Chương 3.2

Ở trong mê mang, cô thấy Trình Lập Thu ngồi trên giường khóc, nước mắt đầy mặt.

Đường Li dụi mắt, vẫn không nhúc nhích, nhìn thật lâu. Tinh thần mệt mỏi cùng thân thể khốn đốn khiến cô phản ứng rất chậm, lúc sau mới trì độn mà ngồi dậy, gọi tên của cô ấy.

“Làm sao vậy?” Đường Li hỏi.

Trình Lập Thu bụm mặt, cũng không xem cô.

Đường Li xuống giường, từ trên bàn cầm lấy cái ly mới mua lúc chiều, rót nước ấm đưa đến trước giường của Trình Lập Thu: “Uống nước không? Cái ly này mình mới mua.”

Từ lan can vươn ra cái tay trắng nõn mịn màng, Trình Lập Thu đưa cái ly lên miệng lại quay đầu: “Có mùi vị.”

Đường Li hỏi: “Có mùi gì?”

“Mùi ly mới.” Trình Lập Thu lại đưa trả lại cái ly, cái miệng đều sưng lên vì khóc.

Đường Ly ngốc ngốc: “Vậy ly của cậu đâu?”

Trình Lập Thu không nói lời nào.

Đường Li thở dài, xoay người buông cái ly.

“Bên cạnh cặp sách.” Trình Lập Thu nhỏ giọng nói.

Đường Li lấy ra cái ly, một lần nữa rót nước ấm, đưa cho cô ấy.

Trình Lập Thu uống xong ly nước, mở miệng nói ra nguyên nhân khiến cô ấy cảm xúc mất mát: “Mẹ của mình muốn kết hôn.”

Lần này đổi lại Đường Li không nói, cửa sổ ban công mở nửa cánh, có gió thổi đến, không khí hơi lạnh.

“Tớ càng nghĩ càng khổ sở…..” Trình Lập Thu khóc lóc nói: “Bà ấy muốn đi nước Pháp, tớ không đi được….”

Đường Li tổng suy nghĩ, vì cái gì Trình Lập Thu lại thích khóc như vậy? Ở đêm nay, cô biết được, cô ấy chưa đầy mười sáu tuổi liền học đại học, cô ấy chán ghét việc mẹ cô ấy gả đến nước Pháp. Nhưng đối với việc của mình, Đường Li cũng chưa kể.

Cô cảm thấy chính mình trải qua so với Trình Lập Thu thảm hơn nhiều, nhưng không xác định loại này cha ch-ết mẹ bỏ thân thế sẽ cho chính mình bị đánh giá như thế nào.

Cuối cùng cô lựa chọn im lặng không nói, chỉ lắng nghe, sau đó dỗ dành, dỗ dành đến không còn buồn ngủ.

Dưới của sổ tối tăm, đèn bàn chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, trong không khí là gió lành lạnh cùng tiếng côn trùng kêu.

Trình Lập Thu mờ mịt vô thố nói: “Cậu giúp mình, gọi điện thoại cho anh trai mình đi.”

Đường Li trầm mặc, hàng mi chậm chớp, một tầng cảm giác kỳ lạ thổi qua da thịt, từ dưới lên trên.

“Là người ban ngày ở ký túc xá sao?”

Trình Lập Thu: “Ừm…Cậu liền nói nửa đêm mình phát sốt….”

Đường Li hỏi: “Anh ấy sẽ tin sao?”

Trình Lập Thu hít hít cái mũi: “Anh ấy sẽ đến.” Làm em gái, cô ấy quá hiểu biết anh.

Đường Li: “Anh ấy sẽ nghe máy sao?”

Trình Lập Thu không chắc nói: “Cậu thử xem….”

Ban đêm, Đường Li cầm điện thoại lên, ở ánh đèn yếu ớt, bấm gọi một dãy số điện thoại ở đế đô.

Trình Lập Thu duỗi cổ xem cô, trầm mặc không lên tiếng mà giúp cô bấm nút loa ngoài.

Vì thế âm thanh lớn hơn.

Điện thoại vang lên thật lâu mới được tiếp, lâu đến mức ngay cả Đường Li cũng cảm thấy tội lỗi, phá người giấc ngủ, thiên lôi đánh xuống.

“Ai?” Đầu bên kia thấp thấp phát ra một tiếng, lộ ra một chút khó chịu và mê hoặc.

Đường Li dừng một chút, nhìn Trình Lập Thu, Trình Lập Thu từ trên cao nhìn xuống, ý bảo cô tiếp tục.

Ở góc độ của Trình Lập Thu xem ra, lông mi của Đường Li bị ánh đèn chiếu tới, phá lệ dài dậm, cô nhìn thoáng qua, tập trung suy nghĩ vào điện thoại.

“Tôi là Đường Li, bạn cùng phòng của Trình Lập Thu.” Đường Li thấp giọng nói: “Trình Lập Thu phát sốt, anh có thể tới đón cô ấy được không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài nhẹ, thời gian trò chuyện như tĩnh lặng, sống một giây bằng một năm.

“Đường Li là ai?” Anh nói: “Không quen biết.”

Anh cúp điện thoại.

Trình Lập Thu hỏng mất: “Mau lên, cậu mau gọi lại cho anh ấy lần nữa.”

Đường Li ngước mắt, biểu tình có nói không lên lời xấu hổ: “Lỡ như….”

“Sẽ không.” Trình Lập Thu trề môi: “Anh ấy biết cậu là ai, lúc ăn cơm chiều chúng ta còn nói về cậu, cậu mau gọi lại đi.”

“Nói về…tớ?”

Đường Li im lặng mà nhìn cô gái hai tròng mắt đỏ bừng trong bóng tối, suy tư, hẹ giọng nói: “Tớ gọi lần cuối cùng thôi nhé.”

Trình Lập Thu dùng sức gật đầu.

Lần này điện thoại rất nhanh được tiếp nhận, thậm chí không chờ Đường Li phản ứng lại, đối diện liền truyền tới một giọng nói không giống ban nãy: “40 phút nữa đến.”

Đường Li trố mắt mấy giây, sau đó nói tốt.

Giọng nói của cô thật ngoan, ngoan đến đối phương nhẹ giọng mà cười. Khi âm cảm giác làm Đường Li tê dại nửa khuôn mặt.

Lại mở miệng nói vui đùa: “Em hỏi con bé, vì cái gì cũng phải đem anh trai mình lăn lộn chết khϊếp?”

Đường Li trong lòng như cuộn chỉ rối, ánh mắt trên đỉnh đầu như phát ra ánh sáng. Cô lại phảng phất không như không ai để truyền lời.

“Anh trai.” Cô lễ phép mà cẩn thận mở miệng: “Anh tên là gì?”

Gió đêm lạnh căm căm, từ mặt thổi đến ngực.

“Trình Thiệu Đường.” Trình Lập Thu gấp không chờ nổi mà cắt đứt điện thoại, đôi mắt lượng lượng nhìn Đường Li nói: “Anh ấy tên là Trình Thiệu Đường.”