Edit: Ngân Tử Một chiếc bánh Pizza, một con gà tây, một miếng bít tết, cộng với bánh sandwich và pudding trái cây.
Thức ăn trên bàn đơn giản nhưng đủ chất.
Hermione biết không nên nói về chuyện gia đình với Draco, nhưng sớm muộn gì cậu ấy vẫn phải đối mặt với nó và cô muốn ở bên cạnh cậu cùng nhau đối mặt: "Anh có dự định gì chưa?"
Draco ngồi lặng im một lúc mới trả lời: "Em hỏi câu khó trả lời thật đấy."
"Có lẽ giáo sư Dumbledore có thể giúp được gì đó?" Hermione cẩn thận đề nghị: "Em biết anh không thích thầy ấy cho lắm, nhưng sau tất cả thầy ấy vẫn là một trong những phù thủy mạnh mẽ nhất trong thời đại của chúng ta, thầy ấy có thể sẽ giúp được anh, nếu như kẻ đó hoặc ba anh..." Hermione bất chợt ngừng lại, chuyện cô nói có thể có khả năng xảy ra, nếu ba cậu đưa cậu đến tiến cử trước mặt Chúa tể.
"Hermione, anh không thể về phe với em." Draco thở dài trong lòng. Anh cần phải nói rõ điều này với cô.
"Vì sao vậy?" Đôi mắt của Hermione mở to.
"Anh là một Slytherin." Draco nặng nề nói ra.
"Thế thì đã làm sao?" Hermione kích động. "Điều đó không có nghĩa là anh phải theo phe Hắc Ám!"
"Anh không theo phe đó." Draco bình tĩnh giải thích.
"Ý anh là gì?" Hermione bỗng nhiên thấy hơi bối rối.
"Ở Slytherin có rất nhiều người trung lập, thế nhưng không ai dám đứng lên chống lại chế độ độc tài của kẻ đó, em có nghĩ là vì sao lại như thế không." Draco lắc đầu: "Anh không muốn trở thành mục tiêu bị hắn ta nhắm vào." Khi đối mặt với một kẻ địch mạnh, chống đối trực diện sẽ là Gryffindor, còn với Slytherin thì là âm thầm tiêu diệt.
Hermione đã hơi hiểu ý cậu.
"Hermione, bây giờ chiến tranh của thế giới pháp thuật đã nổ ra rồi, sao em vẫn còn ở lại? Em nên biết rằng nơi đó đã không còn an toàn." Lời nói của Draco đột nhiên sắc bén.
"Tất nhiên là em không thể rời khỏi đó rồi, Harry và Ron là hai người bạn thân nhất của em..." Hermione trả lời ngay lập tức.
"Anh cũng có bạn bè, ở Slytherin." Draco đã đoán được câu trả lời của Hermione từ sớm rồi, và cậu nói khẽ: "Anh không muốn làm khó họ."
Gryffindor và Slytherin là hai bên bờ của một con sông sâu, không thể vượt qua ranh giới quá nhiều.
"Anh cũng có ý kiến riêng của mình, vậy nên đừng quá lo lắng." Draco nói lại một lần nữa, một cách cẩn thận trịnh trọng: "Hermine, dù sao đi nữa, anh thật sự hi vọng em không nói cho ai khác biết về lập trường hoặc mối quan hệ của hai ta."
Đôi mắt xám khói ấy lóe lên sự tự tin và kiên định.
"...Em hiểu rồi." Giọng Hermione hơi nhỏ, nhưng ngay sau đó cô nhìn về phía Draco và đáp lại bằng một giọng điệu cứng rắn: "Nhưng anh phải hứa là nếu anh cần sự giúp đỡ, anh phải đến tìm em." Ngay khoảnh khắc này, đôi mắt của cô gái này chồng lên đôi mắt của cô gái muốn cùng anh chiến đấu khi đó, một đôi mắt sáng rực rỡ và ấm áp như ánh mặt trời.
"Anh hứa." Draco trả lời.
Bỏ qua chủ đề chiến tranh, câu chuyện của hai người trở nên thoải mái hơn nhiều, hai người tuôn ra một đống tri thức học thuật, rồi lái sang việc huấn luyện đấu tay đôi và cuối cùng là về sở thích.
"Anh cũng thích trinh thám à?" Hermione rất vui, ở trong thế giới phép thuật tìm được một tri kỷ như thế quả là một điều khó khăn.
"Mấy cái này thú vị lắm." Draco khẳng định: "Mấy quyển sách anh giới thiệu cho em lúc khai giảng là mấy cuốn anh thích nhất đấy."
"Em đọc xong rồi." Hermione gật đầu và tỏ ra hứng thú: "Kể đi nào, anh thích nó từ hồi còn nhỏ đúng không?"
"Ừ đấy!" Draco không phủ nhận, trên thực tế sở thích của anh bị ảnh hưởng từ cha đỡ đầu nhiều hơn là từ ba má.
"Bao gồm cả sở thích đọc sách luôn à?" Hermione vẫn hứng thú.
"Ừ đấy!" Draco lại phải khẳng định với cô nàng một lần nữa.
"Nhưng em chưa bao giờ gặp anh ở thư viện trước đây!" Hermione ý kiến.
Draco tỏ vẻ trêu chọc: "Anh không muốn được trao danh hiệu Thánh Biết Tuốt đâu em à."
Hermione ngân nga là lá la và vặc lại: "Thế anh có thích biệt danh Chồn sương chết tiệt không?" Khi bọn họ vẫn còn là kẻ thù của nhau, anh luôn xuất hiện dưới mắt bọn họ trong hình hài một thằng khốn chết tiệt.
"Anh nghĩ đó là một lời khen à nha." Draco vặc lại: "Potter với Weasley thì hay zồi, đặc biệt là thằng Weasley, cư xử khác đách gì một đứa vô học."
(Vẫn còn cay cú:v) "Draco Malfoy!" Hermione gọi tên của cậu bạn giai đang cay cú với ý đồ cảnh cáo: "Bồ ấy là bạn thân của em đấy nhé."
Draco nhún vai và không nói gì nữa.
"Nếu Ron biết chuyện của chúng ta....." Hermione mường tưởng khoảnh khắc hai đứa bạn chí cốt của mình biết được chuyện này, Chúa ơi, không nghĩ ra luôn ớ.
"Chắc nó ngã vật ra sùi bọt mép mất." Nụ cười ranh ma lại xuất hiện trên gương mặt Draco. "Tốt nhất là có thêm thằng Potter nữa cho vui."
Hermione đỡ trán, bằng cách nào đó phi lý cực kì cô đã cảm thấy nụ cười đó của Draco thật sự đáng yêu chết đi được? Nhưng lương tâm một người bạn thân của Ron và Harry đã bắt cô phải đứng dậy, và cô thu dọn bát đĩa: "Em đi dọn bàn đây và anh cứ từ từ ngồi đây nhấm nháp cảm giác chiến thắng trong ảo tưởng đi nha."
Hermione mở vòi nước và bắt đầu rửa bát
Draco nhoài người, đừng nói đến Potter và Weasley, mấy đứa bạn của cậu mà biết chuyện này chắc bọn nó cũng ngã vật ra sùi mép tập thể mất.
Đây không phải là vấn đề bạn bè hay đối thủ, đối với Slytherin mà nói không có kẻ thù nào là vĩnh viễn cả. Nếu chiến tranh kết thúc, bọn họ có lẽ sẽ thay đổi thái độ đối với Potter và cả với Gryffindor.
Vấn đề ở đây là về dòng máu, Hermione không hiểu điều đó, có thể Potter cũng không hiểu, nhưng chắc chắn Weasley sẽ hiểu.
Với một gia tộc lâu đời, bọn họ càng hiểu và chú trọng đến vấn đề huyết thống, đó là niềm tự hào của một gia tộc.
Gia đình Malfoy là một gia tộc thuần chủng lâu đời, kể từ khi nó tồn tại đến tận bây giờ, dòng máu thuần khiết vẫn chảy trong họ suốt nghìn năm nay, vì vậy Draco hiểu được sự phẫn nộ của cha mình. Trong mắt cha cậu, kể cả đó là Ginny, con gái của kẻ thù, vẫn còn tốt hơn một phù thủy gốc Muggle.
Draco không muốn làm ba buồn lòng, càng không muốn chống lại truyền thống gần cả một thiên niên kỷ, cậu không hề muốn như vậy.
Nhưng đừng hòng cậu buông tay Hermione.
~~~ o0o ~~~
Crookshanks nằm cuộn tròn trên một góc sofa.
Draco nhổm dậy và lướt sơ qua cái bàn sau đó cuối xuống nhặt cuộn len mà Crookshaks đá qua.
Lúc này, bên tai cậu nghe thấy như có tiếng động ở cổng vào.
Draco đi đến một cách cảnh giác, không động đến đũa phép, phù thủy vị thành niên sử dụng pháp thuật ở bên ngoài trường học sẽ xảy ra muôn vàn rắc rối. Cánh cửa được mở ra và hai người trung niên xách theo nhiều túi đồ bước vào.
"Dép lê của anh đâu rồi nhỉ?" Người đàn ông trung niên lẩm bẩm.
Draco cúi đầu nhìn chân mình.
Người phụ nữ trung niên bước vào và bà đã thấy Draco ngay lập tức: "Cậu là ai!" Người phụ nữ đánh rơi những túi đồ và nhìn chằm chằm chàng trai lạ mặt với ánh mắt cảnh giác.
"Chào buổi chiều, cô chú Granger." Draco gần như lúng túng chào hỏi hai người và lùi về sau 1 bước, quay đầu về hướng bếp gọi với: "Hermione, ba má em về rồi này."
Hermone giật mình vội thả miếng bọt biển xuống và phóng ra, le lưỡi với Draco rồi chạy ra che trước mặt cậu.
"Bạn của con à?" Bà Granger xin lỗi ngay khi nhìn thấy con gái gật đầu: "Xin lỗi con, ta chỉ là..."
"Không sao đâu ạ." Draco gật đầu lịch sự.
Hai vợ chồng Granger lúc này mới tinh tế đánh giá cậu thiếu niên trước mặt mình. Thằng bé cao hơn Hermione nửa cái đầu, mái tóc màu vàng kim óng ả và một đôi mắt màu xám khói, nom xinh trai đáo để, lưng thì thẳng tắp mà nhìn cách cư xử có vẻ không tệ.
(nhầm to rồi hai bác eei:v) "Bạn mới quen hả con?" Cậu thanh niên này không phải là hàng xóm, và với cô con gái hiếm khi về nhà của mình thì họ chỉ có thể nghĩ được đây là một người bạn mà Hermione quen trong tiệc Giáng sinh đường phố mấy ngày qua thôi.
Draco ngơ ngác.
Hermione sững sờ và nhìn lại Draco một lần nữa, có lẽ cậu ấy đang mặc quần áo của Muggle nên ba má cô hiểu nhầm.
Hai vợ chồng xách những túi đồ đi vào bên trong.
"Giáng sinh vui vẻ nhé con trai." Ông Granger nhiệt tình.
Con trai? Draco khó hiểu vì cách gọi này.
"Con sống ở khu nào thế?" Bà Granger treo chiếc khăn choàng cổ lên mắc áo và nhẹ nhàng hỏi Draco: "Sao ta chưa bao giờ gặp con trước đây nhỉ, một anh chàng đẹp giai như thế này sẽ làm cho ta thấy ấn tượng mãi đấy."
Draco càng ngượng ngùng hơn, những người lớn cậu từng gặp qua chưa ai nói chuyện nhiệt tình với cậu như thế này cả: "Cảm ơn...vì lời khen ạ."
"Má à!" Hermione lườm yêu má mình nhưng khi nhìn thấy Draco ngượng ngùng lúng túng, cô nàng không thể nhịn cười được.
"Con không sống ở đây ạ." Draco trả lời bà Granger.
"Cùng uống một tách trà chiều nhé? Bọn ta mang về một ít điểm tâm nhẹ khá ngon đấy." Bà Granger mỉm cười và vẫy tay ra hiệu cậu đi theo bà, với một vài cái túi trên tay.
Ông Granger khều nhẹ vai con gái: "Trước đây sao không thấy con đưa một cậu bạn đẹp giai như thế này về nhà nhề."
"Ba~" Hermione đỏ mặt.
"Ba má tưởng con tính chuyện cưới xin với đống sách ở thư viên đó chớ." Người đàn ông trung niên làm mặt hề, trêu ghẹo Hermione: "Thằng nhóc con nom ngon giai phết, con gái ba gặp tình yêu sét đánh à?" Người làm ba luôn hiểu con gái, nhìn thấy con đỏ hết cả mặt mũi thì ông đoán ra đại khái rồi.
"Ba này!" Hermione hạ giọng, Chúa ơi, sao ba cô lại hí hửng thế này.
Đầu bên kia phòng khách, Draco đứng bên cạnh người phụ nữ, cậu hơi lo lắng, cậu thật sự chưa hiểu lắm cách giao tiếp với các Muggle.
"Mấy cái này nên đặt vào một chiếc đĩa lớn." Bà Grange lấy từ túi ra một chiếc hộp giấy lớn và một mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ nó. Bà lấy trên kệ một cái đĩa lớn và đặt nhữn chiếc bánh lên đó, và sực nhớ ra điều gì: "Ồ, có hoa nữa." Bà Granger quay sang lấy một cái túi khác, trong đó có hoa linh tinh đủ các loại: hoa hồng, mấy cành liễu và mấy nhành oải hương....
Hermione nhìn đống hổ lốn bằn một ánh mắt quan ngại.
Ông Granger xách mấy cái túi còn rơi trên sàn và thì thầm với con gái: "Bà Hall làm việc trong một cửa hàng hoa, nên lúc về ba má bị bà ấy tặng một bó đủ các loại luôn."
Hermione cùng ba mang đồ vào phòng bếp và phân loại sắp xếp chúng vào tủ lạnh.
Draco nhìn bà Granger cầm kéo và một giỏ hoa nhỏ quay trở lại. Đến khi cậu thấy bà ấy loay hoay với một đống hoa không biết làm thế nào, thì Draco lên tiếng, cậu chỉ vào cây kéo: "Để con giúp cô một tay ạ."
Bà Granger nhìn cậu ngạc nhiên, sau đó đưa cây kéo và cái giỏ qua cho cậu.
Mấy cành hồng được Draco cắt dứt khoát rồi cắm vào giữa giỏ, rồi sau đó cậu cắt mấy nhành oải hương và liễu trang trí xung quanh, cuối cùng là cắm mấy bông hoa bằng sứ đỏ và các ngôi sao xung quanh miệng giỏ để che đi mấy cành phía trong và miếng bọt biển để cắm hoa.
(A Tử: Xin lỗi mọi người, đoạn hoa cỏ là em chém gió, xin đừng chém em) Khi Hermione bước ra khỏi bếp, cô nhìn thấy một giỏ hoa rang trí đẹp lạ, nhìn khá bắt mắt.
Bà Granger mỉm cười và đặt đĩa bánh ngọt vừa xếp ra lên bàn: "Con đã học cắm hoa ở đâu ư?"
Cắm hoa?
"Không ạ." Draco lắc đầu và nhìn Hermione cầu cứu: "Con thấy nó hợp lý nên cắm đại thôi ạ." Đó là sở thích đặc biệt của Muggle ha?
Mắt thẩm mỹ của một Malfoy là bẩm sinh rồi.
"Quá tuyệt vời." Bà Granger vỗ tay.
"Con...cảm ơn ạ." Draco thở phào.
"Đừng gò bó quá con trai." Ông Granger gói mấy lá cây cành thừa và giúp đem vứt chúng, rồi cười với Draco: "Ngồi đi con."
Con không có gò bó, chỉ là phép lịch sự thôi mà. Draco thầm thanh minh trong bụng.
Vì không thích đồ ngọt cho lắm nên Draco chỉ lấy một cái bánh và cắn một miếng tượng trưng cho lịch sự. Cậu đang thầm tìm cách chuồn êm đây.
"Con trai tên là gì ấy nhỉ?" Ông Granger hỏi thẳng.
"Draco Malfoy ạ." Giọng Draco nhẹ nhàng, cậu chỉ cần vài phút để quan sát và chắc chắn đôi vợ chồng này sẽ là những Gryffindor tiêu biểu với mấy tính cách vui vẻ và thẳng thắn rõ rệt.
Hermione đau hết cả đầu, cô biết ba má mình vì sao lại thấy hứng thú với Draco như thế, và cô biết là Draco lại không thích Muggle cho lắm, nhưng cô quyết định ngồi sang 1 góc và xem trò vui.
Draco thật sự không thích Muggle, cậu vẫn luôn tự hào vì là một phù thủy, nhưng đây là ba má của Hermione nên cậu luôn sẵn lòng trò chuyện với họ: "Con xin lỗi vì đã làm phiền nhà mình hơi đột ngột." Đáng lý ra, muốn đến thăm gia đình đầu tiên là phải gửi thư chào hỏi để gia đình được thăm hỏi sẽ sắp xếp thời gian và không làm cho họ bối rối khi bạn xuất hiện đột ngột.
"Chúng ta thật sự rất vui khi có ai đó đến làm khách tại nhà." Bà Granger mỉm cười và quay sang con gái: "Nào bây giờ thì có thể cho ba má biết con quen anh chàng đẹp trai này ở đâu được chưa? Con trốn ba má nãy giờ."
Draco thở dài trong lòng. Sắp toang đến nơi rồi.
Hermione ngượng ngùng, mở miệng khô khan giới thiệu: "Má ơi, cậu ấy là bạn học của con."
"Ồ, bạn cùng lớp à." Bà Granger thấy có gì đó sai sai: "Hai đứa là bạn cùng lớp?"
"Bạn cùng lớp ở Hogwarts?" Ông Granger đã nhận ra vấn đề và hỏi Draco: "Con cũng là một phù thủy ư?"
Draco gật đầu.
Hai vợ chồng liếc nhau. Họ chưa từng gặp qua một phù thủy nào khác trừ con gái họ.
"Làm ơn đừng hét lên." Hermione lẩm bẩm trong lòng.
Hai vợ chồng đột nhiên trở nên nhiệt tình hơn, họ hỏi Draco về trường lớp. Con gái họ rất ít khi kể về mấy thứ này, chẳng hạn như năm nay sẽ học những gì, về các giáo sư....
Draco kể rất rõ ràng, trong khi đó cậu vẫn liếc nhìn cô nàng. Từ cuộc trò chuyện với ba má cô cậu biết là Hermione không dám kể cho hai người nghe bất kì điều gì về cuộc chiến, hoàn toàn không.
"Khi Hermione bắt đầu đi học, ta đã rất lo lắng sợ con bé sẽ không theo kịp chương trình." Bà Granger ngồi nhớ lại.
"Ta thì lo lắng vì độ an toàn của các môn học. Nghe nói cưỡi chổi bay có vẻ khá thú vị, nhưng vẫn thấy hơi nguy hiểm." Ông Granger cũng chìm theo dòng hồi tưởng.
"Thôi mà, Hogwarts vẫn an toàn lắm ấy ạ." Hermione ngồi nhích lại gần ba mình và ra hiệu cho Draco.
"Vâng ạ." Draco mím môi, bắt buộc phải nói lời trái lương tâm: "Hogwarts an toàn chết đi được ấy ạ."
"Chúng ta vẫn luôn lo lắng mỗi năm khi con bé khai giảng năm học mới, nhưng bây giờ thì con bé sắp tốt nghiệp rồi và mọi thứ vẫn ổn." Bà Granger vỗ vai con gái: "Con bé là một đứa trẻ hiền lành và luôn chăm chỉ học hành."
Hiền lành? Draco luôn cảm thấy từ này không hợp với cô gái của cậu: "Cô ấy thật sự rất thông minh ạ."
Hermione liếc Draco một cái, cô biết thừa là tên này đang cà khịa cô ma mãnh đây mà. Thề có Chúa là cô đã biết bao lần tham gia mấy phi vụ liều lĩnh của Harry, má ơi nồng độ liều trong máu của cô chỉ có cao chứ không thấp đâu: "Cà khịa ai đấy hả bạn yêu?"
Draco nhướn mày.
Hai ông bà Granger nghi hoặc nhìn con gái.
"Má ơi, Draco là người đứng nhất trong kì thi cuối năm ngoái khóa tụi con đó. Con gái ba má không thông minh bằng ảnh đâu." Hermione bĩu môi.
Draco cười thầm, Hermione vẫn ấm ức vì đã vụ câu soán "ngai vàng" của cô nàng.
Ngoại hình nổi bật, cư xử lịch thiệp, học hành giỏi giang, những ấn tượng đầu tiên về Draco của ông bà Granger đang dần trở nên tốt đẹp hơn bao giờ hết.
Hết chương 30 Sợ bị phốt nên thôi đăng sớm:v