Hứa Uy vẫn đang nói, thậm chí còn muốn dùng điện thoại tìm lại bài viết lúc đó, “Tớ còn nhớ là tình cờ, anh bạn đó, hình như có cùng họ với cậu.”
Bỏ qua hoài niệm của Hứa Uy, tôi cúi đầu mở WeChat.
Bởi vì tôi chưa trả lời, Trần Hổ đã gửi thêm mấy câu hỏi thăm nữa, câu cuối cùng là, “Anh bạn, cậu có tìm sai đường không đấy?”
Tôi không do dự, trực tiếp trả lời, “Hình như vậy, cậu bật chia sẻ vị trí đi. "
"Ok. "
"Thế nào? Có phải tớ nói đúng rồi không?"
Hứa Uy nghiêng người nhìn vào màn hình cùng tôi. Sau khi xem xong thì nhìn chằm chằm tôi: “Sao cậu không gọi cho cậu ta từ đầu đi?”
Tôi không lên tiếng.
Không muốn thừa nhận rằng lúc đó tôi không nghĩ ra.
Trong lúc nói chuyện, Trần Hổ đã bật tính năng chia sẻ vị trí.
Tôi nhấp để tham gia, sau một thời gian ngắn vị trí của hai bên đã được đánh dấu trên bản đồ.
Tôi bị sốc, giữa hai vị trí vẫn còn một khoảng nữa.
Mà Trần Hổ có vẻ còn ngạc nhiên hơn.
Hai tin nhắn được gửi cùng một lúc.
“Tại sao cậu lại đến đó?”
“Cách xa tớ quá.”
Tôi phóng to bản đồ, lúc này mới phát hiện manh mối.
Hai cái dấu đối xứng, trục đối xứng là bức tường tiểu khu Hằng An.
Và không chỉ hai cái dấu, mà các chỉ dẫn kiến trúc trên bản đồ cũng đối xứng nhau, bố cục và quy hoạch giống như sao chép và dán hai bên trái phải.
Rất rõ ràng, bên này có tòa 16, P609 và bên đó cũng có tòa 16, P609.
Tâm trạng tôi phức tạp, không ngờ Hứa Uy nói đúng.
Hứa Uy lại “Này” một tiếng, nhìn đi nhìn lại hai cái điện thoại, "Tại sao trên bản đồ của cậu thì hiển thị tòa nhà, còn bản đồ của tớ lại không? Có phải có vấn đề gì không?"
Tôi lắc đầu, "Cậu có nhớ Trần Hổ đã nói gì trước khi đến không? ”
Hứa Uy im lặng, trầm ngâm.
Trần Hổ nói trước đó cậu ta vừa mua một căn hộ mới, tuy nhiên chỉ mới hoàn thành trong năm nay, mới sửa sang lại nhanh chóng, cũng may vật liệu thân thiện với môi trường, nên không khiến hôn lễ bị trì hoãn.
Nhưng khi chúng tôi đi hết con đường, thì thấy mặc dù cách bố trí và cảnh quan của tiểu khu khá tốt, nhưng nhiều công trình công cộng và tòa nhà đã thực sự cũ nát, dân cư đông đúc và sôi động, thoạt nhìn thì đó là một tiểu khu đã cũ.
Vì vậy, chúng tôi quả thực đã đi nhầm, đi đến tiểu khu Hằng An cũ.
Nơi Trần Hổ ở phải là tiểu khu mới cũng có tên là Hằng An.
Điều này cũng giải thích tại sao bản đồ của hai app lại khác nhau.
Tiểu khu mới được xây dựng đã thay đổi đường dẫn ban đầu, tốc độ cập nhật app bản đồ chậm hơn một chút, gây ra sai lệch.
Mặc dù vẫn không rõ tại sao tên và bố cục của hai tiểu khu lại hoàn toàn giống nhau, nhưng tốt xấu gì tình huống này cũng không phải chuyện ma quái, trong lòng cũng có chút nguôi ngoai.
Hai chúng tôi cùng xem bản đồ.
Chẳng bao lâu đã tìm thấy cổng chính của tiểu khu mới.
Bên này hiển nhiên vắng vẻ hơn nhiều, nhưng tương ứng với đó, cơ sở vật chất và các bức tường hoàn toàn mới tinh trơn bóng, thực sự vừa mới hoàn thành.
Đi tới theo định vị.
Thì thấy Trần Hổ đã đợi sẵn ở tầng dưới.
Phỏng chừng là đang sốt ruột chờ.
Hiển nhiên là cậu ta đã nhận ra tôi, cười toe toét chạy lon ton tới.
Đấm nhẹ vào ngực tôi, “Thằng nhóc cậu không thay đổi chút nào!”
“Cậu thì thay đổi rồi, có phải cao hơn rồi không?
Trần Hổ cười, “Không có cách nào, do gien cả.”
Quay đầu lại nhìn Hứa Uy, cậu ta hỏi tôi: “Đây là?”
“Bạn học của tớ, giáo viên hướng dẫn bảo hai bọn tớ tới đây.”
Bởi vì lời nói dối lúc trước của tôi, Trần Hổ không nghi ngờ gì.
Mà Hứa Uy cũng biết lúc này không nên lật tẩy tôi, nên không nói bất cứ điều gì.
"Tiểu khu bọn tớ không dễ tìm, cũng may là vợ tớ nhắc, mới nghĩ ra có thể các cậu đã tới tiểu khu Hằng An cũ."
Tôi lắc đầu nói, "Không sao đâu."
Trần Hổ vẫn sảng khoái như trước, "Không có việc gì, thật ra thì lần đầu đến đây, tớ suýt bị lạc. Năm đó khu vực ngoại ô chỉ có một nửa diện tích đất phát triển. Tuy nhiên, năm trước trường trung học đã di chuyển qua các điểm trọng điểm. Giá nhà ở Hằng An cũng tăng lên, chủ thầu cũng có suy nghĩ tâm cơ, để tăng giá tòa nhà mới, ngay cả cái tên cũng không thay đổi, chỉ lấy tên là Hằng An. ”
Thì ra là như vậy.
Dáng vẻ Hứa Uy như bừng tỉnh đại ngộ.
Trần Hổ đột nhiên vỗ đùi.
"Này, xem tớ này. Mới gặp đã vui quá rồi. Chỉ nói chuyện mà quên bảo các cậu đi lên. Có lẽ Tiểu Hoan đang lo lắng."
Nghe thấy từ "Tiểu Hoan", tôi và Hứa Uy đều ăn ý liếc nhìn nhau một cái.
Trong lúc chờ thang máy, Trần Hổ vẫn nhiệt tình nói rất nhiều, tôi giả vờ nói chuyện nhà cửa với cậu ta một cách nghiêm túc, nhưng có phần không thành thật.
Hứa Uy vẻ mặt lo lắng, không quan tâm đây là lần đầu tiên gặp Trần Hổ, trực tiếp hỏi: "Anh hai, nghe nói anh và bạn gái là bạn học. Làm sao lại đến được với nhau?”
Trần Hổ vẫn còn có chút ngượng ngùng nói, "Tớ tham gia cái nhóm Trao thưởng giúp đỡ mọi người chuyển đồ, lúc này mới quen Tiểu Hoan. Cô ấy là người đẹp nhất trong khóa, chúng tớ còn là đồng hương nữa."
Hứa Uy tiếp tục hỏi: "Sau đó thì kết đôi?"
"Đương nhiên là không. Mặc dù tớ theo đuổi cô ấy rất lâu, nhưng tớ dự định tốt nghiệp sẽ trở về Tế Nam, còn cô ấy ở lại Thiên Tân không muốn chuyển đi nên không chấp nhận tớ. Ba tháng trước, tớ đến ngân hàng rút tiền thì gặp cô ấy, lúc đó tớ mới biết cô ấy đã tốt nghiệp và về quê. Lần này tớ lại theo đuổi cô ấy, cô ấy nhanh chóng đồng ý. ”
Trần Hổ ngẩng đầu lên có phần tự hào, khuôn mặt ửng đỏ hạnh phúc.
"Là cô ấy cầu hôn. Sợ tớ lớn tuổi, bị gia đình giục cưới, nên muốn xác định trước."
Tôi không nhịn được nói: "Hai người mới quen nhau được ba tháng?"
Trần Hổ gật đầu.
Đây là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng!
Nhưng tại sao nhà gái lại nóng lòng muốn kết hôn như vậy...
Đing một tiếng, thang máy đã đến.
Trần Hổ dẫn đầu, đi thẳng đến 609.
Cửa mở, ngôi nhà mới được trang hoàng rực rỡ.
Chữ Hỉ, đồ trang trí, giấy cắt hoa, tùy ý có thể thấy màu đỏ ở khắp mọi nơi mang đến một bầu không khí ấm áp.
“Tiểu Hoan, anh về rồi.” Trần Hổ cao giọng.
“Vất vả rồi.”
Một người bước ra từ trong phòng, tóc dài, đôi mắt hoa mai, khuôn mặt trái xoan, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, rất thuần khiết.
Trước đó Trần Hổ nói cô ấy xinh đẹp, quả thật không có nói dối.
“Không vất vả.” Trần Hổ mỉm cười ôm người vào trong lòng, giới thiệu với chúng tôi, “Đây là Triệu Hoan, vị hôn thê của tớ. Tiểu Hoan, đây là Trang Tử mà anh nhắc đến với em, học bá, hiện tại sắp tốt nghiệp cao học ở Thiên Tân. Người đó là bạn học của cậu ấy. ”
“ Xin chào.” Triệu Hoan hợp tác chào hỏi, giọng nói ấm áp, nhưng trên mặt không có chút tươi cười, nhìn có chút bất an.
Cô gái trẻ trung, xinh đẹp, luôn từ chối Trần Hổ sủng ái mình, nhưng ba tháng trước lại đồng ý ở bên nhau, còn yêu cầu một cuộc hôn nhân chớp nhoáng ...
Nếu trước khi nhìn thấy Triệu Hoan nghi ngờ của tôi chỉ là 50%. Thì bây giờ là 80%.
Triệu Huân cúi đầu nghịch điện thoại. Lòng tôi rối rắm không biết nhắc nhở Trần Hổ kiểu gì. Hứa Uy vẻ mặt phức tạp nhìn ảnh cưới trên tường.