“Trầm Kích…Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa”
A Đẩu kéo tay Lữ Bố, hai mắt trống rỗng vô thần nói: “Sao lại ở nơi này…Ở nơi này…”
A Đẩu móc dược thảo bỏ vào miệng nhai một hồi, mờ mịt rút mũi tên sau lưng thi thể Lữ Bố ra ngoài, rồi đắp thuốc lên.
Hắn vô pháp thuyết phục chính mình rằng, Lữ Bố đã chết rồi.
Huyết dịch sềnh sệch kia mang đi chút hơi ấm còn sót lại của thi thể đang trở nên lạnh dần. A Đẩu lại vô mục đích đưa tay vào trong ngực, lấy con hổ vải Triệu Vân cho mình ra, nhét vào trong tay Lữ Bố, để hắn nắm lấy, nói: “Cho ngươi này, mau tỉnh dậy, nhìn xem…”
“Uống chút thuốc…rồi ngươi sẽ khỏe thôi” A Đẩu lại nói, nhét lung tung dược thảo vào trong miệng Lữ Bố.
Cuối cùng hắn cũng tiếp nhận hiện thực, gục trên người Lữ Bố, ô ô bật khóc.
Tay Lữ Bố khẽ động đậy, sau đó nắm chặt con hổ vải.
Trên bầu trời lóe sáng một tia chớp, sấm nổ rền vang, đại địa lay động.
Tay Lữ Bố xoa trán A Đẩu, nói: “Ngươi cho ta uống thuốc gì vậy?”
A Đẩu ngơ ngác nhìn Lữ Bố, hồi lâu sau, hắn mơ hồ nói: “Ta cũng không biết nữa…Ngươi, không có chết”
Tiếp theo, tinh thần hắn không thể chịu nổi kí©h thí©ɧ lặp đi lặp lại như vậy nữa, nhắm hai mắt lại, ngất đi.
Tầng mây trên bầu trời ngưng tụ thành nước, hạt mưa đầu tiên vượt qua khoảng cách mấy vạn thước rơi xuống đất, nhỏ trên đầu Lữ Bố.
Mưa to lấp trời kín đất bắt đầu trút xuống.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, mỉa mai: “Tặc lão thiên” Rồi nhẹ nhàng ôm A Đẩu, xuyên qua rừng cây, đi lên núi.
Khi tỉnh lại, A Đẩu phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường, trong tai toàn là tiếng rào rào của cơn mưa to. Bên cạnh chậu than đặt một chiếc ghế, trên ghế hong vài bộ y phục. Có lẽ là đang ở trong khách *** biên cảnh hoặc trên núi.
A Đẩu lẩm bẩm nói: “Lữ Bố, vừa rồi ngươi…”
“Trầm Kích” Lữ Bố trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Ngươi từ đâu có được Hỗn nguyên trường sinh đan?”
Hắn giũ giũ y phục, khêu tối bớt lò lửa, vén chăn lên, ngồi trên giường.
A Đẩu quấn chăn ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, Hỗn nguyên trường sinh đan? Hắn chợt nghĩ tới lão già trong lao tù kia, chẳng lẽ là Hoa Đà?!
Hoa Đà từng xem bệnh cho Tào Tháo, về sau bị vu cho tội danh mưu hại thừa tướng, bị tống giam xử tử, Tào Tháo không gϊếŧ ông ta sao? Chỉ giam ông ta vào trong phược hổ lao?
A Đẩu vội đưa tay vào ngực, chợt ý thức được mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bèn hỏi: “Túi thuốc và bao vải đâu?”
Trầm Kích chỉ lên bàn, A Đẩu lấy túi thuốc qua, trút dược liệu ra đầy bàn, hít vào một hơi, còn dư lại một viên đan dược màu đỏ thơm ngào ngạt, đã minh bạch.
Lúc Lữ Bố chết, trong lúc cấp bách mình đã uy Hỗn nguyên trường sinh đan vào miệng hắn. A Đẩu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, nhân duyên tụ hội, điều vi diệu trong đó thực sự khó nói nên lời.
Hắn sờ trán Trầm Kích, toàn thân Trầm Kích đẫm mồ hôi, hô hấp dồn dập, A Đẩu nói: “Ngươi phát sốt rồi?”
Trầm Kích đáp: “Uống viên thuốc này vào sẽ tự suy yếu vài ngày, ra xong một thân mồ hôi liền hảo”
A Đẩu mới yên tâm, ngồi trở lại bên cạnh Lữ Bố, người sau tiện tay sờ sờ đầu hắn, hai người cùng nhìn về phía lò lửa không ngừng nhảy múa.
A Đẩu cười nói: “Ngươi mệnh hảo. Vu Cát nói thuốc này có thể khởi tử hoàn sinh, vết thương trên tay chân đâu mất hết rồi?”
Trầm Kích gật gật đầu, không đáp trả.
A Đẩu biết hắn đang nhớ tới chuyện xưa cùng Điêu Thiền, có lẽ Điêu Thiền cũng đã từng cho hắn ăn qua một viên, bèn sợ hắn thương cảm, vội giễu cợt: “Tiểu gia đã cứu ngươi hai cái mạng a, cả đời này mạng của ngươi thuộc về ta, kiếp sau vẫn còn thiếu một mạng đấy, đừng mơ làm chuyện xằng bậy nữa”
Trầm Kích mỉa mai: “Gia súc”
A Đẩu cười nói: “Ngươi chính là một con gia súc” Quay sang đưa tay vặn cằm Trầm Kích qua, để hắn xoay đầu lại, nói: “Vết thương trên mặt sẽ lành chứ?”
Trầm Kích hờ hững quay mặt qua, dưới tác dụng của đan được vết sẹo đã khép miệng, lưu lại một vệt đỏ nhàn nhạt, A Đẩu đưa tay sờ sờ, đoán chừng qua vài ngày nữa, hồng ngân cũng sẽ nhạt màu, trả lại gương mặt anh tuấn vốn có.
“Thuốc này thật lợi hại…” A Đẩu nhìn đường môi khúc chiết của Lữ Bố, nhỏ giọng nói: “Lữ đẹp trai, thương lượng tý nào, ta đã cứu ngươi, thế nên ngươi chính là người của ta…Hôn môi cái được không?”
Một tay Trầm Kích ôm chặt eo A Đẩu, bá đạo hôn lên. Đôi môi hắn nóng rực mà tràn đầy tính xâm lược, hoàn toàn không cho phép nửa điểm do dự hay kháng cự. Ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho, hôn A Đẩu muốn tắt thở, lúc môi lưỡi quấn quýt lẫn nhau, A Đẩu mấy lần muốn đẩy ra cho thông khí, nhưng không giãy dụa được.
Mãi đến khi tim hắn đập vô cùng kịch liệt, oán hận nói: “Muốn lộng chết lão tử hả” Rồi mới há miệng thở dốc.
“Này!” A Đẩu hít vào một hơi, khẩn trương nói: “Đừng sờ loạn…”
Ngón tay của Trầm Kích đã trượt đến giữa hai chân hắn, theo hậu đình dò xét vào. A Đẩu bắt lấy tay Trầm Kích, nhưng lại bị hắn thình lình đâm vào, toàn thân thoát lực, thất thanh nói: “Thao, nhẹ chút…”
Ngón tay Trầm Kích mạnh mẽ chọc lộng liên tục.
Mặt A Đẩu nóng hổi, đưa tay xuống hạ thân Trầm Kích, dương căn của hắn đã sớm ngạnh trướng, phần đỉnh còn rỉ ra dịch thể, A Đẩu chịu đựng cảm giác khó chịu do bị ngón tay ngoạn lộng, đứt quãng khıêυ khí©h: “Thích…Thích lão tử đúng không…”
Trầm Kích không đáp, trong mắt ẩn chứa tiếu ý, hai ngón tay đâm vào tận gốc, A Đẩu hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Đừng có ngoan độc như vậy, chịu không nổi”
Một tay hắn nắm lấy nhục căn Trầm Kích, nhục căn cứng như sắt kia nóng hổi mà thẳng tắp, cư nhiên còn dài hơn cả bàn tay hắn, A Đẩu gập ngón tay lại cũng vô pháp nắm hết toàn bộ, nói tiếp: “Thật con mẹ nó…”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng *** khó nhịn, chỉ cảm thấy Trầm Kích gia tăng động tác ngón tay, bèn nắm lấy nhục căn của hắn sáo lộng lên xuống, qua một lúc sau, nhịn không được bắt đầu rêи ɾỉ.
Trầm Kích cúi đầu xuống, cùng hắn kề môi, hắn đáp trả.
A Đẩu tăng thêm lực tay, chỉ vẻn vẹn là nụ hôn triền miên và động tác tay đơn giản thôi mà đã khiến hắn chịu không nổi, lúc tách môi ra, hai ngón tay A Đẩu niết phần gờ đỉnh của Trầm Kích, vừa nhào nặn qua lại, vừa nói:
“Đúng không? Nói mau…”
Trầm Kích mím đôi môi kiên ngạnh, không lên tiếng, A Đẩu cảm thấy động tác của Trầm Kích ngừng lại, trên tay mình đột nhiên dính đầy dịch thể nóng bỏng, Trầm Kích chợt rút ngón tay ra, vén chăn lên, kịch liệt thở dốc.
A Đẩu nhịn không được trêu ghẹo: “Công phu tay của tiểu gia không tệ chứ?”
A Đẩu thuận tay bôi dịch trơn Trầm Kích tiết ra lên hạ thân hắn, vén chăn lên, hai người trần trụi nhìn nhau, Trầm Kích đã tiết qua một lần, thế nhưng chưa mềm xuống, vẫn ngóc thẳng như cũ, sau khi bị bôi bạch dịch giống như thấm một lớp mỡ mỏng, A Đẩu thấy vậy nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Trầm Kích trở tay ôm hắn, nói: “Ngồi lên”
A Đẩu đỡ lấy hạ thân hắn, ngồi lên, tay Trầm Kích buông lỏng chút ít, thấp giọng nói: “Chịu đựng”
A Đẩu cắn răng nói: “Không…Không đau lắm”
Khí cụ đã tiết qua một lần không còn thô to như lúc trước nữa, A Đẩu có thể miễn cưỡng tiếp nhận, bạch dịch trơn trượt dính quanh hậu huyệt của hắn, lúc tiến vào khiến hắn có cảm giác thỏa mãn dị thường.
Hắn cảm giác được Trầm Kích đẩy mở nội bích mình, đồng thời một đường húc vào sâu trong cơ thể, hắn không dám loạn động, cố thích ứng với cơn đau trướng khi vừa tiếp nhập, ôm cổ Trầm Kích, nói: “Vào…tới chưa”
Trầm Kích “Ân” một tiếng, ôm A Đẩu nằm nghiêng xuống, kéo một chân A Đẩu lên, gác trên hông mình, bắt đầu rút ra, đâm vào, động tác của hắn cực kỳ bá đạo, khiến hạ thân A Đẩu đau đớn một trận, suýt nữa ngất đi.
“Chậm chút…Chậm…” A Đẩu nói năng lộn xộn ôm ngược lại Trầm Kích: “Ô a…”
Hai mắt hắn thất thần, đầu óc choáng váng, mấy lần trước mắt tối đen, không ngừng há miệng hô hấp trong cơn đau đớn xé rách.
Vật kia của Trầm Kích sau khi tiến vào không lâu, cư nhiên lại cứng rắn như sắt, mỗi một lần đều dùng biên độ cực đại rút ra, rồi đâm sâu vào, chuẩn xác húc trúng điểm nhạy cảm trong bụng dưới của hắn. Đau đớn dần dần tan biến, thay vào đó là một cơn tê dại, A Đẩu chịu không nổi biên độ va chạm lớn nhường này, liên tục thở dốc, không ngừng cầu xin tha thứ.
Trầm Kích hờ hững nói bên tai hắn: “Đừng có phóng túng như vậy”
A Đẩu gắt gao nắm lấy cánh tay hữu lực của Trầm Kích, trong đồng tử phản chiếu gương mặt anh tuấn của hắn, nói: “Nghỉ một lát…Ta…không được rồi”
Nhục căn của hắn còn trướng lớn hơn lúc trước một chút, khiến A Đẩu chịu đựng không nổi. Trầm Kích lại nói: “Vẫn chưa vào hết đâu”
Nói xong ôm A Đẩu dậy, đặt lên chiếc bàn vuông trong phòng, nói: “Thẳng eo lên”
A Đẩu quay đầu nhìn vào chiếc gương trong phòng, hô hập dồn dập, da dẻ toàn thân ửng mồ hôi tinh mịn, có vẻ tình triều đã tích tụ đến cực điểm; thấy vật nọ của Trầm Kích quả nhiên chỉ mới vào phân nửa, bèn kiệt lực ưỡn thẳng lưng, nói: “Không được, vào không hết”
Trầm Kích nói: “Vào hết” Rồi kéo tay A Đẩu, để hắn sờ vào chỗ tương liên giữa căn bộ mình và hậu đình hắn, A Đẩu đỏ bừng cả mặt, thị giác và xúc giác đồng thời bị kí©h thí©ɧ đẩy hắn lêи đỉиɦ điểm, cảm nhận được Trầm Kích từng chút từng chút tiến nhập, hắn không ngừng run rẩy, cắn răng nói: “Không thể…”
“Có thể” Trầm Kích không nói hai lời, đè A Đẩu lại.
Nguyên căn của hắn đã đâm vào, chìm sâu tới gốc, ngón tay A Đẩu sờ vào chỗ đó, quả thật muốn tan vỡ. Sau khi bị Trầm Kích nhẹ nhàng đâm lộng mấy cái, toàn thân hắn run rẩy, cuối cùng trong cơn thở dốc kịch liệt bắn ra một dòng dịch thể nóng bỏng, tóe lên trên ngực.
“Ta tiết rồi” A Đẩu khó chịu nói.
Trầm Kích thuận tay lau đi dịch trơn chảy trên ngực A Đẩu, chế giễu: “Da mềm thịt non” A Đẩu muốn đứng dậy để Trầm Kích ra ngoài, nhưng Trầm Kích không cho A Đẩu giãy dụa, ôm chặt hắn, nói: “Vẫn chưa xong, muốn đi đâu?”
“Không không, để ta…nghỉ ngơi lát đã…A!” Nhưng Trầm Kích vẫn chưa có ý định buông tha hắn, nhẹ nhàng trừu động như cũ, lần này biên độ nhỏ hơn lúc trước rất nhiều, cũng không lấy việc va chạm làm chủ đạo, A Đẩu luân phiên đẩy ra, nhưng vô kế khả thi đối với người kia, nháy mắt sau, nhục căn thô to của Trầm Kích mài tới mài lui trong hậu bích A Đẩu, thế mà lại khiến hắn có kɧoáı ©ảʍ.
“Ta…” A Đẩu kịch liệt thở dốc.
Trầm Kích nói: “Bây giờ mới vào cuộc”
A Đẩu không giãy dụa nữa, Trầm Kích nói chẳng sai, lần thứ hai càng kéo dài hơn, cũng càng triệt để hơn; hắn bị đâm đến kiệt sức rã rời, chỉ cảm thấy toàn thân không còn khí lực, nhưng lại vô cùng mê luyến cái cảm giác thoải mái và thỏa mãn như từng lớp thủy triều cọ rửa toàn thân này.
Khi tình say, hắn thì thầm: “Thật…thoải mái” Hắn liều mạng ôm cổ Trầm Kích, môi lưỡi nóng rực của hai người quấn lấy nhau, trong cơ thể lại bị ma sát phản phục, kɧoáı ©ảʍ hai tầng vô pháp hình dung chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần hắn.
Bọn hắn chăm chú nhìn nhau, thở dốc chốc lát, Trầm Kích nhẹ nhàng vặn cằm A Đẩu qua, nói: “Nhìn”
Bọn hắn nhìn vào gương, tiếp theo Trầm Kích nhấc chân dài đạp lên trên bàn, trong gương, nhục căn đâm thật sâu ở giữa đùi A Đẩu được nhìn thấy một cách rõ nét.
A Đẩu đỏ bừng cả mặt, nhìn mình bị trừu sáp liên tục trong gương, nhịn không được bắt đầu cao giọng rêи ɾỉ.
Trầm Kích ôm chặt lấy hắn, chợt thúc đến tận cùng, A Đẩu thất thanh kêu gào, cảm thấy một dòng nhiệt lưu rót vào trong cơ thể, toàn thân run rẩy dữ dội, cũng tiết ra cùng lúc.
__________Ta là phân cách tuyến thuần khiết__________
Hôm sau, mưa sa gây lũ lụt, nước bùn vàng đυ.c mở rộng con suối, cuồn cuộn đổ xuống. Vượt qua rừng núi liên miên, chính là Hán Trung. Tào Chân không phái người lục soát diện rộng, nhưng cũng không chân chính buông tha cho bọn hắn. Mà A Đẩu và Trầm Kích đều không biết rằng, đêm qua Tào Tháo đã quy thiên, Lạc Dương đã loạn thành một đoàn.
Biết Ách ba bị trói từ Hán Trung trở về chính là Lữ Phụng Tiên chỉ có ba người Tào Tháo, Điển Vi và Tào Chân.
Lữ Bố bị cắt đứt gân tay gân chân, võ nghệ mất hết, ngay cả ngựa cũng không thể cưỡi được nữa, chưa đủ gây hoạn, Tào Phi đang đứng trong cuộc đấu tranh chính trị cực kỳ kịch liệt, theo di nguyện của Tào Tháo, hắn muốn diệt trừ hết thảy thế lực đối địch, sau đó đăng cơ làm đế.
Tào Chân liền bị triệu về Lạc Dương, không rời một tấc khỏi Tào Phi, nên không rảnh để ý đến A Đẩu nữa.
May mà như thế, A Đẩu và Lữ Bố mới có thể thuận lợi rời khỏi Lạc Dương, một đường bước vào địa phận Hán Trung.
A Đẩu chân trần lội nước xung quanh, một lát sau, Trầm Kích mắng: “Đi mau”
A Đẩu rầm rì: “Đi không nổi”
Trầm Kích “Nga” một tiếng, rồi bỏ đi một mạch, A Đẩu tức giận nói: “Đi không nổi! Ách ba ngươi cõng ta”
Trầm Kích cười cười, ngồi xổm xuống, A Đẩu đạt thành gian kế, đu lên.
“Chân nhũn?”
“Tên hỗn đản này, lão tử giống như bị ngựa thao qua vậy…”
“Ngươi từng bị ngựa thao rồi à?”
“…”
Ngày hè trời quang được nước mưa cọ rửa, hiện ra một mảng xanh lam, sắc lục biếc chạy dài tít tắp, gió thổi tung bụi cỏ cao đến đầu gối, xô đẩy nó như từng đợt sóng triều cuốn về phương xa.
A Đẩu hít vào một hơi không khí trong lành sau cơn mưa, chợt cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Trầm Kích nghiêng đầu qua, nghe ngóng chốc lát, thả A Đẩu xuống, tiện tay rút Thanh hồng kiếm ra, giao cho A Đẩu, rồi lấy vỏ kiếm của hắn, trầm mặc nhìn về phía cuối bãi cỏ, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
A Đẩu biết võ kỹ đạt đến trình độ này của Lữ Bố, tai mắt minh mẫn như tâm khai tiếng trời, lúc này nhất định là đã phát hiện ra có binh sĩ tiếp cận ở phía xa.
A Đẩu cũng không khẩn trương, tiện tay bổ cỏ, nói: “Đoạt một con ngựa về nhà là được rồi, đừng gϊếŧ người lung tung”
Trầm Kích hơi hạ người xuống, lấy bao kiếm chống đất, giống như một con báo săn tràn đầy sức bật, trên đường chân trời xuất hiện một mặt cờ xí, sau cờ xí là mấy trăm tên kỵ binh.
“Chờ đã!” A Đẩu dõi mắt nhìn sang phía tây, kéo Trầm Kích lại, nói: “Là người mình”
Chữ đen chân vàng, đúng là Thục quân, nhưng trên mặt cờ lại viết một chữ “Lưu”, đó là binh của ai? A Đẩu chưa từng nghe qua dưới trướng có cấp bậc tướng quân nào mang họ Lưu cả.
Người này tên Lưu Thăng, tự Thanh Vũ, cưỡi Lô mã, nâng thượng phương bảo kiếm của Lưu Bị, ra ngoài đuổi bắt khuyển tử của hắn và sư phụ của khuyển tử về.
Ngoại trừ Lưu Bị, thế gian này chỉ có duy nhất mình Lưu Thăng là đủ tư cách bắt Triệu Vân trở về.