Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pha Lê Phương Đường

Chương 2: Xin Lỗi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ra khỏi ga tàu, Tần Chinh mang Đường Li tới chỗ xe đón tân sinh viên.

Hai giờ rưỡi chiều, xe mới đến cửa Đại học R. So với Tần Chinh tinh thần phấn chấn, Đường Li mệt mỏi thấy rõ, đêm hôm qua cô không ngủ được, thật vất vả mới chợp mặt vào lúc sáng sớm, trong xe lại hỗn loạn.

“Dậy thôi.” Tần Chinh gọi cô.

Xe đón tân sinh viên đã dừng trước cổng chính, Đường Li mở mắt, xốc lên tấm rèm màu xanh, có thể nhìn thấy hai chữ Đại học trang nghiêm khí phái.

Chỉ trong nháy mắt, Đường Li lên tỉnh táo.

Trước cổng trường, người đi đường nối liền không dứt, cùng ga tàu hoả không sai biệt, nhưng cũng có chỗ không giống nhau.

Xuống xe, Tần Chinh kích động mà kêu lên, không phải vì đến trường học mà kích động. Mà là cậu nhìn thấy tha thiết mơ ước siêu xe.

Tần Chinh mê xe, Đường Li quen biết cậu đã lâu, đối với yêu thích của cậu cũng biết rõ. Trình độ kinh tế tiêu phí ở đế đô cao hơn thành phố nhỏ rất nhiều, tự nhiên sẽ thấy được cùng dĩ vãng không giống nhau.

Lúc này đúng là thời khắc nhốn nháo bận rộn, Đường Li vẫn là theo tiếng la của Tần Chinh nhìn thấy chiếc siêu xe số hiệu 221.

Nơi này ngựa xe như nước, nhưng rất có trật tự, các tân sinh viên thống nhất đi bộ từ cửa nhỏ vào, bên cạnh ít nhiều đều có phụ huynh và đàn anh đàn chị đi cùng.

Đường Li kéo rương hành lý, Tần Chinh lại không có đi theo.

Cô quay đầu nhìn cậu một cái, biết cậu đang quan sát…chính là đang tìm kiếm mục tiêu.

Đường Li dùng sự lễ phép cuối cùng, nói: “Tần Chinh, tớ đi đây.”

“Cậu đi đi.”

Đường Li “…….”

Tần Chinh đứng trước cửa xe đón tân sinh viên,nhìn cửa kính sửa lại kiểu tóc, tay buông xuống, hai mắt nhìn xem phía sau, nhìn qua kính xe, duy chỉ không hề xem Đường Li. Người lớn lên trông sáng sủa, lại không đủ trượng nghĩa.

Đường Li kéo cái rương, mang theo khát khao đi vào đại học, nghĩ nghĩ, có lẽ qua mấy ngày Tần Chinh liền giới thiệu bạn gái cho cô nhận thức.

Kia cũng bình thường.

Lúc sau có một đàn chị nhiệt tình đưa cô đến chỗ báo danh. Đường Li đứng giữa một đám người xa lạ, cởi balo đặt lên rương hành lý.

Mặt trời nắng gắt, má cô bị phơi đỏ thấu, giống như trái mật đào chín. Trước khi xuống tàu hoả đã sửa sang tóc đuôi ngựa giờ lại có vài sợi rối loạn dạn ở hai sườn mặt, cô đưa tay vén qua sau tai, lẳng lặng chờ báo danh.

Ở giữa đám đông nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng theo bản năng cảm thấy ở đây hẳn là người lạ. Cô nhịn không được hướng nơi đó nhìn lại, quả nhiên thấy được Tần Chinh.

Vài vị đàn chị xinh đẹp vây quanh cậu,cậu liền đứng nơi đó, ánh mắt nhìn về phía một vị xuất sắc nhất. Nữ sinh tóc dài phiêu phiêu, không có nói chuyện với cậu, ngón tay linh hoạt bấm điện thoại, thoạt nhìn rất bận, không rảnh để ý người khác.

Suy nghĩ này làm Đường Li thư thái một lúc lâu, không phải cô ghen, chỉ thuần tuý là khinh thường Tần Chinh đứng núi này trông núi nọ.

Đường Li báo danh xong, đàn chị lấy quân phục đưa cho cô chuẩn bị tham gia quân huấn (*học quân sự ở đại học). Xong xuôi, cô đi về ký túc xá nữ, thấy được chiếc 221 lúc trước.

Nhưng cô sẽ không đem chính mình cùng chiếc xe này có liên hệ gì, càng sẽ không nghĩ đến tương lai chính mình sẽ cùng chủ xe có gì sâu xa.

Chỉ nhàn nhạt rời tầm mắt, dịch dịch mái tóc đen rơi xuống.

Cô ẩn ẩn cảm giác được chính mình cùng đến từ đế đô bạn cùng trường chênh lệch.

Đường Li hít sâu một hơi, kéo cái rương đi về phía cầu thang. Cô nhớ đến cuộc trò chuyện ngày hôm qua với Tần Chinh, muốn nói cho cậu là cậu đã sai, không có người giúp cô vác cái rương lên lầu.

Liền ở lúc cô đang lao lực hướng về phía trước, có người ở phía sau giúp cô một phen,Đường Li quay đầu nhìn thấy, là một đàn anh tốt bụng cười hiền lành hỏi: “Lầu mấy?”

“Lầu 3.”

“Em buông tay đi.”

Đường Li nhếnh miệng cười, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng lộ ra một tia đơn thuần, lập tức buông tay: “Cảm ơn đàn anh.”

Đàn anh tựa hồ còn muốn giúp người khác, đem cái rương đến lầu 3 liền vội vàng rời đi, chỉ còn Đường Li đứng tại chỗ nói cảm tạ, tâm tình vui sướиɠ rất nhiều.

Nhìn về phía cầu thang trong chốc lát, Đường Li mới không nhanh không chậm đi tìm phòng ký túc xá. Một đường nhìn đông nhìn tây, ở khe cửa nhìn thoáng qua những khuôn mặt xa lạ.

Đến cửa phòng 308, khi ngón tay vừa chạm tới then cửa, Đường Li nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm.

Có người đang ầm ĩ, nhưng không ai đáp lại.

Đường Li nhìn lại trên cửa, xác nhận không nhầm phòng, trên cửa không có kính, cô không biết bên trong đang có chuyện gì.

Phía sau cũng hỗn loạn, người đến người đi. Đường Li gõ cửa, sau đó dùng sức đẩy ra, trong kí túc xá chỉ có một người,đang đứng ở ban công, xuay người lại trong nháy mắt, trong phòng rơi vào yên tĩnh.

“Xin chào!” Đường Li nói.

“Xin chào….” Thanh âm của cô nàng so ban nãy nhỏ đi rất nhiều, nếu không phải chính tai nghe được, Đường Li không thể đem sự thẹn thùng chất phác của cô ấy bây giờ liên hệ đến vừa rồi, nhìn qua chắc là nhỏ tuổi hơn cô.

“Mình tên Đường Li, ở giường số 3.” Đường Li nghiêm túc tự giới thiệu.

“Ừm.” Thanh âm của cô nàng càng lúc càng nhỏ.

Ký túc xá có bốn giường,phía trên là giường bên dưới là bàn, khi tra tin tức trúng tuyển, trang web của trường có thông tin của bạn cùng phòng. Đường Li đem balo trên rương hành lý đặt lên chiếc bàn dài ở giữa phòng, nhìn đến đối phương mang theo mấy rương hành lý, chồng chất ở phía đối diện, giường số 4.

“Bạn là Trình Lập Thu?” Đường Li hỏi

“Đúng vậy.” Trình Lập Thu rốt cuộc có lệ mà cười cười.

Đường Li đứng trước bàn dọn đồ vật ra, đợi thật lâu không nghe được đáp lời, lúc này mới ý thức được, cô bé đối diện không muốn cùng cô nói chuyện. Cô từ trong balo lấy ra một chiếc ly sứ, tuỳ tay đặt nó trên bàn.

Đây là khi cô thi đậu đại học, Lý Mặc Xuyên tặng cho cô.

Hiện tại, dọn xong đồ vật, cô cần đi mua những thứ còn thiếu.

“Sao anh còn chưa trở lại?” Trình Lập Thu phảng phất giống như không phải chất vấn người bên kia: “Ký túc xá đã có người tới.”

Đường Li ngón tay dừng một chút, ống nghe truyền đến một đạo thanh âm.

Thật kỳ quái, Trình Lập Thu không thích cùng người khác giao lưu, lại không che giấu cảm xúc của chính mình. Đường Li nghĩ, nhất định là bị trong nhà chiều chuộng, sẽ không nguỵ trang nội tâm.

Không tính là sẽ làm người thích, Đường Li lại không chán ghét.

“Nói chuyện với bạn cùng phòng của em đi.”

Một giọng Bắc Kinh kinh điển, tiếng nói sạch sẽ thành thục.

Có lẽ là bất đắc dĩ, hoặc là phía trước bị oanh tạc rất nhiều lần, thanh âm rõ ràng có lệ. Loại này Đường Li có thể nghe ra được, Trình Lập Thu cũng có thể nghe ra.

Trình Lập Thu: “ Anh~~”

Đầu bên kia điện thoại,người đàn ông đột nhiên cười: “Anh nói rồi, em cùng bạn cùng phòng tâm sự đi.”

Trình Lập Thu nhấp môi, ngoái lại phía sau nhìn nhìn, đối mặt với ánh mắt hơi xấu hổ của Đường Li, thoáng chốc quay đầu, dei về phía ban công: “Anh mau trở lại đi.”

Đường Li nhun nhún vai, sau đó thu thập balo.

Người đàn ông bất đắc dĩ: “Chính em bảo anh đi, bây giờ chính em bảo anh trở lại, em—-“

Trình Lập Thu lập tức cúp điện thoại.

Đường Li cúi đầu đem đồ vật trong balo cất vào tủ quần áo, chỉ để trên bàn một ít đồ dùng tẩy rửa cùng cái ly.

Tủ bàn ngả vàng, có dấu vết của năm tháng, cũng có ý nghĩa truyền thừa.

“Mình ra ngoài đi mua đồ.” Đường Li xoay người: “Cậu có muốn mua gì không?”

Trình Lập Thu ngón tay moi mặt tường: “Không cần, cám ơn.”

Hoàn toàn không giống ban nãy kiêu ngạo ương ngạnh.

Đường Li ở trong lòng phán đoán, trên mặt không biểu lộ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đeo balo liền ra khỏi ký túc xá. Cô gọi điện cho Tần Chinh, không ai nghe máy.

Đúng như dự kiến, lại không hết hy vọng xác nhận một lần.

Đường Li đi bên ngoài cửa trường học, mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, bao gồm nệm. Vị trí nơi bán đồ rất bắt mắt, nhưng cô tìm một vị đàn anh trông rất khoẻ mạnh hỏi đường, sau đó thuận lý thành chương mà được đàn anh dẫn đi mua sắm,trả giá, khuân vác, kiêm luôn tiếp chuyện các loại phục vụ.

Trên đường trở về, đàn anh phổ cập khoa học cho Đường Li nhiều chuyện ở Đại học R cùng với bài chuyên ngành, một đường đi trò chuyện nhẹ nhàng vui vẻ, chỉ là có chút mệt.

Nhưng loại mệt mỏi này chỉ là thân thể, nhìn vào ánh mắt vẫn rất có tinh thần.

Đàn anh đem đồ vật đưa đến cửa phong 308, sau đó lễ phép mà tạm biệt.

Ánh sáng ở hành lang so với ban nãy tối một chút, nhưng không giảm bớt có người đi lại, tiếng bước chân biến mất trong thanh âm hỗn loạn. Cô không dùng sức đẩy ra cửa ký túc xá, ngoài ý muốn, thấy được người đàn ông không thuộc về căn phòng này.

Hoặc là nói, sinh sống mười tám năm, thấy được người đàn ông đẹp nhất mà cô từng thấy.

Chống ở trên mặt bàn ngón tay thon dài, áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên mấy nếp, lộ ra một đạo màu bạc sang quý. Chỉ là một chiếc đồng hồ, Đường Li cũng không biết đánh giá giá cả, nhưng bởi vì mang ở trên cổ tay anh, có vẻ giá cả xa xỉ.

Có lẽ vì buồn chán, cánh tay khác đùa nghịch chiếc ly sứ trên bàn của cô.

Trong không khí phiêu đãng trộn lẫn với tiếng khóc oan của cô gái, vì quá nhập tâm, không chút nào cảm giác được hoàn cảnh biến hoá.

Bởi vì Đường Li đóng mở cửa nhanh chóng,sự ồn ào ngoài phòng cũng rất nhanh bị ngăn lại bên ngoài, người bên trong càng thêm say mê.

Thân hình thon dài đối lập với cửa sổ, nhận được sự biến hoá, lười nhác ngước mắt, ánh mặt trời màu cam chiếu lên những sợi tóc đen của anh.

Đường Li nhìn anh, ngón tay nắm lấy túi, không ý thức mà nắm chặt.

Không ý thức nắm chặt, còn có hô hấp và trái tim của cô.

Cô gái oán thán không có gì đáng trách, Đường Li nghĩ, đại khái là cùng Trình Lập Thu trong lời nói “bà già”, “lão già” có quan hệ, trừ cô ra, hiện trường mọi người đều biết đó là ai, cứ việc hiện trường này, chỉ có Trình Lập Thu và người đàn ông an tĩnh trước mặt.

Cô không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn về phía anh, chỉ vì người đàn ông này,tại mấy giây trước, thấy được sự xấu hổ của cô.

Nên như thế nào đáp trả đâu? Cô mím môi,gương mặt trắng non trơn bóng lộ ra vệt hồng, hàng mi khẽ run, trầm mặc không lên tiếng.

“Lập Thu”. Anh đạm mạc lên tiếng,trên mặt không có biểu tình, ánh mắt lại dừng ở gương mặt của Đường Li: “Có người tới.”

Ngữ khí của anh không mang theo chút tình cảm nào, nhưng Đường Li nghe ra, anh chính là người nói chuyện điện thoại với Trình Lập Thu.

Anh trai của Trình Lập Thu.

Trình Lập Thu thoáng chốc đã im lặng, xoay người nhìn lại, hai tròng mắt đỏ ửng, thoạt nhìn vừa bị rất lớn uỷ khất.

Đường Li bỗng nhiên tò mò, người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,nhưng đối với một cô bé mười mấy tuổi, chắc không phải là việc gì rất không tốt.

Bị người nhìn chằm chằm đủ lâu, Đường Li hơi rũ mắt, tầm mắt từ ban công chuyển qua nhưng ngón tay dài của người đàn ông, cô thấp giọng nói: “Đó là ly của tôi.”

Trong nháy mắt, ngón tay dài buông cái ly xuống, ung dung thong thả nói: “Xin lỗi”.
« Chương TrướcChương Tiếp »