Chương 13.2

Giá tiền bắt xe ở đế đô, Đường Li vẫn là rõ ràng, huống hồ xe taxi, làm sao có thể so sánh với xe của anh.

Là do anh nhàn rỗi, chính mình mới có thể như vậy.

Cô nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa bán xong, em mời anh ăn bữa khuya nhé.”

Trình Thiệu Đường cũng buông tâm tình, cười nói cô: “Chờ em bán xong rồi nói sau.”

Nhưng Đường Li lại thoáng có chút quẫn bách, thực an tĩnh mà chớp chớp mắt, sau đó tiếp nhận đồ vật trong tay anh, rũ đầu đi về phía trước.

Ánh đèn đường chiều dài bóng dáng hai người, gió đêm náo nhiệt thổi qua làn váy của cô gái nhỏ.

Trình Thiệu Đường dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, ánh đèn đỏ cam chiếu ở mái tóc cô, tóc dài mềm mại lây dính dị sắc, làm nên sự đẹp đẽ khác.

Anh đang nhìn cô, cô bỗng nhiên dừng bước chân.

Cô xoay người lại, ngửa đầu cười: “Anh chờ xem, em tuyệt đối sẽ thật mau.”

Trình Thiệu Đường thấy Đường Li không ngọn nguồn mạnh mẽ nói mà trợn tròn mắt nửa giây, ngay sau đó mới phản ứng lại đây, mới vừa rồi, cô không nói gì quật cường cùng trầm mặc, nguyên lai là bơi vì một câu của anh.

Nơi này không giống tiệm cà phê Đường Li làm việc, bên này lượng người chủ yếu là người trung niên cùng trẻ nhỏ. Khi bán hoa còn có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, nói trên trời dưới biển.

Trình Thiệu Đường liền ngồi ở bậc đá bên cạnh, cũng không chê trên mặt đất bẩn, nhìn cô xách theo cái rổ chạy tới chạy lui, trên mặt luôn mang theo nụ cười.

Anh cũng cười theo.

Cũng liền hơn nửa giờ, Đường Li xách theo cái rổ tới tìm anh, ngồi xuống gần anh, hít mạnh một hơi: “Anh muốn ăn cái gì, em mời khách.”

Trình Thiệu Đường ừ một tiếng, nâng ngón tay sờ tấm khăn bố lót trong rổ, thấp giọng nói: “Đều hết rồi?”

Đường Li nói: “Đều hết rồi.”

“Chỗ này tốt không?”

“Chỗ này tốt.” Đường Li nghiêm trang mà nói: “Hôm nay thật là thiên thời địa lợi nhân hoà, so với ngày hôm qua mang thiếu, nhưng so với ngày hôm qua kiếm được nhiều.”

Trình Thiệu Đường thanh sắc nhàn nhạt, mi mắt khẽ động: “Em mới khai trương hai ngày?”

“Ừm.” Đường Li rất hào phóng mà nói: “Em không định bán bao lâu, kiếm tiền là thứ yếu, cũng muốn thể nghiệm một chút cảm thụ khác nhau.”

“Cái gì cảm thụ?” Anh hỏi.

Đèn hoa huy hoàng, Trình Thiệu Đường nhìn cô, cô chỉ có thể xoay đầu đi, đồng dạng nhìn anh: “Hôm nay anh cảm thấy thế nào?”

Trình Thiệu Đường nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cũng được.” Dứt lời hướng tới cô nâng nâng cằm.

Biểu tình thập phần bừa bãi tiêu sái.

Đường Li không biết, ngày thường Trình Thiệu Đường sinh hoạt như thế nào, nhưng cô biết, khẳng định cùng chính mình trải qua khác biệt một trời.

Cô đột nhiên hỏi: “Sao anh không mang theo Trình Lập Thu? Cô ấy không phải về nhà sao?”

“Em muốn anh mang con bé?” Trình Thiệu Đường nói: “Bọn anh lại không ở cùng nhau, hơn nữa lấy tính cách của con bé, sẽ không nguyện ý cùng em giống nhau, tới nơi này bày quán kiếm tiền, nó chính là cái—“ Người đàn ông bất đắc dĩ mà cười nhạo, trước sau không nói ra nửa câu tiếp theo.

“Cô ấy khá tốt nha.” Đường Li cho rằng anh sẽ muốn biết chuyện của Trình Lập Thu: “Ở trường học tham gia câu lạc bộ, thường xuyên cùng dàn nhạc đi bên ngoài trường học diễn xuất.”

“Chỗ này có cái gì?!” Trình Thiệu Đường thấy trên đỉnh đầu cô có quầng sáng, đong đưa theo ngữ khí nói chuyện của cô, phất ở trên tóc, sau đó dừng trên má.

Nhàn nhạt, giống vệt nước.

Đường Li ngượng ngùng mà sờ sờ mặt: “Có cái gì?”

“Không có gì.” Trình Thiệu Đường nói: “Em nhắc đến con bé làm gì?”

Không biết Đường Li có phải hay không nghe lầm, nhưng từ thanh âm của anh, có thể cảm giác được một chút ghét bỏ. Bất quá cô nhớ tới ngày nhập học, hôm đó rạng sáng anh liền lái xe đi trường học đón Trình Lập Thu, là có thể cảm nhận được tình cảm của anh đối với em gái, hẳn là vừa yêu vừa hận.