Chương 11: Chương 11. Chuyện Kì Lạ

Trời chiều bắt đầu chuyển màu âm u. Từng làn mây đen ù ù kéo đến. An Yên ở lại với Ngoại để ăn tối. CÒn tôi, đành xin phép ra về trước.

Mới đi được một quãng không xa. Trời bắt đầu đổ cơn mưa xào xạc, lênh láng cả một con phố nhỏ. Hồi bed tôi đã từng rất thích mưa rơi. Luôn mong muốn được chạy dưới làn nước trong veo mờ nhạt. Nhưng rồi nó lại gợi nhớ đến quá khứ đẫm máu. Nước mắt lại dâng lên ướŧ áŧ cả đôi vai.

Đi trong mưa, bàn chân trở lên đau rát. Phía bên kia đường, có tiệm tạp hóa sáng trưng. Đỗ Lam Phong bước ra cùng bao ni lông nhỏ. Cậu ta khẽ nheo nhìn đứa con gái phía trước. Tôi run run rét. Một tiếng sấm sét lớn vang lên, cắt ngang bầu trời. Tôi giật mình, cảm giác đôi mắt cay cay, rồi tất cả trở lên mơ hồ, tôi ngã bịch xuống đất

...

Mở mắt dậy. Vẫn là bốn bức tường đen lạnh lẽo. Cơn đau ở chân buốt rát khô khan. Tôi không thèm dậy mà nằm im lười biếng. Bỗng, một mùi hương bạc hà dâng lên. Nhớ không nhầm, giường tôi làm gì có chăn nệm chứ

Tá hỏa. Tôi giật mình, vùng người dậy. Xung quanh tường quả thực sơn màu đen tuyền đẹp đẽ. Nhưng đây rõ ràng không phải nhà tôi.

Đỗ Lam Phong từ đâu xuất hiện.

" Uống thuốc xong thì biến ra khỏi đây ngay "

Cậu ta đặt khay thuốc bên cạnh giường. Tôi ngơ ngác, nhìn hội trưởng tò mò

" Sao tôi lại ở trong nhà cậu "

Đỗ Lâm Phong nheo mày. Không nói gì. Lấy cuốn sách trên giá rồi ngã bịch xuống sa lông. Vắt chân lên thành ghế đầy quyến rũ .

Nhớ kỹ lại thì rõ ràng tôi lết trong mưa và ngã gục sau tiếng sét hãi hùng. Tiếp theo là gì ???

Chẳng lẽ hội trưởng lạnh lùng kia lại đưa tôi về. Nuốt nước bọt, tôi khẽ quay đi che mặt đỏ ửng. Rồi bắt đầu líu nhíu

" Cảm ơn "

Bên kia có vẻ không nghe tiếng. Hay thực chất biết rồi mà vẫn làm bơ. Tôi cầm viên thuốc bỏ vào miệng rồi bước xuống giường.

" Muốn đi thì mang cả ga giường đi nữa "

Rất lâu sau đó tôi mới hiểu. Ý cậu ta là tôi tôi ở dơ đó hả.

...

Xong xuôi mọi việc, tôi xỏ dép đi về. Đỗ Lam Phong đi từ trong ra, vứt chiếc áo khoác đen cữ lớn lên người tôi

" Bị ốm thì mặc ấm vào "

Rồi không một lời nào. Đóng rầm cửa lại.

Tôi khoác áo vào. Vừa đi vừa khẽ cười

" Cậu ta đâu phải người xấu "

*** Bên trong nhà lúc này, Đỗ Lam Phong lôi chiếc điện thoại chụp ảnh lúc trước

" Chẳng lẽ nhiệt kế này bị hỏng "

Trong ảnh, bút đi nhiệt dừng lại ở con số " 25*C ". Cơ thể người sao có thể ở mức trung bình đến như vậy. Chuyện này rõ ràng là vô lý

Đỗ Lam Phong nhớ lại lúc cô ta ngã xuống trong cơn mưa. Chiếc cổ trắng nõn nà hiện lên từng vạch đỏ. Đây là căn bệnh mới sao

Cuối cùng cậu ta cũng thở dài, tò mò về chuyện người khác đâu phải là việc mình hay làm ***

Về đến nhà, tôi thấy từng chồng vali to nhỏ xếp hàng dọc. Chú Đình Văn mặc đồ thể thao thoải mái đi ra.

" Mấy đứa ở nhà vài hôm, ba má đi du lịch tuần sau sẽ về "

Nghĩ kĩ lại thì hôm nay mới thứ 6. Cô chú chẳng phải nói cuối tuần mới đi sao

Quay sang tôi, chú Đình Văn dặn dò

" Lo nhà cẩn thận nha Tố Vân "

Nói xong bèn xách đồ ra xe. Đi liền. Lý Linh chạy nhào đến chiếc điện thoại bàn. Bấm tút tút vài số rồi giơ lên nghe

" Bảo mọi người mai đến nhà tao party nha "

Nhỏ hứng thú gọi từng người một. Tôi đành bỏ đi lên lầu

" Mai lại vất vả rồi đây "