Chương 4.1: Cảm Ơn

Đường Li vội vàng giải giải thích: “Mình không có ý gì khác, chỉ là lát nữa đưa cậu ra ngoài, không biết xưng hô với anh cậu như nào.”

“Cậu gọi thế nào cũng được.” Trình Lập Thu đề cao âm lượng, giống chim sẻ nhỏ nhảy nhót.

Mắt thường có thể thấy được cùng ban nãy không giống nhau, vui vẻ.

“Suỵt.” Đường Li làm động tác nhỏ giọng, nhìn Trình Lập Thu, nói: “Cậu thật sự chỉ có mười lăm tuổi sao?”

Trình Lập Thu lắc đầu: “Tháng sau tớ liền tròn mười sáu.”

Đường Li: “Cậu đi học thật sớm.”

Trình Lập Thu xốc lên thảm mỏng đứng dậy xuống giường. Chiếc giường trên kiên cố bị sự gấp gáp của cô ấy làm cho rung động.

Đường Li đỡ giường: “Anh trai cậu nói, 40 phút nữa mới đến.”

“Tớ biết nha.” Trình Lập Thu tinh thần phấn chấn, mạng mẽ rót một ly nước đầy, ngồi ở trên ghế: “Chúng ta nói chuyện phiếm đi.”

Đường Li vốn định cự tuyệt.

Nhưng chính cô đều cảm thấy kỳ quái, cô thiện lương như vậy sao? Thiện lương đến hi sinh thời gian ngủ, bồi một đứa trẻ miệng còn hôi sữa nói chuyện tâm sự.

Đường Li chỉ hơn Trình Lập Thu hai tuổi, nhưng từ ánh mắt đầu tiên, lại đến bây giờ, cô đã coi Trình Lập Thu như em gái.

Đường Li không có ý thức được trạng thái trí mạng này.

Giống như ở nhà, chỉ cần cô nhìn thấy, sẽ chủ động ôm đồm quần áo cơm nước, sinh hoạt hàng ngày của Lý Mặc Xuyên, tự giác gánh vác chị cả chức trách.

Bởi vì Đường Thi Anh yêu thương cô, cho nên cô nguyện ý đem tình yêu thương này chuyển dời đến Lý Mặc Xuyên.

Đường Li kéo ghế dựa, ngồi ở đối diện Trình Lập Thu, tiểu cô nương nhìn cô, không chớp mắt.

“Cậu là người ở nơi nào?” Trình Lập Thu hỏi.

“Giang Tô.” Đường Li hỏi ngược lại: “Còn cậu?”

“Người địa phương.” Trình Lập Thu nói: “Nhìn không giống sao?”

Đường Li: “Nhìn cậu không giống, anh cậu giống hơn.”

Cô đáng cái ngáp, hai cánh tay mảnh khảnh đáp ở chỗ dựa lưng, ỷ đi lên nhìn Trình Lập Thu, đã không có tinh thần tiếp tục mở miệng.

Trình Lập Thu cũng không thể nhạy bén nhận thấy được người khác biến hoá, thông tục tới nói, cô càng thêm chú trọng cảm xúc và tâm tình của bản thân, Đường Li cũng không đoán sai.

“Anh tớ như thế nào còn chưa tới?” Trình Lập Thu nhàn nhạt hỏi một câu, thái độ không có như ban đầu ngạo mạn tự cao, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hy vọng anh ấy trực tiếp mang tớ về nhà anh ấy, đừng đưa tớ về đại viện*.” (*Là khu nhà ở của nhân viên công chức.)

Đương Li mím môi, thanh sác ôn nhu như nước: “Có gì khác nhau?”

Trình Lập Thu thực không bình tĩnh: “Vợ bé của cậu tớ là hoạ sĩ, không dính khói lửa phàm tục, cậu tớ lại cực kỳ sủng bà ta, tớ thật là…ai~~~~.”

Đường Li chớp chớp mắt, trầm mặc, rồi sau đó lại thử dò hỏi: “Cậu nói vợ bé, không phải là tớ nghĩ cái kia ý tứ đi?”

“A, không đúng không đúng.” Trình Lập Thu lập tức sửa miệng nói: “Là vợ hiện tại của cậu tớ.”

Đường Li lẳng lặng nhìn cô ấy.

Trình Lập Thu nói thật tỉ mỉ, nói đến không hề có ngăn cản, Đường Li cho rằng loại này hành vi là do tuổi nhỏ, một bộ phận còn lại là do tính cách như thế.

“Vợ trước của cậu tớ, tớ liền chưa gặp qua, cái này vợ bé theo hắn mười mấy năm, không có lãnh chứng.” Trình Lập Thu lén lút mà nói.

Đường Li: “Sao cậu biết?”

“Mẹ tớ nói cho.”

“Mẹ cậu cũng không thích vợ của Cậu cậu?”

Trình Lập Thu thaonag chốc kinh ngạc, sự giật mình từ trong mắt phát ra: “Sao cậu lại biết nha?”

Đường Li nói cô đoán.

Đêm càng ngày càng yên lặng, không lâu trước còn có người ở ngoài cửa sổ chiếu đèn pin, hiện giờ một chút động tĩnh cũng không có. Kỳ thật cô có thể không hỏi, từ trước đến nay cô không phải người nhiều chuyện, trừ khi chuyện có liên quan đến cô, cô trước nay đều không nhiều lời một câu.

Nhưng Trình Lập Thu nói nhiều chuyện gia đình như vậy, liền tính cô hỏi, cũng không có vẻ gì đáng trách, không thể thuyết minh bất luận việc gì.

“Anh trai cậu là con trai của Cậu của cậu?” Đường Li nhìn Trình Lập Thu, đôi mắt lộ ra lười biếng khốn đốn, làn da cô trắng nõn trơn bóng, khuôn mặt nhìn không trẻ con cũng không lớn tuổi, chợt liếc mắt nhìn qua, chính là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Rất xinh đẹp, ít nhất Trình Lập Thu cho rằng như vậy.

Bởi vì xinh đẹp, cho nên không bài xích cùng cô thân cận.

Điểm này, Trình Lập Thu chính mình cũng không hiểu rõ.

Trình Lập Thu gật đầu: “Ừm, bọn họ chính là quan hệ không tốt, có đôi khi tớ cảm thấy, tớ mới là con gái của cậu tớ, anh trai là con trai kẻ thù.”

Đường Li lắc đầu, tỏ vẻ như thế nào sẽ đâu.

Tiểu cô nương lại tiếp tục nói đến tận hứng, đình chỉ đến cũng thực đột nhiên. Chờ Trình Thiệu Đường gọi điện thoại tới, cô lại tập trung cảm xúc vào cuộc điện thoại, không lưu tình chút nào mà dỗi.

“Anh chạy xe đến cửa ký túc xá, bằng không em ra ngoài như thế nào?” Trình Lập Thu nhíu hai hàng lông mày, căm giận bất bình.

Đầu bên kia điện thoại, người tựa hồ vĩnh viện một bộ dạng không nhanh không chậm, vô luận thái độ, âm điệu của đối phương, anh đều thực đạm nhiên.

Đường Li không nghe được thanh âm của anh.

Trình Lập Thu nói: “Trời quá tối, em sợ hãi, anh không thể tiến vào, em thử làm bạn cùng phòng đưa em ra ngoài.”

Đường Li nhìn ngoài cửa sổ, có tiếng gió làm người sợ hãi, che giấu hết thảy đêm tối, vô tận mơ màng.

Cô mím môi.

“Vậy anh tới cửa ký túc xá đón em đi.” Trình Lập Thu thay đổi đàm phán: “Em nhờ bạn cùng phòng đưa em xuống lầu, có thể chứ?”

Cúp điện thoại, Trình Lập Thu xoay người thu thập balo, đối với Đường Li nói: “Chờ lát nữa tớ đi rồi, cậu đưa tớ xuống nhé?”

Đường Li cười khổ: “Lại không phải cậu sẽ không trở lại.”

Nói xong câu đó, Đường Li liền có một loại dự cảm không hiểu được, vì thế hỏi lại một câu: “Thật sự không trở lại?”

Có lẽ biểu tình của cô quá mức nghiêm túc, cô gái xinh đẹp, tâm địa lương thiện, thích giúp đỡ mọi người, tựa hồ có được hết thảy phẩm chất tốt đẹp trên đời.

Nhưng Trình Lập Thu nơi nào sẽ tự hỏi, cô chỉ là nói: “Không biết nha.”

Đường Li nhớ rõ thời điểm thư thông báo trúng tuyển bị đưa đến tay Đường Thi Anh, người một nhà hoan hô nhảy nhót, còn có sự khát khao chờ mong mà cô chưa từng nói cho người khác.

Loại vui sướиɠ này cùng sự không chút để ý nào của Trình Lập Thu hình thành đối lập.

Đường Li lại khắc sâu ý thức được người với người không giống nhau, cô đều không thể đoán trước được, tiểu cô nương trước mắt giây tiếp theo sẽ làm cái gì, vô luận là làm gì, người ngoài căn bản vô pháp lý giải.

Nhưng tính cách tuỳ ý này cũng có loại không giống nhau, thí dụ như Trình Thiệu Đường.

Anh rất nội liễm, thành thục.

Đường Li có chút không rõ, cô cũng không phải dễ dàng đánh giá người khác.

Cô đem loại bản chất này biến hoá, quy với thân phận khác nhau, cùng quá trình trưởng thành trải qua không giống nhau.

Bồi Trình Lập Thu xuống lầu thời điểm, Đường Li cũng không có cảm giác được cô sợ hãi, chỉ là cầu thang ở dưới chân chìm nghỉm, tiếng động vang lên như có hồi âm.

Bóng đêm trầm mặc đen nhánh, bao phủ sở hữu lối đi, hành lang ban ngày phồn vinh náo nhiệt thổi qua cơn gió bi thương.

Đường Li nắm chặt di động đứng ở cổng ký túc xá, nghe Trình Lập Thu không chút nào thương hại mà gõ cửa phòng quản lý ký túc xá, lấy thần sắc hết sức đáng thương cùng nghèo túng nói chuyện, chỉ trố mắt một chút, ở tiếp đến tiểu cô nương ý bảo sau, lập tức tiến lên trợ lực, đem từ không thành có phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Nói không rõ, một giây trước cùng nhau cấu kết làm việc xấu, kẻ xướng người hoạ, lại một giây sau, nhìn thấy thân hình cao gầy ngoài cửa kính sau, tim thình thịch nhảy dựng lên.

Trình Thiệu Đường bật đèn pin độ sáng thấp nhất, ánh sáng bạc nhược kia cũng đủ chiếu sáng gương mặt anh. Anh đội mũ lưỡi trai màu đen, tóc đen trên trán vuốt lên, chỉ lộ cặp lông mày sắc bén, có lẽ cảm xúc không tốt, đôi mắt chăm chú nhìn vào chỗ này, sắc mặt nặng nề.

——