Tống Tử Ngọc đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng, tâm mắt dừng trên người Đường Li.
Đường Li nhìn Tống Tử Ngọc, triều trong điện thoại nói: “Tớ đã cùng bạn cùng phòng hẹn cùng nhau ăn cơm.”
“Bạn cùng phòng?” Trình Lập Thu không hề nghĩ ngợi: “Vậy các cậu cùng nhau tới, tớ mời bữa cơm này.”
Tống Tử Ngọc nghe thấy được, thụ sủng kinh nhược mà “A” một tiếng.
Đường Li bảo vệ ống nghe, nhìn Trình Thiệu Đường, lại xem Tống Tử Ngọc, dùng khẩu hình hỏi: “Cậu có muốn đi không?”
Tống Tử Ngọc đầy mặt khϊếp sợ: “Tớ không biết.”
Trình Thiệu Đường ngồi ở ghế điều khiển, hơi hơi dương mắt xem người. Thế khó xử, nửa vời, là anh từ biểu tình của Đường Li tổng kết ra được.
Anh thong thả ung dung mà vươn tay ra, ngón trỏ gợi lên. Cô gái nhỏ hiểu ý, vội đem điện thoại trả lại anh.
“Lên xe không?” Anh hỏi.
Đường Li dừng một chút, nói: “Không đi đi, chúng ta liền không quấy rầy.”
Tống Tử Ngọc tỏ vẻ đồng ý.
Trình Thiệu Đường nói: “Nếu em không đi, tôi mới thật sự bị quấy rầy.”
Đường Li nghe được lời này, không khỏi suy nghĩ nhiều. Cô đại khái có thể lý giải ý tứ của Trình Thiệu Đường, Trình Lập Thu tính cách cổ quái, tuổi còn nhỏ, cơ hồ không để tâm tới cảm xúc của người khác, mà Trình Thiệu Đường làm anh trai của cô, trong sinh hoạt, tự nhiên không thiếu bị cô tra tấn, cho nên mới có thể nói ra lời này.
Mưa dần tạnh, người nhiều lên.
Trình Thiệu Đường nhìn cô, mặt mày không giống đêm đó thâm trầm.
“Lên xe đi.” Anh nói: “Con bé đối với mấy thứ này trước nay dụng tâm, em đi một chuyến, không lỗ.”
Nếu là người khác nói như vậy, Đường Li sẽ cảm thấy người này cuồng vọng tự đại, chê cười cô chưa hiểu việc đời. Nhưng Trình Thiệu Đường sẽ không, anh sẽ làm Đường Li cảm giác được một bộ mặt ngoài không sao cả nhưng thực tế đang ở thái độ mời.
Đường Li không biết có phải hay không chính mình suy nghĩ nhiều.
Tóm lại người này lưu lại cho cô ấn tượng cực tốt.
Đường Li nhìn về phía Tống Tử Ngọc.
Rồi sau đó, Tống Tử Ngọc đối với cô khẽ gật đầu.
Đường phố ẩm ướt râm mát, không khí bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ, hết thảy bị che đậy ở trong xe, mùi thuốc lá cùng gỗ đàn hơi thở hỗn hợp.
Tống Tử Ngọc dẫn đầu ngồi vào hàng phía sau, khi Đường Li khom người định vào theo, bỗng nghe được anh nói: “Liền ngồi nơi này, phía sau trật.”
Tiếng nói vang lên trong xe, như là có hồi âm, cảm giác quen thuộc lại xa lạ.
Đường Li ngơ ngẩn.
Tống Tử Ngọc còn ở hàng phía sau điều chỉnh vị trí, so sánh, cô ấy cũng quẫn bách và bất an không kém Đường Li, chẳng qua cô ấy còn đang nghĩ tới một sự kiện khác.
Đường Li nhìn Tống Tử Ngọc phát tới tin nhắn, cảm giác lưỡng nan.
Tống Tử Ngọc: “Tay không đi tham dự có thể hay không không thích hợp?”
Đường Li: “Ừm.”
Tống Tử Ngọc: “Vậy làm sao bây giờ?”
Đường Li: “Tớ cũng không biết.”
Đường Li buông di động, Tống Tử Ngọc nhìn bóng dáng cô, không cần nói cũng biết hai người thần kinh căng thẳng, đứng ngồi không yên.
Thẳng đến khi xe đi ra cổng trường, con đường đối diện có nhiều cửa hàng và tiệm cơm, Đường Li đột nhiên lên tiếng kêu dừng: “Chờ một chút.”
Trình Thiệu Đường tay đáp trên tay lái: “Sao vậy?”
Đường Li xoay người cùng Tống Tử Ngọc nhìn nhau, rồi sau đó mới xem anh: “Tôi muốn cùng bạn cùng phòng xuống xe mua chút đồ, anh có thể chờ một lát không?”
Mua đồ? Trình Thiệu Đường thoáng nhướn mày, thực nhẹ, cũng không hỏi mua cái gì. Mưa lúc to lúc nhỏ, ngoài cổng trường nhưng không ít người, anh lái chậm xe, tới địa phương trống trải, dừng xe.
Đường Li cùng Tống Tử Ngọc xuống xe.
“Xong rồi, tớ không mang tiền.” Tống Tử Ngọc nói: “Ngay cả điện thoại cũng quên trong xe.”
Đường Li đi ở phía trước, nói: “Tớ mang theo, dùng của tớ.”
Tống Tử Ngọc quay đầu lại nhìn chiếc xe ngừng ở ven đường, quay đầu hỏi: “Bạn cùng phòng này trông trong nhà rất giàu có, chúng ta có phải hay không muốn mua lễ vật đắt một chút?”
Đường Li bình tĩnh nói: “Muốn đắt như thế nào?”
“500?” Tống Tử Ngọc nói: “Một tháng sinh hoạt phí của tớ là 2000, chỉ có thể là 500.”
Đường Li không đáp lời.
Mới vừa vào cửa, nhân viên tiếp đón nhiệt tình, ngay sau đó, Tống Tử Ngọc liền dò hỏi những quà tặng giá tầm 500 trong tiệm. Đường Li xem xét khắp nơi, cửa hàng này chuyên bán vật phẩm trang sức thủ công, sản phẩm không tính rẻ, một chiếc trang sức hình con vật treo di động cũng 1-200.
Ở nhân viên giới thiệu xuống, Tống Tử Ngọc chọn một khoản đèn bàn hình thú một sừng, so với dự tính tiêu phí ít hơn 120.
Mà Đường Li lại chọn một vật để bàn trang trí, nhỏ xinh mà tinh xảo, nhìn đẹp mắt mà không dùng được, giá cả sang quý. Cô sở dĩ chọn nó, bởi vì dự cảm Trình Lập Thu sẽ thích, cứ việc cái kia thích, sẽ phi thường ngắn ngủi.
Tống Tử Ngọc chưa gặp qua Trình Lập Thu, tự nhiên không hiểu biết cô ấy, Đường Li đối với cô ấy ấn tượng, hẳn là cơm áo vô ưu.
Đường Li không mang tiền mặt, cô tính một chút, phát hiện trong tài khoản không đủ, cô hỏi mượn Tần Chinh một chút.
Đường Li cảm thấy, ở thời khắc mấu chốt, Tần Chinh đều rớt dây xích. Sau đó cô cấp đối phương phát điều giọng nói, mới đem đồ vật đóng gói mang đi.
Hai người tận lực nhanh chóng, nhưng khi đến trên xe, cũng ý thức được chính mình có lẽ đã làm người chờ lâu rồi.
Đường Li cười cười, mi mắt cong cong: “Anh trai, ngượng ngùng, làm anh chờ lâu rồi.”
Trình Thiệu Đường chán ch-ết mà dời mắt qua, thấy cô gái nhỏ gương mặt ửng đỏ, thẹn thùng cười, trong tâm nói, cô gái này so với nhà anh cái kia ngoan.
Đồng dạng là học sinh, chênh lệch đến dựng sào không thấy bóng.
Trình Thiệu Đường đạm mạc mà thu hồi tầm mắt, âm thanh không mang theo bất luận cái gì cảm xúc: “Em năm nay bao lớn?”
Đường Li ngoài ý muốn mở to mắt.
Người đàn ông tóc đen vụn mà buông trên trán, mũi cao thẳng, môi đỏ no đủ, trên người mặc áo hoodie màu đen, không thấy rõ dáng người, mơ hồ cảm giác được vai rộng, cánh tay dài, đốt ngón tay rõ ràng đáp ở trên tay lái, cơ hồ khi hỏi xong câu kia, đồng thời cũng khởi động xe.
Đường Li thực mau phản ứng lại, mím môi, trầm mặc trong giây lát, nói: “Mười tám.”
—- “Ừm.”
Rồi sau đó người đàn ông gợi lên khoé môi.
“Từ nhỏ liền ngoan như vậy? —- Vẫn sợ hãi tôi?”