Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phá Lệ

Chương 1-1: Đốm lửa nhỏ

Chương Tiếp »
Bắc Kinh, cuối thu.

Buổi chiều mây mù u ám, bầu trời như miếng sắt nặng, tưởng chừng như sắp rơi trong chốc lát.

Hướng Vãn ngồi ở cầu thang cũ kỹ ẩm ướt, bên tai vẫn còn vang vọng những tiếng cãi vã ồn ào.

Cô đặt ba lô dưới chân và cố gắng cử động mắt cá chân, may vẫn có thể cử động được nhưng hơi sưng và khá đau.

Lý Vũ Tuân vội vàng đi tới đưa cho cô một bình nước khoáng, "Đừng nhúc nhích, chườm đá trước đã."Hướng Vãn ngẩng đầu nhận lấy nước, nói: "Cám ơn".

Khi cô đang nói, chiếc máy xúc cách đó không xa đột nhiên ngừng hoạt động, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.

"Người dân và cửa hàng xung quanh đây đã dọn đi cả rồi. Cậu mua nước ở đâu vậy?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Hướng Vãn như làm dịu đi sự hỗn loạn và ồn ào lúc này. Lý Vũ Tuân nhìn khung cảnh này có chút đỡ đẫn, rồi cười gượng đáp, "Có một cửa hàng tiện lợi cách đây chưa đầy ba km, tớ vừa lái xe qua đó mua."

Hướng Vãn đặt cái chai sát vào mắt cá chân, cái lạnh khiến cô không khỏi nhăn mặt. Cô lịch sự cảm ơn Lý Vũ Tuân lần nữa nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.

Chuyện này thật sự vô cùng xui xẻo.

Ngay sau giờ nghỉ trưa cô liền nhận được cuộc gọi từ đường dây nóng của người dân, nói rằng có mâu thuẫn giữa người dân và chủ đầu tư ở khu di dân Đường vành đai thứ Năm.Tổ ngay lập tức điều họ đến hiện trường, hy vọng chiếm được một số tin tức độc quyền.

Không ngờ chủ đầu tư lại nắm bắt tin tức rất nhanh, ngay khi nhóm Hướng Vãn vừa đến nơi, đã bị bị chủ đầu tư từ chối gặp, nói là từ chối phỏng vấn và quay phim, vừa hỏi thêm vài câu nữa, đã xua tay đuổi máy quay ra ngoài rồi.Cũng chính vì hành động này mà Hướng Vãn đứng phía sau bị liên lụy.

Lý Vũ Tuân thu tầm mắt lại rồi nói: "Xem ra hôm nay đi một chuyến vô ích rồi."Hướng Vãn nhìn qua: "Thầy Mạc đang trao đổi, chúng ta đợi xem thế nào."

“Đã hơn năm tháng kể từ khi ban hành văn bản phá dỡ khu dân cư này, nước và điện của các hộ gia đình không chịu đi vừa đã bị cắt cách đây một khoảng thời gian nên mới xảy ra tranh chấp này”.

Hầu hết các tòa nhà xung quanh đã bị dỡ xuống, chỉ còn một hoặc hai tòa nhà vẫn đứng sừng sững trong đống đổ nát.

Hướng Vãn vẫn chưa quen với mùa thu đông ở Bắc Kinh, cổ họng khô khốc đau nhức. Gió thổi tung cát bụi xung quanh khiến cô ho dữ dội.

Lý Vũ Tuân nhìn thấy liền lấy từ túi cửa hàng tiện lợi trên tay ra một chai trà bưởi mật ong.

"Tớ thấy gần đây cậu ho nhiều lắm, uống chút gì ấm cho cổ họng đi."Hướng Vãn do dự hai giây rồi nhận lấy.

Cô không mở nắp ra, chỉ tránh bàn tay đang cầm chai nước của anh, nhẹ nhàng nói: "Hình như không còn âm thanh gì rồi, chúng ta qua đó xem thử đi."Nói xong, cô nhanh chóng bước xuống bậc thang.

Lòng bàn tay Lý Vũ Tuân vẫn còn ấm nóng, anh quay đầu nhìn bóng lưng Hướng Vãn, không kìm được mà nghĩ đến những lời đồn thổi về cô mà anh đã nghe được trong phòng trà.

Là thực tập sinh được đài Bắc Kinh tuyển chọn trong năm nay, Hướng Vãn không chỉ có thư giới thiệu từ một ngôi trường danh tiếng mà còn có gương mặt vô cùng xinh đẹp.Trong đài có rất nhiều người có ý theo đuổi cô, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị phải bỏ cuộc.

Người ta thường nói sắc đẹp của người phụ nữ là vốn có, nhưng nó cũng có thể trở thành đề tài bàn tán sau bữa tối. Nghe nói Hướng Vãn có tư bản ở Bắc Kinh, việc cô trở thành nhân viên chính thức ngay sau khi tốt nghiệp chỉ là vấn đề thời gian. Thỉnh thoảng sẽ có xe đưa đón cô đi làm, cô là hoa đã có chủ rồi.

Tin đồn ngày càng cường điệu hóa, vô lý, tin gì cũng có, lời nói cũng vô cùng chua chát.Hướng Vãn không thể không biết, nhưng cô cứ như không để ý. Ví dụ như mọi người đều muốn tránh công việc phỏng vấn bên ngoài vừa mệt vừa không có ích gì như ngày hôm nay. Nhưng cô ấy lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ cầm mic lên rồi đi luôn.

Lý Vũ Tuân lắc đầu, vỗ trán chế giễu bản thân rồi rời đi.

Mạc Lập Quần là trưởng nhóm của họ và là người có thâm niên nhất trong số họ.

Khi quay lại, ông nghe điện thoại và có vẻ không vui, gần như không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

Một lúc sau, điện thoại cúp máy. Ông quay lại nói với Lý Vũ Tuân: "Hãy xóa tất cả tài liệu ngày hôm nay đi nhé."

Lý Vũ Tuân không hiểu, "Sao lại vậy thầy Mạc, chỗ tài liệu này về sắp xếp lại một chút vẫn dùng được mà."Mạc Lập Quần nhìn anh, "Cậu có biết vừa rồi ai gọi không?"Nói xong, ông thở dài: "Chỉ vì không phát tin tức này mà nhờ đến cả trưởng đài, Cậu nghĩ có thể phát sóng được không?"

Lý Vũ Tuân nói: "Hả?"Hướng Vãn ngẩng đầu xoa xoa bắp chân đau nhức: “Đây chính là ý của đài sao?”

“Phải, nhưng không phải.” Ánh mắt Mạc Lập Quần âm trầm, “Mảnh đất này thuộc sở hữu của Kinh Quảng.”Ông nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Kinh Quảng? có phải là người Kinh Quảng họ Trần không?"

Họ Trần thực ra rất bình thường, nhưng nếu đặt ở Bắc Kinh thì lại trở nên đặc biệt. Cứ hỏi xung quanh, trong thành phố có ai dám đắc tội Trần gia không?

"Không như vậy thì sao? Cậu còn có thể tìm được Kinh Quảng thứ hai ở Bắc Kinh không?"

Lý Vũ Tuân nghe xong vỗ đùi nói: "Con vừa thắc mắc sao bọn họ có thể biết trước được tin tức chứ."

Hướng Vãn nhìn quang cảnh đường phố thay đổi liên tục ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, chẳng trách ngay cả giám đốc nhà ga cũng phải sợ hãi.

Mạc Lập Quần cười nhẹ nói: "Còn nhiều thứ trong phố Tứ Cửu này khiến cậu không thể nghĩ tới. Chỉ chút điều nhỏ này đã khiến cậu khó tiếp nhận rồi, đây đã là gì." Nói xong, ông quay đầu lại nhìn Hướng Vãn: "Chân của con thế nào rồi? Không sao chứ? Nếu có vấn đề thì đừng cố chịu đựng."

Hướng Vãn lắc đầu nói: "Không sao đâu, con chỉ trẹo chân thôi, không có vấn đề gì lớn."

Khi Mạc Lập Quần trở về đài, ông bị lãnh đạo gọi lên ngay. Hướng Vãn rót một ly nước ấm, rồi mở máy tính sắp xếp bản thảo.

Lý Vũ Tuân có chút lo lắng: “Lần này thầy Mặc chắc chắn sẽ bị phê bình.”

"Chắc sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu." Hướng Vãn nói.

Suy cho cùng thì tài liệu và bản thảo đều bị tịch thu,mà họ cũng chẳng chụp được bức ảnh nào cả.

“Cậu viết xong bản thảo buổi sáng chưa?” Hướng Vãn quay sang hỏi anh.

Lý Vũ Tuân đột nhiên nhận ra, "Đúng, đúng rồi phải viết bản thảo ..."

Hướng Vãn mỉm cười, chỉnh lại ghế rồi quay lại làm việc.

Cả buổi chiều làm việc rất hiệu quả, trước khi tan làm, Hướng Vãn đã gửi bản thảo tin tức vào hòm thư của Mặc Lập Quần, lúc này ông mới từ trên lầu xuống.Vẻ mặt ông nghiêm túc, lông mày nhíu lại, Hướng Vãn lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi đi thẳng về,để tránh làm phiền ông.

Khi bước ra khỏi tòa nhà đài truyền hình, cô mới nhận ra cơn dông chưa đến lúc chiều giờ đây dường như đang vội vàng xối nước, mưa rất lớn.

Nhìn thấy vũng nước lớn trên đường nhựa, Hướng Vãn lặng lẽ thở dài, lấy điện thoại ra bắt taxi.

Trong khi chờ xe , một số thông báo WeChat xuất hiện. Cô bấm vào, thì ra là tin nhắn của bạn trai Lâm Tuấn Hào.

[tan làm chưa? ]

[Vị trí]

[Tối nay có tiệc, nhớ đến]

Hướng Vãn cụp mắt nhìn màn hình hồi lâu, cơn đau ở mắt cá chân dần dần biến mất. Cô cảm thấy khó chịu với những lời mời như “ra lệnh” của Lâm Tuấn Hào, nhưng cô không muốn gây cãi nhau không vui với anh nữa.

Cô trả lời: [Em thấy không khỏe nên không đi đâu]

Hơn mười phút sau khi tin nhắn này được gửi đi,thậm chí tận cho đến khi Hướng Vãn đã lên xe, Lâm Tuấn Hào vẫn không trả lời.

Ngoài cửa sổ xe mưa càng ngày càng nặng hạt, dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có không khí lạnh kèm theo mưa lớn, có vẻ như một lát nữa mưa sẽ chưa ngừng được.

Đã mười ngày kể từ lần cuối cô gặp Lâm Tuấn Hào.

Trong khoảng thời gian này, Hướng Vãn đã theo tổ đến huyện Thương Thủy và bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật của Lâm Tuấn Hào, anh ấy rất tức giận vì điều này, và hai người vẫn đang chiến tranh lạnh cho đến tận bây giờ.

Lâm Tuấn Hào tính tình thiếu gia nóng nảy, kiêu ngạo, Hướng Vãn biết hôm nay anh cố ý vượt quá giới hạn. Nhưng hôm nay cô thực sự không muốn kéo lê thân thể mệt mỏi tàn tật của mình đi cùng anh.

Khi xe chạy từ Đường vành đai thứ hai đông đúc đến Đường vành đai thứ năm rồi lên đường cao tốc trên cao, điện thoại của Hướng Vãn lại rung lên.Cô tưởng đó là Lâm Tuấn Hào, nhưng khi nhìn rõ lời nhắn cuộc gọi, trái tim cô bất giác run lên.

“Mẹ.” Hướng Vãn nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Người ở đầu kia dường như có chút bất ngờ, đợi mấy giây mới “A” vài tiếng.

"Vãn Vãn, con tan làm rồi à? Mẹ có làm phiền con không?"

Cảm xúc của Hướng Vãn bị giọng nói dịu dàng của mẹ đè nén, cô đáp: “Không sao đâu, con tan làm rồi ạ.”

Phương Tú Anh hỏi: "Gần đây công việc có bận không? Người trẻ các bạn con dù bận rộn đến đâu cũng phải biết chăm sóc bản thân và đừng chỉ tập trung vào sự nghiệp của mình."

“Con biết rồi mẹ.” Hướng Vãn khẽ co ngón tay, trả lời ngắn gọn, rồi không nói thêm lời nào nữa. Phương Tú Anh lòng vòng dặn dò thêm vài câu nữa, cuối cùng mới vào chủ đề chính.

"Con và Tiểu Hào thế nào rồi? Không cãi nhau chứ?"

Mí mắt Hướng Vãn giật giật: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”

"Không có gì, mẹ chỉ thuận tiện hỏi thôi mà, các con còn trẻ cãi nhau là chuyện bình thường. Dù con là con gái nhưng đôi khi cũng đừng quá đáng..."

“Bố mẹ đang tìm anh ấy rồi à?” Hướng Vãn nắm được mấu chốt.

Phương Tú Anh lập tức nói: "Không."

Nói xong, bà dừng lại vài giây: “Là em trai con, khi mới vào học cách đây không lâu, nó muốn đổi iPhone, nhưng xin tiền bố con thì bị ông mắng một trận. Bố mẹ không biết nó sẽ đi đòi Tiểu Hào.”

Hướng Vãn nhắm mắt lại.Lái xe ngồi phía trước có lẽ cảm thấy ngột ngạt, nên hé mở cửa sổ, gió lùa vào mũi khiến Hướng Vãn cảm thấy cổ họng càng ngứa ngáy hơn.

Cô ho hai tiếng: “Nó lấy được bao nhiêu ạ?”

Phương Tú Anh phủ nhận, "Nó không lấy tiền, không lấy tiền. Tiểu Hào chỉ đem qua mẫu điện thoại mới thôi. Em con nói lúc nó hỏi về con, Tiểu Hào có vẻ không vui lắm."

Hướng Vãn: “Lần sau mọi người đừng liên lạc riêng với anh ấy nữa.”

"Mẹ biết, Vãn Vãn, nhưng Tiểu Hào rất tốt, con nên kiềm chế tính tình của mình một chút. Con gái, đừng lúc nào cũng chăm chỉ như vậy, sẽ tổn thương tình cảm của hai đứa đấy..."

“Mẹ.” Hướng Vãn ngắt lời bà, “Con còn có việc, con cúp máy trước nhé.”

Mưa xuyên qua khe cửa xe, Hướng Vãn dùng tay chà xát mép vỏ điện thoại, lại ho một tiếng.Một lúc sau, cô cúi đầu rồi thay đổi đích đến.

"Bác tài xế ơi, làm phiền bác quay lại đường vành đai thứ hai ạ."
Chương Tiếp »