sức cũng vậy, rồi chợt cậu nghe thấy một tiếng "Thời Doanh" nho nhỏ, vì vậy cậu không dám cử động. Sau đó, Thời Doanh thấy Cù Túng đứng dậy khỏi rời khỏi tấm gương từ sàn đến trần nhà, đi về phía sau cậu, đặt một tay lên eo cậu và kéo khóa váy lên.
Nhưng sau khi xong rồi Cù Túng cũng không có buông tay ra, mà nhẹ nhàng vuốt ve, tiếng thở dốc của hắn vang vọng bên tai, Thời Doanh đợi một hồi cũng không thấy hắn rời đi, ngược lại nhìn thấy mình trong gương mặt càng lúc càng đỏ, vì thế cậu đẩy Cù Túng ra, đi lấy vớ. Cù Túng nhìn chằm chằm vào chiếc váy này, nhìn rất nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng cũng có sự kiên cường, hắn nhịn không được nói: "Cậu không nhìn nó trước một chút sao?"
Cù Túng mỉm cười, sau đó đi vào phòng thay quần áo. Thời Doanh bị tiếng cười của hắn làm cho lỗ tai ngứa ngáy nóng bừng, cậu so tất chân, một lúc lâu sau họ mới ra ngoài.
Cù Túng đang ngồi ở mép giường, dưới chân là một đôi giày bệt mũi nhọn. Hắn ngước nhìn Thời Doanh bước ra từ phòng thay đồ, hắn đặt mua cho cậu một chiếc sườn xám thẳng ngực, sau khi Thời Doanh mặc miếng đệm ngực vào thì nó có thể nâng lên hoàn toàn, dáng ngực rất đẹp, sườn xám hở đến đầu gối, bụng dưới của cậu lại không có mỡ, nên càng lộ ra đường cong mê người.
Thời Doanh đội bộ tóc giả lên, mái tóc dài thật ngột ngạt, thật lâu khiến cậu đỏ mặt, ngọn tóc dài chạm vào cánh tay, như ngứa đến tận đáy lòng. Cậu loạng choạng nhìn ánh mắt mê đắm kia của Cù Túng, cậu cúi xuống chộp lấy đôi giày mũi nhọn gót bẹt, nhưng ánh mắt của hắn vẫn cứ nhìn theo khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, Thời Doanh điều chỉnh gót giày, nhỏ giọng nói: "Lần sau tôi không mặc mấy cái thứ này đâu, anh muốn thì có thể tìm người khác."
Cù Túng ôm eo cậu, Thời Doanh ấn vào tay hắn, không vừa ý. Đây cũng là lần đầu tiên Cù Túng chạm vào cơ thể Thời Doanh được bao phủ bởi loại chất liệu này, chứ không phải là quần áo rộng rãi và đẫm mồ hôi, chiếc váy này được may theo kiểu bó sát. Cù Túng mang theo Thời Doanh đi ra khỏi khách sạn, nói một câu nửa thật nửa đùa rằng: "Buông tôi ra một chút, có thể có người đang theo dõi." Sức chống cự của cậu cũng trở nên yếu đi.
Chiếc xe đặc biệt dừng ở cửa, ngồi trên xe Cù Túng đưa cho Thời Doanh một chiếc túi xách nhỏ, cậu nghĩ thầm túi nhỏ như vậy, e là chứa một cái điện thoại di động cũng chật chội nữa, nhưng khi mở ra, cậu mới ý thức được, bên trong chứa đựng một thế giới mới.
Đây là lần đầu tiên cậu trang điểm. Thật ra cũng chỉ là tô son môi và đánh chút phấn mắt, nhìn vào chiếc gương nhỏ, cậu cảm thấy hơi căng thẳng: “Nhìn thế nào cũng không giống phụ nữ.”
Cù Túng an ủi anh ta và đóng chiếc gương nhỏ lại: "Cậu giống như một nữ hoàng."
Nữ hoàng sao? Thời Doanh nghĩ rằng lời mô tả này rất kỳ lạ, nhưng Cù Túng không nói thêm gì nữa, nên cậu cũng thôi.
Bữa tiệc được các đối tác của Cù Túng tổ chức trong một trang viên lớn, nó rất rộng lớn, Thời Doanh hỏi hắn sao vẫn chưa đến, Cù Túng nói rằng họ đã ở trong trang viên một lúc rồi, nhưng vì nó rộng quá nên vẫn chưa đến nơi. Thời Doanh không nói nên lời, nhìn chiếc xe lướt qua bể bơi, nhà hoa, trường đua ngựa... Cuối cùng, nó dừng lại trước một tòa nhà cổ điển, hai người chào hỏi đi tới mở cửa, người chào hỏi cũng rất cao lớn.
Cù Túng vẫn rất tự nhiên giữ eo Thời Doanh, cậu cũng cảm thấy mình nên giả điệu bộ nữ tính hơn một chút, nhưng ngay khi cậu di chuyển hông, thì tay của Cù Túng lại trượt vào trong tuyến nhân ngư của cậu, Thời Doanh cắn răng nhỏ giọng nói: "Đừng sờ nơi đó."
Cù Túng cũng nhỏ giọng đáp lại cậu, rất tình cảm siết chặt vòng tay của mình: "Đêm nay đừng thay nó ra, mặc cái này ngủ đi."
Thời Doanh thầm mắng một tiếng, sao mặt mình vẫn cứ không ngừng đỏ lên thế này!
Bữa tiệc cũng hông có nhiều người, một bên đại sảnh có đoàn biểu diễn chuyên môn đang diễn tấu. Người tổ chức bữa tiệc là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, vừa nhìn thấy Cù Túng, anh ta đã dang tay ra chào đón, nhân tiện cũng chào đón Thời Doanh, cậu rất khó chịu khi bị đôi mắt xanh sắc bén đó nhìn chằm chằm, nên cậu chỉ khẽ cười xem như chào hỏi.
Sau đó, cậu ngoài ý muốn gặp phải một người mà cậu không ngờ tới, cô gái bút kẻ mắt, cô đã để lại cho cậu ấn tượng rất sâu đậm, vì nhờ cô để lại số điện thoại trên tay mà cậu đã có một màn mây mưa rất thảm, khiến cậu nhớ mãi không quên. Lần này cô vẫn ăn mặc rất lòe loẹt, để lộ lưng hở chân, đi theo người có mái tóc vàng mắt xanh kia, cô cũng nhìn thấy Thời Doanh, khi thấy thì không khỏi trợn to hai mắt, nói vài câu.
Câu đầu tiên là: "Ôi mẹ ơi, nam mẫu."
Câu thứ hai là: "Anh cũng là một nữ hoàng hoá trang sao?"
Thời Doanh : “?” Khối lượng thông tin quá lớn khiến cậu không xử lý kịp.