Sau khi dò hỏi xong xuôi , không ai để lộ bất cứ một lời nào. Thầy hiệu trưởng đành cho phép lớp về học tiếp. Mặc dù như vậy , câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.
Mới bước ra cửa phòng, Khả Vy đã hùng hổ, dậm chân nói.
" Tại mày cả đó "
Nói xong, tất cả bước đi. Chỉ còn tôi đứng lại. Những gì cần thiết bây giờ là mọi việc ổn thỏa như ý, sẽ không có sự điều tra nào nữa.
Tôi ngược chiều tiến đến phòng hội trưởng. Đỗ Lam Phong ở đây dường như điều hành mọi học sinh, việc học chỉ diễn ra vào thứ 2, thứ 5 và thứ 7 trong tuần. Hôm nay là thứ 6, chắc hẳn cậu ta sẽ ở lại.
Đến nơi, tôi đẩy cửa bước vào. Căn phòng yên ắng không chút tiếng động. Dáng người mệt mỏi, cậu ta ngả lưng ra ghế tựa. thấy tiếng động. Đỗ Lam Phong hé mắt nhìn lên
" Cô chưa bao giờ được học cách gõ cửa khi bước vào sao "
Câu từ khó nghe. Biểu cảm không chút thân thiện. Tôi đoán chắc sau vụ nghe lén ở sân thể dục. Cậu ta có niềm thù hận với tôi lớn hơn bao giờ hết.
" Xin lỗi "
" Vậy cô đến đây để làm gì "
" Tôi muốn nhận lỗi. Tất cả những việc đã xảy ra là do tôi làm. Mong cậu đừng điều tra vụ này nữa "
Đỗ Lam Phong hé mắt kinh ngạc. Một người thông minh như cậu ta hẳn là biết tôi đang nói dối. Nhưng vẫn cứ im lặng và nghe câu trả lời.
" Thực ra tôi là người đã đánh Khả Vy trước, tôi cũng là người đốt bàn ghế lớp học. Tôi sẽ nhận hình phạt thích đáng nhất "
Mặc dù không hiểu bản thân mình đang cố gắng điều gì. Nhưng cái cần thiết ngay lúc này tôi nghĩ đc là tất cả mọi chuyện dừng lại tại thời điểm này. Tôi sẽ không để mọi người biết mình là ai. Sẽ không một ai biết đến sự tồn tại của một đứa trẻ tội lỗi.
Bên này, Đỗ Lam Phong càng nghi ngờ hơn cả. Ánh mắt cậu ta dõi theo từng nhất cử. Kể cả bờ vai đang run lên vì sợ
" Là Khả Vy sai cô nhận lỗi sao "
" Không... Không có. Thực sự là tôi đã làm" Tôi tìm mọi cách chối bỏ
" Vậy tại sao cô lại đốt bàn... cô làm thế được gì. Và cô đốt nó bằng cách nào ??? "
Không nói được lời nào. Thực sự bản thân không hiểu sao mình lại làm việc ngu ngốc như vậy. Đã tiêu hao năng lượng một cách lãng phí. Còn dẫn đến sự việc đau đầu ngày hôm nay.
Cúi thấp đầu suy nghĩ . Bất ngờ tôi nhìn thấy trên phía tủ gỗ gần đó. Treo một chiếc đèn led điện màu xanh dương
Một ý kiến nảy sinh trong đầu
" Phải rồi. Tôi dùng đèn led điện quang "
" Đèn led điện "
" Phải. Tôi dùng nó chiếu lên cuốn vở dưới ngăn bàn. Ngọn lửa bốc cháy lên và thiêu trụi chiếc bàn gỗ "
Ngay thời điểm lúc này, tôi tự hào về khả năng logic của bản thân. Sao tôi có thể thông minh đến thế chứ.
Đỗ Lam Phong dường như chưa tin vào câu trả lời đó.
" Cô kiếm đâu ra thứ đó, Đèn led điện bị cấm trong trường mà -_- "
" Tôi mang vũ khí nóng đến trường T.T "
" Vậy giờ chiếc đèn đó đang ở đâu "
" Tôi thủ tiêu nó rồi "
Bingo... Chính nó, tôi đã vượt qua các câu hỏi của hội trưởng. Hơn tất cả tôi đã chứng minh mình là thủ phạm của vụ án
Vui mừng chưa được lâu, Đỗ Lam Phong đã hùng hổ thông báo
" Cô lừa được ai chứ. Lớp trưởng cô cho biết. Lúc đó cả chiếc bàn đều bốc cháy. Không có bất kì dấu vết nào hoặc có khói xảy ra. Vậy đèn led của cô có khả năng làm cháy cả một chiếc bàn lớn "
Trời ơi... Tôi phải giải thích bao nhiêu lần cậu ta mới tin. Tôi chính là hung thủ cơ chứ