Ngày hôm sau, khi Đường Li ra cửa Hứa Trầm Ngâm còn không có tỉnh.
Mưa còn rơi xuống, khi vào cửa tiệm, Đường Li thu hồi dù, nhìn thoáng qua quảng trường phía sau, lúc này người không có nhiều như ban đêm, mơ hồ có người bung dù mà qua, gió không yên mưa không lặng, liền dấu vết đều không lưu quá.
Hôm nay cô đem tất cả bó hoa ở ký túc xá lại đây, không biết buổi chiều trời có mưa hay không.
Trong tiệm khách hàng vẫn nhiều như cũ, giữa trưa ăn cơm, Trần Phàm hỏi cô: “Hôm nay em lại mang theo rất nhiều bó hoa.”
Đường Li gật đầu. Trần Phàm làm quản lý cửa hàng, tới sớm hơn cô, rời đi muộn hơn cô, nhưng dù vậy, cũng hoàn toàn không biết được cô còn ở quảng trường làm thêm sự tình.
Cô nói cho Trần Phàm, ngày hôm qua buổi chiều cô buôn bán rất tốt, lúc sau trời mưa lớn, trở nên thập phần thảm đạm.
Trần Phàm nói cho cô: “Địa phương em chọn không tốt.”
Đường Li quay đầu nhìn anh, ánh mắt ấy sợ là liền cơm đều không muốn ăn.
Trần Phàm nói mấy cái địa điểm: “Mấy chỗ này, lượng người so với nơi này nhiều. Báo cáo doanh thu hàng tháng, mấy cửa hàng bên đó so với cửa hàng chúng ta doanh thu cao hơn nhiều.” Anh ấy nói: “ Chính là có chút xa.”
Đường Li: “Em cũng chưa đi qua.”
“Không đi qua cũng bình thường.” Trần Phàm cười nói: “Em mới đến đế đô mấy ngày nha, thật nhiều địa phương anh cũng chưa đi qua.”
Đường Li hậm hực nói: “Em đột nhiên cảm thấy, phương thức bán hàng của em hiện tại vẫn là thực quá truyền thống. Nếu có thể giống võng hồng* phát sóng trực tiếp bán hàng, doanh số lớn thì tốt rồi.
(*người nổi tiếng trên mạng.)
“Có ý tưởng nha.” Trần Phàm khen cô.
Đế đô là thành phố lớn bao dung tích cực, rất nhiều ý tưởng ở thành phố nhỏ nói ra, người xung quanh sẽ nói bạn nằm mơ, nhưng ở đế đô sẽ không.
Trần Phàm cho cô mấy cái ví dụ, trò chuyện về truyền thông, chỉ nói là: “Kỳ ngộ cùng lựa chọn lớn hơn nỗ lực, nếu muốn thành công, phía sau phải có người vui tạp tiền phủng, đương nhiên cũng có người mệnh tốt, tục ngữ nói—- tiểu hoả dựa người phủng, đại hoả dựa mệnh, cường phủng tao trời phạt.
( Hoả là chỉ độ hot của người nổi tiếng.)
Đường Li nói thầm: “Em còn là đem hôm nay hoa buổi tối bán xong.”
Trần Phàm thu thập cơm thừa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Lilyanne, em học chuyên ngành gì?”
Đường Li: “Máy tính.”
Trần Phàm biểu tình có chút ngạc nhiên: “Thật vậy.”
Đường Li hỏi anh ấy: “Làm sao vậy?”
Trần Phàm: “Cảm giác không thế nào giống.”
Thi đại học chí nguyện là dượng tìm người tiêu tiền tính, theo đạo lý, điểm của Đường Li căn bản không cần người trong nhà nhọc lòng kê khai chí nguyện. Nhưng Đường Thi Anh cùng dượng đối với việc học của cô rất dụng tâm, nghe người khác nói chọn chuyên ngành tốt, ngày sau tìm công việc cũng dễ. Mà trong mắt mọi người công việc chuyên ngành đơn giản tốt nhất là mấy cái kia.
Đường Li biết chuyên ngành máy tính ít nữ sinh, xuất phát từ người ngoài đối với ngành này ấn tượng khắc dấu, người nhà lại cố ý kiếm sự khác biệt. Lúc ấy cô lên mạng tra xét các chuyên ngành của trường học, biết trong đó lợi hại sau, thực quyết đoán mà đem máy tính đặt ở chí nguyện đầu tiên, kết quả không phụ sự mong đợi của mọi người.
Trần Phàm thế nhưng nói cô không giống, cô thu dọn rác rưởi ném vào thùng rác, trong lòng thầm nghĩ: Ấn tượng khắc dấu.
Sau đó Trần Phàm xoay đầu tới nói: “Anh còn tưởng rằng em là học nghệ thuật.”
Đường Li:”….. Em rất có khí chất sao?”
Trần Phàm hỏi lại: “Không ai nói với em sao?”
Đường Li nhấp nhấp môi.
Trần Phàm cười: “Đỏ mặt?”
Đường Li chạy nhanh xoay người sang chỗ khác, tiếp tục công việc.
Mọi thứ đều quen tay biết việc, làm thêm mấy ngày, Đường Li đã có thể thuận buồm xuôi gió, thời gian trôi qua đi đặc biệt nhanh, khi sắp tan tầm Trần Phàm nhắc nhở cô, còn hỏi cô có cần giúp bán hoa hay không.
Bên ngoài đã không mưa, Đường Li nói không cần.
“Vậy được rồi.” Trần Phàm trêu ghẹo nói: “Chúc em sự nghiệp phát triển không ngừng.”
“Cảm ơn anh Phàm.” Đường Li trả lời như vậy.
Chờ giao ca xong, Trần Phàm rời đi trước. Đường Li thay quần áo, từ phía sau lấy ra bó hoa, tiếp tục ngày hôm qua lưu trình.
Sau khi ăn cơm xong, tìm vị trí ngồi, đem vật phẩm bày ra.
Vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, Đường Li liền thấy được, cách đó không xa, Trình Thiệu Đường đang đi về phía cô. Bốn phía kiến trúc san sát, hoàng hôn dần dần biến mất, tàn lưu một tia sáng cuối cùng, chiếu ở dưới chân anh.
Cô ngơ ngẩn mà nhìn anh, có chút dại ra, nhưng không quên cười.
Trình Thiệu Đường đứng yên ở trước mặt coi, ánh mắt đảo qua quầy hàng trước mặt: “Hôm nay giống như không nhiều lắm.”
Đường Li mở to hai mắt, không hỏi chính mình nhất muốn hỏi vấn đề, chỉ là trả lời nói: “Em sợ bán không xong.”
Anh cười cười, hỏi: “Mỗi ngày đều tới?”
“….Ừm.”
Kỳ thật ngày mai còn không có xác định.
Cô ngẩng đầu, Trình Thiệu Đường từ trên cao nhìn xuống, trong không gian muốn tối không tối, chiếu ở trên cằm anh, khoé môi cười lệnh người không phân biệt ra cố ý hay vô tình.
Thẳng đến anh không hề giả dạng mà đi đến bên cạnh cô, cùng cô giống nhau, cúi người xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đường Li chỉ chỉ chiếc dù bên cạnh quầy hàng: “Em mang dù đến, hôm nay anh có thể mang về.”
Trình Thiệu Đường theo ngón tay cô nhìn lướt qua phía dưới.
Đường Li: “Cảm ơn anh.”
“Không khách khí.” Anh cười: “Anh tới lại không phải vì cái này.”
Đường Li theo bản năng liền hỏi: “Vậy anh là—-“
Mỗi lần cô đều là bộ dạng đã chịu kinh hách, nhưng lại thực trực tiếp, ba phải cái nào cũng được, trạng thái trên khuôn mặt cô xuất hiện lại biến mất. Anh cũng không vạch trần, trực tiếp nói: “Tới tìm em.”
Đường Li không biết ý nghĩ của anh, nhưng là nghe được câu nói này, có chút vui vẻ.
Một lát sau, Trình Thiệu Đường nói: “Một bó hoa này em bán bao nhiêu?”
Đường Li nói: “Mười nguyên.”
“Mười nguyên.” Trình Thiệu Đường liếc nhìn cô một cái: “Quá rẻ.”
Đường Li không có ý tưởng gì khác, mặt mày uể oải nói: “Cứ như vậy còn bán không xong.” Cô nhớ tới cái gì, nhưng còn chưa nói, liền nghe thấy Trình Thiệu Đường nói: “Anh bồi em bán.”
Vừa mới tan tầm, nói một chút mệt cũng không rõ ràng, có thể có người đến giúp cô, trong lòng Đường Li tự nhiên cảm kích lại ngượng ngùng. Hơn nữa người này vẫn là anh. Loại hành vi bày quán ven đường bình dân như vậy, thấy thế nào đều không hợp với giá trị con người anh.
“Anh không cần đi làm sao?”
“Nghỉ.” Trình Thiệu Đường dứt khoát ngồi xổm bên cạnh cô, đôi tay giao nhau ở đầu gối, ngón tay thon dài, cơ hồ rũ trên mặt đất.
So với tối hôm qua, anh mặc trang phục càng thêm hưu nhàn, đỉnh đầu mang mũ lưỡi trai màu đen, từ đầu đến chân đều đen, trừ bỏ giày thể thao không dính một hạt bụi. Nói xong liền cứ như vậy nhìn cô.
Chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần, bọn họ chi gian không có chênh lệch tuổi tác như thực tế.
“Công việc của anh không vội sao?” Cô hỏi anh.
Trình Thiệu Đường liền cười nói: “Em giống như thật quan tâm anh.”