Chương 8

“Trang Tử?”

“Đương nhiên biết chứ…”

“Nhưng cậu lấy WeChat của vợ tớ từ đâu?”

Vợ cậu ta?

Tôi nhíu mày, cầm điện thoại trong tay mà sững sờ.

Thậm chí còn không nghe thấy Hứa Uy bảo tôi xuống xe.

Tôi không xuống xe, tài xế cũng không thể lái đi, anh ta chỉ có thể ngập ngừng hỏi: “Xin lỗi, còn có chuyện gì nữa không?”

Hứa Uy giữ cửa xe nhìn tôi, “Trang Khâm?”

Tôi lắc đầu, xuống xe trước đã.

Đi vào nhà hàng gần nhất, cho đến khi ngồi xuống, chủ quán đã chuẩn bị xong, tôi vẫn không thể tập trung.

Vì vậy, tôi bảo với Hứa Uy: “Cậu gọi đồ ăn trước, tớ đi gọi điện cái đã.”

Chat chit qua lại trên WeChat cũng không thể giải thích rõ ràng, còn dễ bị lừa. Tốt hơn hết là trực tiếp gọi thẳng tới.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Alo, ai đó?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại, có chút ồn ào.

“Là tớ, Trang Khâm.”

“Ồ, chờ một chút, ồn quá, để tớ ra chỗ khác nói chuyện.”

Người bên kia cuống quýt đáp lại, âm thanh trong điện thoại cao thấp, không khó nghe ra người trả lời điện thoại đang di chuyển.

Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đường dưới gốc cây, lặng lẽ chờ đợi.

Ngay sau đó đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh.

“Đã lâu không gặp, Trang Tử, hình như từ hồi cậu học cao học thì bọn mình không tụ tập nữa.”

Giọng người nghe điện thoại vẫn sang sảng và tràn đầy năng lượng, gợi lên rất nhiều kỷ niệm hồi còn trên sân bóng, làm tôi xúc động.

Tôi cũng mỉm cười, "Lúc nào cậu trở lại Thiên Tân, chúng ta tụ tập đi."

Nhưng lòng tôi có tâm sự, thực sự không thể toàn tâm toàn ý ôn chuyện cùng cậu ta, cho nên tán gẫu được vài câu, tôi liền chuyển chủ đề hỏi cậu ta: "Hổ ca, cậu bảo tài khoản WeChat đó là của vợ cậu là sao?"

"À," Trần Hổ giải thích, "Thực ra cũng chưa phải là vợ .. . nhưng mà cũng sắp rồi. Chỉ là vừa rồi hai gia đình mới gặp mặt và đang thảo luận kết hôn."

Lòng tôi nghi hoặc, nhưng vẫn phải giả vờ như không tiếp tục đặt câu hỏi: “Sao lại đột ngột kết hôn thế, bọn tớ thậm chí còn không biết vợ cậu là ai nữa. "

Người đầu máy bên kia cười hắc hắc," Thực ra là tình cờ. Cô ấy và bọn mình đều là cựu sinh viên khoa Quản trị, học sau chúng ta một học kỳ. Tên là Tiểu Hoan. Cậu có WeChat của cổ, tớ còn tưởng hai người quen nhau cơ.”

Vấn đề của cậu ta tôi không thể trả lời được, vì vậy tôi chỉ có thể chuyển chủ đề. “Làm sao hai người biết nhau?"

"Cậu có nhớ nhóm Trao thưởng Đại học thành phố không. Hồi đó tớ có nhận một order trong nhóm đó, kết quả không nhận được tiền, nhưng tình cờ gặp được cô ấy, bây giờ ngẫm lại đều là duyên phận."

Đương nhiên nhớ rõ…



Nhưng tôi chỉ nghĩ Trần Hổ đã gặp người đó và biết cô ta là ai, chứ chưa bao giờ nghĩ họ sẽ ở bên nhau, còn đến mức nói chuyện kết hôn.

Tôi bối rối, chỉ có thể thuận miệng phụ họa, "Thật là trùng hợp"

"Đúng vậy, nhưng dạo này tớ bận quá. Bằng không đã thông báo cho anh em về đám cưới rồi. Thiệp mời cũng đã in rồi, nhưng còn chụp ảnh cưới với bàn bạc với bên công ty tổ chức tiệc cưới nữa. Mấy ngày nay tớ không ngủ ngon giấc. Kết hôn mệt quá ... "

Đầu dây bên kia lảm nhảm than thở, mặc dù là cằn nhằn nhưng từng câu chữ đều bộc lộ niềm vui của tân hôn.

Vì vậy vấn đề mà tôi muốn hỏi, đều không nói được nên lời.

Liên quan đến tiểu tam và nɠɵạı ŧìиɧ, nếu không cẩn thận những chủ đề nhạy cảm này có thể phá hỏng cả cuộc hôn nhân.

Nhất là khi mọi thứ chỉ là phỏng đoán, tôi không thể nói nhảm, ngược lại, lỡ nhầm thì phải làm sao?

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đổi ý, quyết định trực tiếp đến Sơn Đông.

Tôi muốn gặp Trần Hổ, thuận tiện xem cô gái tên Tiểu Hoan rột cuộc là ai.

Tự nói hồi lâu, cuối cùng Trần Hổ cũng nhận ra sự im lặng của tôi, dừng lại hỏi: “Đúng rồi người anh em, cậu đột ngột gọi điện cho tớ, có chuyện gì à?”

Tôi giả vờ nói dối, “Không có gì to tát đâu. Cố vấn của tớ có hợp tác với phòng thí nghiệm Tế Nam, bảo tớ đi Sơn Đông một chuyến, định rủ cậu đi ăn một bữa."

"Vãi, cậu đã đến Tế Nam, sao có thể bảo cậu mời khách?"

Đầu bên kia điện thoại có tiếng thúc giục, “Trần Hổ, sao nghe điện thoại lâu thế.”

Nên tôi đành chào tạm biệt: “Vậy cậu cứ bận việc trước, khi nào đến tớ sẽ liên lạc với cậu.”

Trần Hổ hoàn toàn đồng ý, có lẽ thực sự rất bận, thậm chí còn quên hỏi tại sao tôi có tài khoản WeChat của vợ sắp cưới cậu ta.

Khi tôi quay trở lại ghế lô, hầu hết các món ăn đã được dọn ra.

Hứa Uy đang lướt điện thoại vẫn chưa động đũa.

“Chờ tớ làm gì, cứ ăn trước đi!”

Cậu ta quăng đôi đũa dùng một lần qua, “Kính già thương trẻ, con trai còn đang đói, người làm cha như ta không đành lòng.”

“Cút đi.”

Thực sự là đói kinh khủng, chúng tôi không ai nói nữa, vùi đầu ăn uống.

Ăn xong một bát cơm, tôi mới cảm thấy cơ thể mình ấm dần lên.

Hứa Uy bưng một bát canh, hỏi tôi: “Hôm nay cậu có về trường không?”

“Về chứ, nhưng có thể phải nghỉ vài ngày.”

“Mấy ngày?”

Tôi cúi đầu tính toán lộ trình đi lại.

Từ Thiên Tân đến Tế Nam không xa, đi tàu cao tốc cũng chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ, thật ra đi đi về về một ngày là đủ, nhưng tình hình ở đó khó lường, nên tốt nhất nên ở lại hai ngày.

“Ba ngày?”

Hứa Uy trừng mắt nhìn tôi, “Tiểu tử cậu không muốn tốt nghiệp hả? Xin lão đầu Lý nghỉ ba ngày, ổng có thể tức đến mức lấy tóc giả ném cậu đấy.”

Tôi không lên tiếng. Tôi hiểu lời Hứa Uy nói là thật.



Lão Lý nổi tiếng nghiêm khắc, luôn theo đuổi thái độ hơn tài. Câu thần chú là “Ngốc cũng không sao, ngốc cũng không sao, nhưng hết ăn lại nằm, xin nghỉ mỗi ngày thì tuyệt đối không được.”

Hứa Uy thở dài thuyết phục tôi: “Cậu xin nghỉ làm gì, không phải là muốn điều tra chuyện bố cậu đấy chứ? Sao không để từ từ, để cuối tuần rồi tính tiếp?"

“Tớ phải đi Tế Nam." Tôi trả lời.

Có lẽ đã đoán trước được mục đích thật sự, Hứa Uy sững sờ một lúc, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Ngài muốn đến Đại Minh Hồ Bắc tìm Hạ Vũ Hà."

"Đúng vậy, Trẫm không thể giữ nước, trước khi chết muốn gặp được nàng ấy.”

Tôi bất đắc dĩ lườm cậu ta một cái, kể lại cuộc điện thoại với Trần Hổ.

Hứa Uy nghiêm nghị nhìn tôi, "Nói tóm lại, cậu nghi ngờ vợ cậu ta lừa dối, làm tiểu tam của bố cậu. Hiện tại tới đó, cậu định nói ra chuyện này trước khi bọn họ kết hôn?"

"Gần như vậy."

Hứa Uy im lặng, hồi lâu mới lấy điện thoại di động ra, “Tớ giúp cậu thử xem có thể xin nghỉ phép không, nhưng có thể không được đâu đấy.”

Trần Hổ thậm chí còn in thiệp mời rồi, chứng tỏ đám cưới sắp diễn ra. Từ quan điểm hạn chế tổn hại, nên phải tiến hành càng sớm càng tốt.

Cho dù cuối cùng phát hiện chỉ là một sự hiểu lầm, thì xác nhận sớm một chút vẫn yên tâm hơn.

Hứa Uy ra ngoài gọi điện xin nghỉ.

Tôi tự rót cho mình một tách trà lúa mạch, uống từng ngụm một.

Không lâu sau, Hứa Uy quay lại.

Cậu ta nhướng mày nhìn tôi đầy tự hào, “Xong rồi, nghỉ ba ngày, nếu không đủ thì có thể gia hạn thêm.”

“Làm sao mà xin được vậy?”

Tôi hơi ngạc nhiên.

Thường ngày xin nghỉ với lão Lý cũng giống như gϊếŧ ổng, sao lần này lại hào phóng như vậy?

"Tớ nói với Lý lão đầu, em gái cậu bỏ đi, tìm khắp nơi không được, sợ bố mẹ lo lắng nên cậu chưa nói với gia đình. Tớ xin phép nghỉ đi tìm con bé với cậu."

Tôi cau mày. "Thế mà cũng tin á?"

Cái cớ này y hệt nói hưu nói vượn, Lý lão đầu xảo quyệt như vậy, có thể tin được không?

Hứa Uy nhấp một ngụm trà, cũng kì quái: "Ai biết, tớ còn chuẩn bị bị nghiêm khắc phê bình. Ai ngờ ổng đồng ý nhanh như vậy, còn nói không cần lo lắng khóa học chuyên môn, ổng sẽ giúp chúng ta xin nghỉ phép."

Đến lúc cậu ta đặt tách trà xuống, tôi mới chợt nhận ra:" Không đúng, tớ xin nghỉ phép để đi Sơn Đông. Cậu xin phép làm gì? Sắp thi rồi. Đừng có chơi game ở ký túc xá mỗi ngày nữa, ôn bài hẳn hoi đi. "

"Vãi rắm, hình tượng của ba ở trong lòng con như thế đấy hả. "

Hứa Uy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm tôi, "Tớ không thể đi cùng cậu sao? Cậu một phát bắn chạy đến chỗ anh trai sắp cưới nói vợ lừa, nếu sai thì có mà bị đánh chết thì sao. Đến lúc đó ngay cả người nhặt xác cũng không có."

Chậc chậc.

Cũng phải.

"Ok, vậy cậu đi cùng tớ một chuyến, khi nào về thì cùng cày đêm ôn tập cuối kỳ."

"Cày đêm? Tớ không cần thức khuya, tớ có vũ khí bí mật."

Hứa Uy vẻ mặt tự mãn.