Chương 11.1: Hảo Cảm

“Là rất xinh đẹp.” Ôn Nhĩ Nhã quan sát hoa hướng dương trong tay: “Cùng người giống nhau.”

Trình Thiệu Đường gật đầu: “Em nhận ra tới?”

“Nhận ra cái gì?” Ôn Nhĩ Nhã chống dù, nâng cổ tay đưa ra, đưa tới trong tay anh, một chút biểu tình dư thừa đều không có: “Nhìn cô gái kia tuổi không lớn.”

Trình Thiệu Đường hết sức vui mừng: “ Nhỏ hơn so với em.”

Cho dù ở trong đám người trẻ tuổi lui tới, vẻ bề ngoài của hai người cũng không chút nào thua kém. Vóc dáng Ôn Nhĩ Nhã không cao lắm, chỉ khoảng 1m65, nhưng dáng người tỉ lệ đẹp, mang giày cao gót, miễn cưỡng đến cằm anh.

Ngày mưa đường trơn, cô đi rất chậm. Người đàn ông nện bước nhanh, không vài bước cô liền xả cánh tay anh: “Chậm một chút được không, anh như vậy như thế nào theo đuổi nữ sinh?”

Trình Thiệu Đường chậm lại bước chân: “Anh theo đuổi ai?”

“Cô bé kia.” Ôn Nhĩ Nhã hỏi anh: “Sao bọn anh quen biết?”

“Gặp qua.”

“Đó chính là không thân.” Ôn Nhĩ Nhã mím môi: “Anh không sợ người ta nói anh già không đứng đắn, cầm chiếc dù đổi lấy người ta một cành hoa.”

“Cũng… không như em nói như vậy….” Trình Thiệu Đường tự giễu mà cười: “Anh cũng không già đi.”

Ôn Nhĩ Nhã: “Anh so với cô bé nhà người ta hơn mấy tuổi?”

Trình Thiệu Đường trầm mặc mấy giây, ho nhẹ một tiếng: “Làm sao vậy?”

“Cô bé kia thoạt nhìn giống như mới hai mươi tuổi, nhìn còn trẻ con.” Ôn Nhĩ Nhã nói.

Trình Thiệu Đường tựa hồ có chút không phục, cười nói: “Anh đây cũng liền so với em ấy lớn hơn năm, sáu tuổi, lõi đời công tác kinh nghiệm , có thể tay cầm tay chỉ dẫn em ấy, em như thế nào biết người ta không vui?”

Anh cứ như vậy không nhanh không chậm mà đánh trả cô, Ôn Nhĩ Nhã chợt giật mình, nhược nhược nói: “Anh nghiêm túc sao?”

Trình Thiệu Đường lại như không nghe thấy lời cô nói: “Cô bé tuy rằng tuổi trẻ, cũng không nhất định giống em nói như vậy, em ấy cũng không ấu trĩ, cảm xúc ổn định, thành thục hào phóng.”

Ôn Nhĩ Nhã ngây ngẩn cả người, không tiếp tục vấn đề vừa rồi, mà tựa hồ vấn đề đó cũng không có quan trọng đến vậy.

Trong đầu cô hiện lên, đó là lúc ấy mưa bụi mông lung, người đàn ông bung dù mà đứng, tiểu cô nương phủng hoa đứng trước mặt anh, cao cao gầy gầy thân ảnh.

Nhìn không ra tuổi kém, rất xứng đôi.

Ôn Nhĩ Nhã chớp chớp mắt: “Em không lái xe.”

“Anh đưa em.”

Xe từ tầng hầm đi lên, nháy mắt mưa phùn phủ kín kính chắn gió, cần gạt nước cắt qua lại, lệnh Ôn Nhĩ Nhã không nghĩ tới chính là, chỉ đi ra đến một cái giao lộ, xe liền bị chắn ở giữa con đường.

Phía trước có một cái ngã tư đường thời gian chờ đợi rất lâu, vừa lúc nghỉ quốc khánh dài hạn, đèn xe lập loè, trong đêm tối lớn thành rồng.

Theo lý thuyết tới giảng, bọn họ cũng không có lãng phí thời gian, từ quảng trường đi đến tầng hầm, đem xe lái ra bãi đỗ xe, sở dụng thời gian cũng không cần quá dài.

Nhưng phá lệ, ở trạm giao thông công cộng bên phải cô thấy được bóng dáng Đường Li.

Ôn Nhĩ Nhã còn không biết tên cô.

Cô ấy hướng về phía Trình Thiệu Đường ‘ai’ một tiếng: “Anh xem chỗ đó.”

Trình Thiệu Đường nghiêng mắt, trầm mặc không nói.

Sắc trời âm u, Đường Li lạnh đến co rúm bả vai, hoa còn ở trong lòng ngực cô, dù đã thu lại, xách trên tay cô.

Xung quanh nhiều người, chen vai thích cánh.

Ôn Nhĩ Nhã nói: “Là học sinh đi, trời mưa lớn như vậy chen chúc giao thông công cộng.”

Trình Thiệu Đường căn bản không trả lời cô, từ một bên lấy ra di động, ngón tay gõ gõ điểm điểm vài cái, cúi đầu nhìn.

Chiếc xe phía trước không có ý định tiếp tục nhúc nhích.

Ôn Nhĩ Nhã suy đoán anh muốn đưa cô bé đoạn đường, mở miệng nói: “Trực tiếp gọi điện thoại nhanh hơn.” Nói xong, dường như không có việc gì mà loát loát tóc dài, khí định thần nhàn mà tựa lưng về phía sau, thong thả nghiêng mặt đi nhìn ngoài cửa sổ xe.

Cô cảm thấy, cô nhưng hiểu Trình Thiệu Đường. Mặc kệ người khác đánh giá anh như thế nào, ở trong lòng cô, Trình Thiệu Đường không tồi, cô sẽ theo bản năng mà đem anh hướng tốt nghĩ, cũng mặc kệ anh tức giận hay không,

Ít nhất trước mắt, từ nhỏ đến lớn, Trình Thiệu Đường cũng chưa tức giận qua cô, ngược lại cô, thường xuyên bởi vì người nào đó khó hiểu phong tình mà sặc khí.

Ngay sau đó, ngón tay anh nhẹ điểm, bát thông số điện thoại nào đó, đưa điện thoại lên tai nghe.

Một chiếc xe buýt ngừng ở trước mắt. Ôn Nhĩ Nhã nâng má tiếp túc nhìn ngoài cửa sổ xe, sau đó không lâu, xe buýt liền từ đường chuyên dụng chạy qua.

Cô thoáng ngẩn ra, thấp giọng nói: “Đi rồi.”

Một lát sau, người bên cạnh bỗng truyền đến một tiếng nói trầm ấm thấp ——-

Tinh tế nghe tới tựa hồ còn có một loại ai oán hương vị ở bên trong.

“Không nghe máy.” Anh than nhẹ một tiếng, buông di động xuống.

—-