Chương 10.1: Dấu Hiệu Sắp Mưa

Đó là một bóng dáng thoạt nhìn cao gầy mảnh khảnh, cô đơn đứng giữa khu đất trống rộng lớn . Trình Thiệu Đường hơi chút nhấc mắt liền thấy bóng dáng cô, áo sơ mi đơn bạc, cùng váy dài màu đen. Anh cảm thấy có chút tương tự, lại không có thể xác định.

Sắc trời chưa tối hẳn, nhưng không giống ban ngày trời nhiều mây u ám.

Cô đứng mấy chục giây, nhìn xung quanh trái phải, dơ tay dịch dịch tóc dài rơi trên áo.

Trình Thiệu Đường nhíu mày, anh thấy bộ dáng không nhanh không chậm của cô, bỗng có chút buồn cười.

“Anh đang nhìn gì?” Ôn Nhĩ Nhã buông milkshake trong tay.

“Không có gì.” Anh không thu hồi tầm mắt.

Ôn Nhĩ Nhã nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn không ra cái gì, chỉ là cảm thấy hôm nay, trời sắp mưa.

Cô ấy nói: “Ông chủ của em muốn mang em đi công tác.”

“Ừm.” Trình Thiệu Đường trầm mặc một lúc sau, mới nhàn nhạt chuyển tầm mắt qua: “Xem ra ông chủ của em rất coi trọng em.”

Ôn Nhĩ Nhã không có phủ quyết, trên thực tế, Trình Thiệu Đường không nói như vậy, cô cũng không phải không cảm giác được như vậy.

Trình Thiệu Đường đột nhiên hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Tô Châu.” Ôn Nhĩ Nhã nói: “Bên đó có cái hạng mục trò chơi.”

Trình Thiệu Đường gật gật đầu: “Biết.”

Đó là một hạng mục cùng loại với thị trường trong nước một cái trò chơi rất nổi hiện nay. Có thị trường tiền cảnh rõ ràng, cùng với đối tượng tiêu dùng, nhưng lúc trước người quản lý tìm tới Trình Thiệu Đường xin đầu tư, Trình Thiệu Đường lấy lí do quá mức tương đồng cự tuyệt bọn họ, hơn nữa còn không có chút nào lưu tình cự tuyệt.

Cho nên sau lưng cũng có không ít người nói anh giả thanh cao, có thể kiếm tiền là được, quan trong gì nguyên sang* .

(*bản gốc do tác giả nghĩ ra)

Tất cả mọi người đều tin tưởng tương lai hạng mục sẽ phát triển không có vấn đề, nhưng Trình Thiệu Đường vẫn đánh giá: phù dung sớm nở tối tàn.

Đồ vật dựa vào sao chép làm ra, sẽ không dài lâu được.

Hạng mục có thể học tập nguyên mẫu, nhưng không thể rập khuôn.

Đã có tiền, vì cái gì không đi đầu tư nguyên bản.

Ôn Nhĩ Nhã hỏi anh: “Chu Di Sinh người này thế nào?”

Trình Thiệu Đường bất động thanh sắc mà hướng phía cửa sổ nhìn: “Em ở bên cạnh anh ta làm việc mà hỏi anh người ta thế nào?”

Ôn Nhĩ Nhã cười cười nói: “Em hẳn là không hiểu biết hắn bằng anh.”

Trình Thiệu Đường cùng Chu Di Sinh là học cùng một trường, chuyện này Ôn Nhĩ Nhã rõ ràng, trong ngành hai người lại trường kỳ cạnh tranh, chuyện này Ôn Nhĩ Nhã lại không thể hiểu được.

Nếu là đối thủ, nhất định hiểu biết.

Rốt cuộc, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

“Hắn người này tính tình cổ quái, một bộ lão luyện diễn xuất, trời sinh tính đa nghi, không dễ dàng tin tưởng người khác, đồng thời lại co được giãn được, không đơn giản.” Trình Thiệu Đường không nhanh không chậm mà nói.

Ôn Nhĩ Nhã bẹp bẹp miệng: “Hắn người này không tốt ở chung nha?”

“Không biết được.” Trình Thiệu Đường hướng cô lắc đầu: “Đến xem đối với ai.”

Ôn Nhĩ Nhã không nói chuyện.

Trình Thiệu Đường lại nói: “Đối với mỹ nữ như em, hẳn sẽ không như vậy hà khắc.”

Ngoài cửa sổ dần dần tối sầm, bóng đêm làn khắp bầu trời. Chùm tia sáng trên trần nhà, từ trên cao chiếu xuống, khéo léo chiếu ở trên mặt người đàn ông. Ở một khắc kia, gương mặt Ôn Nhĩ Nhã hơi hơi nóng lên, lại không biết là do câu nói của anh hay do nguyên nhân khác.

“Thật sao?”

“Lừa em làm gì?” Anh thích ý mà ỷ vào ghế tựa sau lưng, để lại cho cô chỉ còn sườn mặt.

Trong công ty, Ôn Nhĩ Nhã có thể cảm giác được Chu Di Sinh cố ý vô tình chú ý, tuy cô đi làm chưa lâu, nhưng tiếp nhận công việc cơ hồ đều là do Chu Di Sinh trực tiếp giao tiếp, cho dù trung gian cách mấy vị đồng nghiệp có tư lịch có năng lực.

Nhưng cô luôn có một loại cảm giác không tốt, loại cảm giác này làm cô muốn nói hết, mà đối tượng muốn nói, cô hy vọng là Trình Thiệu Đường.

Gia tộc liên hôn, chuyện này nghe tới làm cho người ta sợ hãi, bản chất bất quá là hai gia tộc có uy tín danh dự vì lợi ích là bức thiết chói chặt.

Đối với chuyện này, Ôn Nhĩ Nhã không bài xích, cô không rõ ràng lắm vì sao.

Cô hỏi anh: “Tại sao hôm nay anh hẹn em tới chỗ này.”

“Muốn tới thì tới.” Anh nhướng mày, mặt mày cà lơ phất phơ ở một giây này phá lệ rõ ràng: “Không phải em muốn hẹn anh sao?”

“Chú Trình vẫn luôn làm em liên hệ nhiều với anh.” Ôn Nhĩ Nhã rất bất mãn mà quấy milkshake, trong ly thuỷ tinh trong suốt cơ hồ chỉ còn nước đá tan.

Trình Thiệu Đường phát hiện cô bất mãn, cười nói: “Không nghĩ liên hệ liền không liên hệ, anh cũng sẽ không chủ động quấy rầy em.”

Chính vì anh như vậy mới bất mãn, Ôn Nhĩ Nhã tươi cười suy sụp chút: “Anh cho rằng em muốn.”

“Đừng.” Trình Thiệu Đường nói: “Vẫn là bạn bè, cho chút mặt mũi đi.”

“Vì cái gì anh vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ?” Ôn Nhĩ Nhã lại lần nữa theo tầm mắt anh nhìn xem bên ngoài, quảng trường ánh đèn lộng lẫy, người càng lúc càng nhiều: “Có người anh quen sao? Vẫn là có gì hay ho?”

Trình Thiệu Đường nghĩ tới Ôn Nhĩ Nhã đã gặp qua Đường Li, liền ở tiệc sinh nhật Trình Lập Thu.

Ngón tay anh, xuyên thấu qua pha lê dính đầy nước mưa, chỉ về phía bóng dáng đơn bạc kia.

“Nhìn cô ấy.”

Ôn Nhĩ Nhã nhìn theo liền thấy, hình ảnh đôi tình nhân trẻ đứng mua hoa trước một cô gái nhỏ tuổi. Cô quan sát hồi lâu, phát hiện không nhiều khách hàng, nhưng mỗi đơn đều thành giao. Cô cho rằng Trình Thiệu Đường đang quan sát sinh hoạt, quan sát giao dịch cảnh tượng, lại không nghĩ rằng nghe thấy anh ấy nói —-

“Em không thấy cô ấy quen mắt sao?”

Ôn Nhĩ Nhã “….”

Cô xoay đầu nhìn anh, nhưng thực hiển nhiên, lực chú ý của anh vẫn còn trên người cô gái nhỏ kia.

“Căn bản nhìn không rõ.” Cô nói.

Trình Thiệu Đường: “Lại nhìn nhiều chút.”

Vì thế Ôn Nhĩ Nhã lại quay người nhìn xem, vòng eo mảnh khảnh bị cô chuyển thành đường cong quyến rũ, mày hơi hơi nhăn: “Không quen biết.”

Lúc này Trình Thiệu Đường mới liếc nhìn cô một cái, sau đó tựa hồ cảm thấy không thú vị mà mím môi, lại thở dài.

Ôn Nhĩ Nhã: “Anh đây là cái gì biểu tình?”

“Cái gì biểu tình?”

“Anh nhìn người ta làm gì?” Cô tò mò hỏi.

“Xinh đẹp.” Anh nói.

Nhàm chán. Ôn Nhĩ Nhã chỉ có thể đánh giá người đàn ông trước mặt như vậy, rõ ràng trước đó không lâu còn nói cô mỹ nữ, giây tiếp theo quay đầu lại khen người khác xinh đẹp.

“Nói thật.” Ôn Nhĩ Nhã hỏi: “Sao hôm nay anh hẹn em tới chỗ này?” Thoạt nhìn giống như sớm có dự mưu.

“Thấy một người.” Anh nói xong liền quay người lại, nâng cánh tay lên xem thời gian.

Mà khi anh có động tác này, giống nhau tượng trưng, anh chuẩn bị công việc tiếp theo.

Ngón tay Ôn Nhĩ Nhã xẹt qua chiếc túi birkin bên cạnh: “Vậy anh gặp được sao?”

Trình Thiệu Đường lấy khăn giấy lau một giọt nước: “Nói không rõ.”

——-