Chương 14.1: Bề Ngoài

Không có người sẽ lãng phí thời gian ở cạnh bên người mà chính mình ghét.

Đường Li cảm thấy không phải bản thân nghĩ nhiều, càng không ngốc đến câu đó có ý gì đều nghe không hiểu.

Màn hình phía trên ánh đèn biến thành sao trời màu lam, dừng ở trên người giống như ảo ảnh trong mơ. Đường Li vươn ngón tay, ở kem ốc quế dừng lại một giây, rồi sau đó đi hướng về phía trước.

Ngón tay anh chạm cô một chút, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cô gái nhỏ co quắp bất an, không dám nhìn anh, nếu cô có thể ngước mắt, là có thể phát hiện anh gần như ôn nhu, ánh mắt lại thập phần có tính thử.

Trình Thiệu Đường quang minh chính đại mà nhìn mặt cô, phỏng đoán một chút, biết hiện tại tâm tình của cô, hẳn là không tồi.

“Vậy anh còn ăn hay không?” Đường Li liếc nhìn anh một cái, liền chỉ liếc một cái.

“Có.”

Đường Li mím môi, mặc kệ.

Cô cảm thấy người này cũng không thâm trầm, nhưng cũng không hướng ngoại.

“Nghĩ cái gì đâu?” Anh biết cô ở thất thần, cũng không chút khách khí mà chọc thủng.

Đường Li cười: “Thật đúng là ăn cũng khá ngon.”

Cô cười rộ lên, đôi mắt như cũ vẫn rất sáng, cô dám nhìn anh, hơi hơi ngước mắt. Anh có thể nhìn thấy bóng hàng mi dài của cô, ở dưới ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tinh xảo thoáng hiện mộng ảo.

“Không lừa em.” Anh nói

Đường Li nói: “Em không nghĩ trả lại cho anh.”

Trình Thiệu Đường nhịn không được cười, có lẽ do tuổi tác lịch duyệt hơn kém, nhưng luôn không có loại cảm giác này. Chờ anh phản ứng lại đây, thế nhưng cảm thấy có chút buồn cười.

“Coi như anh mời em.”

Đường Li lại nhấp một ngụm,từng đợt lạnh lẽo ngọt nị nhè nhẹ ở trong khoang miệng tan ra.

“Muốn em còn sao?”

Một câu trộn lẫn hơi thở băng ngọt.

“Đương nhiên.” Anh nói.

Đường Li nâng mắt, phát hiện vẻ mặt của anh bị ánh sáng vây quanh càng thêm làm người nghiền ngẫm không ra, nhưng cặp mắt kia, không kiêng nể mà nhìn cô.

“Ngày mai anh còn đến tìm em sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Trình Thiệu Đường: “Em như thế nào xác định anh tới tìm em?”

Đường Li nhấp môi: “Anh còn tới không?”

Trình Thiệu Đường kéo kéo khoé miệng, nhìn cô: “Em hy vọng anh đến hay không?”

Đường Li hỏi lại anh: “Anh nói đi?”

Đường Li không dám nói quá lớn, nhưng cô biết, anh nhất định nghe thấy.

Trình Thiệu Đường hừ nhẹ một tiếng.

Đó là một tiếng cười rất đắc ý, nhưng Đường Li không để bụng, trên thực tế, bản thân Trình Thiệu Đường cũng không ý thức được.

“Anh không biết.”

Tháng mười gió đêm hơi lạnh, thành thị hỗn loạn phồn hoa cùng cư dân ầm ĩ, mềm nhẹ thổi quét qua mặt cô, Đường Li đỏ mặt: “Em hi vọng anh có thể đến.”

Không cần anh hỏi,cô xoay người sang chỗ khác, song song với anh: “Hoa trong ký túc xa của em không còn nhiều lắm, nếu anh nguyện ý giúp em, ngày mai liền có thể bán xong rồi.”

Trình Thiệu Đường ‘ừm’ một tiếng.

Đường Li bắt đầu đi về phía trước, anh liền đi theo bên cạnh cô.

“Em ngày hôm qua bán không nhiều như hôm nay.” Cô nói: “Ít nhiều anh.”

“Kia nhưng là thật.” Anh căn bản không khiêm tốn.

Đường Li còn muốn tự bào chữa, lại bổ sung thêm chút từ, liền bỗng cảm giác được anh dừng bước chân: “Thật sự không có nguyên nhân khác?”

Đường Li dừng lại bước chân, xoay đầu đi.

Vẻ mặt của anh rất bằng phẳng.

Đường Li muốn biết, còn anh thì sao, lại vì cái gì mà liên tục hai ngày xuất hiện ở gần nơi cô làm thêm. Nếu cô không mở miệng, vậy ngày mai có phải hay không cũng có thể đợi đến anh.

Nhưng hết thảy đều muộn, cô đã hỏi ra.

Trên người Đường Li, trước sau có chứa sự đơn thuần tuổi 18, ít nhất hiện tại, vẫn luôn là, vô luận của cô có thông minh bao nhiêu.

“Không có.” Cô nói.

Ánh mắt Trình Thiệu Đường trầm ổn, không có đáp lời.

Đường Li nhìn di động, nói: “Hiện tai không còn sớm.”

Trình Thiệu Đường hỏi: “Ký túc xá mấy giờ đóng cửa?”

“Đã đóng cửa.” Cô nói.

Trình Thiệu Đường nhìn cô: “Vậy em muốn đi chỗ nào?”

Người đến người đi, lại bốn mắt nhìn nhau.

Ở thời khắc nào đó người nhất định có một loại cảm giác, chính là kho anh xuất hiện, mọi thứ xung quanh toàn chỉ làm nền.

Đường Li nói: “Về ký túc xá.”

“Không phải nói đã đóng cửa?”

“Bạn của em giúp em mở cửa.” Đường Li nói giỡn: “Bằng không còn có thể đi nhà sanh sao?”

Trình Thiệu Đường dừng một chút, ngay sau đó quơ quơ chìa khoá trong tay.

“Đi thôi.” Anh nói: “Không còn sớm.”

—-

Sau khi xe chạy đến cổng trường, Đường Li làm Trình Thiệu Đường dừng xe, chính mình đi bộ đến ký túc xá.

Trình Thiệu Đường lại không phản ứng, chỉ lo chính mình cùng bảo an chào hỏi qua, chạy xe vào trong trường.

Nghĩ đến lúc trước anh rạng sáng lái xe tới đón Trình Lập Thu, lại làm em họ đi bộ đến cửa, trong lòng Đường Li có nghi vấn.

Một đường yên tĩnh đến cực điểm, đèn đường chiếu rọi lá cây, khi mở cửa xuống xe, Đường Li còn nghe được tiếng gió xào xạc.

Đây là cùng không lâu trước đây cảnh tượng phồn hoa đối ngược, cách biệt một trời.

Đường Li cùng anh nói cảm ơn, xoay người thấy Hứa Trầm Ngâm khoác áo khoác từ trên lầu đi đến, cùng cô vẫy vẫy tay sau chuyển hướng tới phòng dì quản lý ký túc.

Đường Li còn chưa nhấc chân, Trình Thiệu Đường hạ cửa sổ xe xuống.

Cô dừng lại, nhìn anh, dặn dò nói: “Chú ý an toàn,”

“Ừm.” Trình Thiệu Đường nói: “Còn có gì muốn nói sao?”

“Cái gì?” Đường Li nghe không rõ, cũng có chút không hiểu ý tứ của anh.

Chỉ là ở đêm khuya, chiếc xe mới tinh sạch sẽ cũng dị thường nổi bật.

“Không có gì.” Anh nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đường Li gật đầu: “Được.”

Thời điểm này Hứa Trầm Ngâm vừa mới đi ngủ, ngày nghỉ lễ dì quản lý cũng khoá cửa muộn một chút, bị người gọi mở cửa, khó tránh khỏi có chút bất mãn.

Cũng may dù quản lý cũng không quen mặt Đường Li, không nhớ rõ lần trước cô cũng từng đánh thức giấc ngủ của bà ấy, nhưng cũng không thể không nhắc mãi.

Đường Li liên tục xin lỗi dì, bảo trì trạng thái tự trách, lại chột dạ, thẳng đến phòng quản lý đóng cửa lại.

Xoay người lên lầu, Hứa Trầm Ngâm hỏi cô: “Hoa đều bán hết rồi?”

Đường Li: “Ừm.”

“Sao trở về muộn như vậy?” Bởi vì khốn đốn, biểu tình của Hứa Trầm Ngâm không thể nói tốt hay không tốt, “Người đưa em về, chính là đàn anh quả cam?”

Đường Li nhỏ giọng giải thích: “Hôm nay tình cờ gặp, anh ấy giúp em cùng nhau bán hoa.”

Nghe thế, Hứa Trầm Ngâm suy tư thật lâu sau: “Là vừa khéo? Vẫn là sớm có dự mưu?”

Đường Li: “Hửm?”

“Đừng giả ngu.” Hứa Trầm Ngâm nói: “Anh ấy có phải đang theo đuổi em không?”

“Đương nhiên không phải.”

“Phủ nhận nhanh như vậy.” Hứa Trầm Ngâm dừng bước chân, quay đầu nhìn cô: “Em đã đáp ứng?”

“Không có.” Đường Li kéo Hứa Trầm Ngâm tay, lại nắm thật chặt: “Em chỉ hẹn anh ấy ngày mai gặp.”