Chương 5.1: Sợ Hãi

Đường Li không biết rằng, nói cảm ơn không phải bổn ý của người nọ.

Ý của người nọ đại khái là kêu cô về sau không cần tâm địa thánh mẫu, xen vào việc của người khác, có chút người, một khi đã dính lên, tựa như cao bôi trên da chó.

Mà đêm khuya đối không quan tâm người khác, không đạt được mục đích không từ bỏ, loại sự kiện này, ngày sau nhất định sẽ lại phát sinh.

Nhưng không biết như thế nào, gửi đến Đương Li trước mắt, chỉ có hai chữ này.

Có lẽ cảm thấy, hai người còn không có thân quen.

Mà Đường Li mới tới đế đô, có rất nhiều ấn tượng khắc sâu, Tần Chinh khoe ra Hứa Trầm Ngâm, siêu xe, còn có người đàn ông thâm trầm ánh mắt sắc bén đêm đó…..

——-

Mấy ngày cuối cùng quân huấn, trời đổ mưa, thời tiết trở lạnh, mưa to liên tục hơn một giờ, ngay sau đó mưa vừa, tựa hồ không có dấu hiệu dừng lại.

Đường Li nằm ở trên giường nghỉ ngơi, chất lượng giấc ngủ của cô từ trước đến nay cao hơn đại đa số người, làm bạn với tiếng mưa, càng thêm nồng say.

Cô là bị đói tỉnh.

Tống Tử Ngọc ngồi ở dưới giường, ngẩng đầu lên xem cô: “Rốt cuộc cậu cũng tỉnh, tớ muốn đi nhà ăn mua cơm, cậu có đi không?”

Đường Li: “Đi, tớ cũng đói bụng.”

“Cậu có dù không?” Tống Tử Ngọc nói: “Dù của tớ siêu cấp đại, chúng ta dùng chung.”

Đường Li: “Được.”

Mưa nhỏ không ít, từ ban công nhìn xuống, con đường ẩm ướt, cây cối cánh là dính bọt nước, xanh tươi ướŧ áŧ.

Ra khỏi cửa ký túc xá, hai người tự giác dựa gần nhau, Tống Tử Ngọc đột nhiên hỏi: “Cậu gặp qua ký túc xá của chúng ta một người khác rồi phải không?”

“Ừm.” Đường Li gật gật đầu.

“Trông như thế nào nha?” Tống Tử Ngọc rất tò mò: “Trước khi đến, tớ liền tò mò diện mạo tính cách của bạn cùng phòng, kết quả một người gãy xương nghỉ bệnh, một người khác cũng vắng mặt, ừm…. Thật là kịch tính.”

Ký túc xá còn có một người chưa đến báo danh, tên là Tư Mộng, theo phụ đạo viên nói, Tư Mộng nghỉ hè về quê thăm người thân, kỵ xe máy, quăng ngã gãy xương sườn, nằm viện nửa tháng, đến này sinh hoạt vô pháp tự gánh vác.

Mà tuổi nhỏ nhất bạn cùng phòng- Trình Lập Thu, bởi vì không thể thích ứng ký túc xá hoàn cảnh, trang bệnh bán thảm lừa phụ huynh, báo danh đêm đó liền rời đi đến nay chưa trở lại.

Chính là như Tống Tử Ngọc nói, quá mức kịch tính.

Đường Li không hảo hình dung diện mạo của Trình Lập Thu, chỉ đối với Tống Tử Ngọc nói chờ thấy sẽ biết.

Tống Tử Ngọc tỏ vẻ: “Tớ sợ đến lúc đó, sự tình phát triền càng thêm hí kịch.”

Đại khái là nữ sinh trời sinh mẫn cảm, khoảng cách khai giảng còn mười ngày, con đường trước cửa nhà ăn tích đầy nước, người trên đường không nhiều cũng không ít, không trung là mênh mông vô bờ màu xám đậm.

Đường Li chống chiếc dù lớn, Tống Tử Ngọc kéo cánh tay cô, cúi đầu nhìn dưới chân, hoảng hốt nhìn thấy phía trước có xe tới, cô xoay người dán vào bên cạnh Đường Li, đẩy cô vào bên trong lề đường: “Có xe tới.”

Chiếc dù màu đen che đậy tầm mắt, chờ đến Đường Li nhẹ nhàng đem dù xốc lên một góc, lúc này mới phát hiện chiếc xe kia cô gắp qua.

Biển số xe đuôi 221.

Đó là một chiếc Porsche trương dương cao điệu, tốc độ thong thả mà đi ở con đường trong khuôn viên trường, khi khoảng cách càng ngày càng gần, Đường Li liếc mắt liền trông thấy người đàn ông trẻ tuổi thanh tú đằng sau kính chắn gió, ánh mắt sắc bén như cũ.

Nếu làm Đường Li miêu tả diện mạo của Trình Thiệu Đường, cô đại khái sẽ dùng phong cách Tây - từ ngữ.

Sau lại, cô đem ý nghĩ này nói cho anh, anh lại chỉ cười, cười cô khen người còn cùng người khác không giống nhau.

Chiếc xe kia thong thả mà dừng ở phía sau lưng Tống Tử Ngọc.

Ánh mắt Đường Li đuổi theo ghế điều khiển, chuyển dời đến cửa sổ xe, cửa sổ xe hạ xuống, Trình Thiệu Đường nghiêng mặt qua: “Đường Li?”

Đường Li chớp chớp mắt, biểu tình không có kinh ngạc, càng giống như không có phản ứng kịp.

Trình Thiệu Đường nói, hôm nay là sinh nhật của Trình Lập Thu, riêng đến mời cô tham gia, nói xong liền ra một chiếc điện thoại mới tinh sạch sẽ, trên màn hình là cuộc gọi đã bắt máy.

Tầm mắt Đường Li lại bị hấp dẫn bởi bàn tay đang cầm di động của anh.

Thời tiết tối tăm làm da thịt của anh có chút ảm đạm, mạch máu xanh tím uốn lượn về phía trước, dị thường rõ ràng. Cùng khuôn mặt anh, cho cô cảm giác bất đồng.

Thấy cô không tiếp, Trình Thiệu Đường đưa di động hướng về phía trước.

Một chút nước mưa nhỏ giọt trên màn hình.

Đường Li tiếp nhận điện thoại, nhanh chóng nhìn anh một cái, thu hồi tầm mắt.

“Alo?”

“Đường Li, cậu ngồi xe anh tớ tới chỗ tớ đi.”

Tiểu cô nương nói chuyện không cho người lưu nửa đường sống, Đường Li nghe được Trình Lập Thu nói lập tức liền nghẹn lời. Cô nhớ tới mười ngày trước, cùng nhau nói chuyện phiếm, cô còn hỏi qua tuổi của Trình Lập Thu, ngày đó vừa vặn là cuối tháng tám, Trình Lập Thu nói tháng sau liền tròn mười sáu, hiện tại xem ra chính là hôm nay.