Đường Li sẽ không đem việc buôn bán của chính mình tốt là vì cô xinh đẹp, mà là vì chiến lược của cô.
Đối tượng cô hướng đến là các cặp đôi, mà bên trong các cặp đôi, thích bó hoa tất nhiên là nữ sinh, bỏ tiền mua chính là nam sinh.
Đường Li giống nhau đều trực tiếp lướt qua nữ sinh, hướng nam sinh đẩy mạnh tiêu thụ, chuyên chọn những cặp đôi nhìn trẻ tuổi, thoạt nhìn thời gian yêu đương chưa lâu. Phàm là miệng cô ngọt một chút, đầu tiên khen bạn gái xinh đẹp, lại nói hai người xứng đôi, lại đẩy ra sản phẩm, chỉ cần bạn gái lộ ra ý cười hạnh phúc ngượng ngùng, đơn hàng cơ bản thành công 80%.
Cơ hồ không có không thành công.
Cô định giá thấp, mười nguyên* một bó, đều là do cô và Hứa Trầm Ngâm suốt đêm bó xong, hoa sao kết hợp với hoa hồng nhạt màu, kỳ thật một bó lãi không bao nhiêu tiền.
(*Nguyên 元: cách gọi của đồng nhân dân tệ được sử dụng ở Trung Quốc, tham khảo các đơn vị tiền tệ Yên Nhật, Won Hàn Quốc. Khi được sử dụng bằng tiếng Anh trong bối cảnh hiện đại thị trường ngoại hối, nhân dân tệ Trung Quốc (CNY) dùng để chỉ đồng nhân dân tệ (RMB), là đồng tiền chính thức được sử dụng ở Trung Quốc đại lục.)
Nhưng có thể kiếm tiền, cô đã rất thoả mãn.
Vạn sự mở đầu nan, mở đầu của cô, đã xem như thực thuận lợi.
Khi Hứa Trầm Ngâm gọi điện thoại tới, cô cũng không giấu giếm vui mừng.
“Không biết trời có mưa hay không.” Hứa Trầm Ngâm có chút lo lắng: “Em có mặc ấm không? Có mang dù hay không?”
Đường Li: “Không sao, tiệm cà phê liền ở không xa, em có thể trở về mượn.”
Vừa nói, gương mặt như bị cái gì đánh qua.
Cô giơ tay lên sờ, đầu ngón tay ướŧ áŧ.
Đường Li:”…..”
Nói trời đã mưa.
Bên tai truyền đến thanh âm của Hứa Trầm Ngâm: “Hoa còn thừa nhiều ít?”
Đường Li: “Không nhiều.”
“Tốt.” Hứa Trầm Ngâm nói: “Nếu trời mưa quá lớn, liền không cần bán, bán không được bao nhiêu.”
Đường Li tưởng nói không quan hệ,nghĩ lại nói: “Được, kiếm được mời chị và Chinh Chinh ăn bữa tiệc lớn.”
Có lẽ ở Hứa Trầm Ngâm nơi đó, ‘bữa tiệc lớn’ này không có như vậy quan trọng, nhưng Đường Li lại rất tích cực, trước Quốc khánh vẫn luôn vội, khi Quốc khánh trong tiệm chia ca thực nhiều, cô không tính toán luôn bán hoa, tóm lại sẽ để ra một ngày mời Hứa Trầm Ngâm và Tần Chinh ăn cơm.
Cô thật sự nghĩ không nhiều lắm.
Ngày đầu đi làm, cô gọi điện thoại cho Đường Thi Anh, nói chính mình tiền lương không thấp, về sau có thể thiếu cho cô gửi sinh hoạt phí.
Đường Thi Anh một mặt vì cô cao hứng, một mặt lại khuyên cô nghiêm túc học tập.
Đường Li nói sẽ không chậm trễ việc học, nhưng Đế đô trời đất bao la, thương cơ quá nhiều, trình độ tiêu phí không phải thành phố nhỏ có thể so sánh. Cô nói cô về sau tương lưu lại Đế đô.
Ỷ tưởng một khi nói ra như hạt giống đột phá thổ nhưỡng, nhưng mà sẽ trở thành đại thụ che trời hay là cây khô, bị ảnh hưởng bởi nhiều nhân tố.
Nền gạch của quảng trường dần bị nước mưa nhuộm thành sẫm màu, dưới ánh đèn mua phùn như tơ. Đường Li ăn mặc áo sơ mi đơn bạc,vai mỏng phía trên dính chút nước đã chuyển màu thẫm.
Người qua đường vội vàng, dần dần không hề vì cô nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ mà dừng chân.
Hứa Trầm Ngâm đoán được không sai, mưa càng lúc càng lớn, khách hàng càng lúc càng ít.
Trong thành thị dày nặng khói thuốc không khí bụi bặm ở trên, cái lạnh đánh bay nhiệt độ cơ thể, Đường Li che lại xoang mũi, thình lình đánh cái hắt xì.
Nhiệt độ không khí trở lạnh.
Trong tay còn mấy bó hoa.
Định giá vốn không cao, Đường Li không tính toán giảm giá, nhưng liền ôm trở về như vậy lại không cam lòng, cô tưởng chờ một chút, nhưng một chút này làm áo sơ mi ướt một nửa, hàm răng phát run.
Người trẻ tuổi trên người có một loại không màng sống chết bướng bỉnh,Đường Li cũng không ngoại lệ.
Cô có thể lựa chọn đi trong tiệm mượn dù rồi tiếp tục trở lại bán hoa, cũng có thể lựa chọn hiện tại kết thúc công việc. Nhưng sinh ý chú trọng kỳ ngộ, ai cũng không thể đảm bảo thời điểm cô xoay người rời đi, có khách hàng đến mua hoa của cô không.
Cô nhìn chằm chằm nơi nào đó xuất thần, kia một khắc, có lẽ cô đang suy nghĩ tương lai.
Khi đông lạnh đến hàm răng phát run, ngón tay thon dài đập vào ánh mắt cô, ở gió lạnh trong mưa, đưa cho cô một chiếc dù.
“Trời mưa lớn.” Anh cầm ô, rũ mắt nhìn cô.
Đường Li có chút ngẩn cả người, một lúc lâu sau cũng không thể nói ra lời nói, cô không biết nói gì, nói cái gì cũng cảm thấy có chút quẫn bách, cô cảm thấy chính mình hiện tại rất là chật vật, so với lúc trước bất cứ lần gặp nào đều phải chật vật.
“Cầm.” Trình Thiệu Đường nhìn khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cô, nhẹ nhàng cười thanh.
Cô nhìn anh, yêu cầu phải ngẩng mặt: “Không được... Cảm ơn.”
Thực sự sợ anh?
Ánh mắt Trình Thiệu Đường từ trên mặt cô chuyển dời đến bó hoa trong lòng ngực cô, màu vàng giấy dai dính chút bọt nước, cánh hoa càng là, nhưng thật ra bởi vì mưa làm cho màu sắc thật sáng lạn.
Anh hơi nhấc mi: “Làm sao vậy?”
“Phía trước đã…” Đường Li nói: “Thiếu quá một lần.”
Ở trong lòng cô, cô thật muốn biểu hiện tự tin một chút, hào phóng một chút, ít nhất đừng giống hiện tại, toàn thân mang theo hình dạng đáng thương, thanh sắc đều chua sót.
Nhưng càng để ý, loại cảm giác này càng rõ ràng.
Bàn tay anh lại đây, liền ở vị trí trước ngực cô xét qua, từ số lượng không nhiều lắm những bó hoa, động tác nhẹ nhàng mà rút ra một cành hoa hướng dương. Sau đó giống mô giống dạng mà đem dù dựng thẳng, cắm vào vị trí nguyên bản của hoa hướng dương.
Lực lượng mềm nhẹ ấy, cọ sát áo sơ mi đơn bạc cùng l*иg ngực của cô.
“Sớm chút trở về.”
Vẫn là giọng nói thanh lãnh ngữ điệu Bắc Kinh, tẩm thêm dấu hiệu sắp mưa lạnh lẽo đâm thủng màng tai.
Cả trai lẫn gái dựa sát lẫn nhau, bung dù mà qua.
Dù lui lại, nước mưa rơi xuống. Đường Li cầm chiếc dù ấy, ở giữa bóng người lắc lư quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng chân dài vai rộng của anh, cùng với ….
Cách đó không xa một người phụ nữ cầm ô chờ anh.
Đường Li có thể đoán được cô ấy đang chờ anh, là bởi vì trước đó không lâu đã gặp qua, ở tiệc sinh nhật của Trình Lập Thu, cùng hiện tại giống nhau, dáng người mạn diệu, môi hồng răng trắng, cho dù cách xa đến vậy, cũng cảm nhận được cô ấy minh diễm động lòng người.
Cô ấy từ trong tay người đàn ông tiếp nhận cành hoa hương dương kia.