Lúc này trong lòng Hiểu Hiểu phi thường bất an, toàn thân cậu như nhũn ra mà tựa ở trên ghế,căn bản không cách nào minh bạch Đường tiên sinh đang nói cái gì.
Trên mặt anh ta vẫn mang theo bộ dáng tươi cười, chỉ hơi hơi nhu hòa một chút, anh ta nói tiếp: “Nơi này là xã hội pháp chế, không giống với đảo nô ɭệ, nơi mà cậu sinh ra và lớn lên trước kia. Tại đây tuy cũng có chủ nô, cũng có nô ɭệ, nhưng đều được thành lập dựa trên cơ sở song phương đều tự nguyện. Nếu như cậu không muốn, không ai có thể bắt buộc được cậu.”
Đường tiên sinh vươn tay chế trụ đầu Hiểu Hiểu, dùng sức xoa nắn vài cái: ” Đảo nô ɭệ cũng không có đối với các cậu làm biện pháp phòng hộ gì, chỉ là do trên tâm lý của các cậu tăng thêm một tầng giam cầm. Đột phá tầng giam cầm này, cậu mới có thể sinh hoạt giống người bình thường được…”- Thanh âm của Đường tiên sinh càng ngày càng thấp, anh ta cũng thừa biết mình nói những lời này đều là vô dụng.
Bởi vì tất cả nô ɭệ đi ra từ đảo nô ɭệ, trong lòng của bọn họ sớm đã bị ăn mòn thấu triệt, bọn họ căn bản không có biện pháp sinh hoạt như người bình thường. Đây cũng là thành tựu vĩ đại nhất trong việc dạy dỗ của những người cầm đầu trên đảo, khiến cho nô ɭệ của bọn chúng sau này dù cho có rời khỏi đảo đi chăng nữa, thì họ vẫn như trước, không có cách nào làm một người bình thường được.
Mà điểm này đã được biểu hiện đầy đủ tại trên người Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu có thể tự mình chăm sóc mình, ở cậu có đủ các kỹ năng … tỷ như nấu ăn, tỷ như mát xa, tỷ như kỹ xảo đánh đấm … sẽ không thua bất luận một người bình thường nào, thế nhưng cậu lại không thể hoàn toàn sống độc lập được, bởi vì cậu không thể không có chủ nhân.
Cái từ “Chủ nhân” này đã sớm khắc sâu vào sinh mệnh, trở thành lý do và động lực duy nhất trên thế giới này để cậu tiếp tục sinh tồn. Chủ nhân của cậu có thể một ngày đổi một người, thế nhưng mỗi một ngày, cậu đều cần phải có sự hiện diện của cái từ “Chủ nhân” này để chèo chống tín niệm của cậu.
Cho nên, chủ nhân mới của Hiểu Hiểu dù cho mỗi ngày đều không xuất hiện trước mặt cậu, chính xác mà nói thì chỉ xuất hiện vào ngày đầu thu nhận cậu mà thôi, sau này Hiểu Hiểu cũng chưa từng gặp lại chủ nhân. Chỉ cần chủ nhân thật sự tồn tại, ngài ấy cũng sẽ ra lệnh cho cậu, chỉ vậy thôi, đối với Hiểu Hiểu là đủ rồi.
Đường tiên sinh cũng không dễ bị Hiểu Hiểu đánh bại, không đầy một lát anh ta lại nở nụ cười:”Tóm lại, tôi không phải là chủ nhân của cậu, cũng không phải là người huấn luyện của cậu, tôi chỉ là … Ân, đồng nghiệp của cậu! Biết không?”
“Đồng nghiệp …” –
Hiểu Hiểu lặp lại.
Đường tiên sinh một chưởng vỗ trên đùi Hiểu Hiểu: “Đúng! Là đồng nghiệp, cho nên cậu không cần sợ tôi, không cần phải sợ hãi tôi! Nếu không, cậu coi tôi thành nô ɭệ giống cậu cũng được, hiểu không?”
Một chưởng vừa rồi khiến đùi Hiểu Hiểu tê dại, cậu co lại, thành thật lắc đầu.
Đường tiên sinh đứng lên, ý vị thâm trường mà thấp giọng nói: “Có một số việc không phải chỉ nói là được, mà cần dùng hành động để chứng minh. Tuy tôi không nhất định có thể biến cậu trở thành người bình thường được, nhưng ít ra, tôi nghĩ tôi đủ sức giúp cậu hiểu chính xác ý nghĩa của từ huấn luyện là như thế nào.”
Rời khỏi cái bóng của Đường tiên sinh, Hiểu Hiểu lập tức đứng lên, cậu có chút ngửa đầu nhìn anh ta so với cậu cao hơn đến nửa cái đầu, nhìn bộ dáng tươi cười phảng phất như chưa từng thay đổi của anh ta, khóe miệng của cậu cũng tựa hồ … bắt đầu cong lên.
Trong khoảng thời gian từ buổi chiều đến buổi tối, Hiểu Hiểu vẫn như trước làm công việc của một nhân viên phục vụ, chỉ từ mười hai giờ đêm
cho đến tận rạng sáng bốn năm giờ, cậu mới đi theo phía sau Đường tiên sinh … làm người trợ giúp.
Tuy Đường tiên sinh đã từng nói qua rất nhiều lần rằng cậu không cần e ngại anh ta, thế nhưng những tâm lý này cũng không phải muốn khống chế là có thể khống chế được. Bất quá biến hóa của Hiểu Hiểu đều rơi vào trong mắt Đường tiên sinh, hiện tại Hiểu Hiểu đã không còn thường xuyên cúi đầu hé miệng, đây chính là tiến bộ rất lớn của cậu rồi.
Đường tiên sinh là huấn luyện sư thẻ đỏ ở Đêm Thăng, bởi vì từ khi còn nhỏ tuổi, vì trả nợ mà phải bán mình cho Đêm Thăng, cho nên trong tất cả các người huấn luyện ở Đêm Thăng, anh ta là người bận rộn nhất, cũng nhiều khách hàng nhất, chỉ cần có khách hàng, đều sẽ thường chọn anh ta. Chính là bởi vì như vậy, tần suất anh ta gặp gỡ khách hàng càng ngày càng nhiều, dẫn đến Hiểu Hiểu cũng sẽ tiếp xúc với người khác càng ngày càng nhiều.
Lúc Đường tiên sinh huấn luyện người đều rất nghiêm túc, bộ dáng không hề giống như lúc bình thường với nụ cười luôn ngự trị trên mặt. Mà Đường tiên sinh vào lúc này đây, Hiểu Hiểu cho dù đã thấy qua bao nhiêu lần vẫn có chút sợ hãi, cúi đầu dựa theo phân phó của anh ta mà làm việc, không dám nói gì cả. Có nhiều lúc, Đường tiên sinh chỉ là muốn cậu nhìn anh ta làm sao huấn luyện một người, xem những biểu lộ của người kia, xem những phản ứng của người kia.
Lúc mới bắt đầu Đường tiên sinh sẽ hỏi cậu làm như thế có chỗ gì không ổn hay không, đến cuối cùng, cơ hồ sau mỗi lần huấn luyện, Đường tiên sinh đều hỏi cậu có cảm giác gì, mà hầu như lần nào Hiểu Hiểu cũng đều vô tội mà lắc lắc đầu.
Nửa tháng trôi qua, Đường tiên sinh ở trong Đêm Thăng được công nhận là rất dễ gần, thế nhưng gần đây, lúc đối mặt với Hiểu Hiểu luôn trầm mặc, cơ hồ không nói một lời, dáng vẻ tươi cười cũng có chút ít đông cứng.
Lại qua vài ngày như vậy nữa, Đường tiên sinh đột nhiên nói với Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, cậu đã đi theo tôi gần hai mươi ngày rồi, tôi nghĩ, có lẽ đối với phương thức huấn luyện của tôi, cậu đã có một ít nhận thức rồi nhỉ? Huấn luyện cũng không mang đến quá nhiều thống khổ, chỉ là khiến cho người ta đem tất cả kɧoáı ©ảʍ tích tụ lại mà … đạt đến cực hạn của sung sướиɠ.”
Hiểu Hiểu cái hiểu cái không gật đầu.
Đường tiên sinh lại hỏi tiếp: “Vậy cậu có muốn thử một chút không?”
Phản ứng của Hiểu Hiểu là bối rối lui lại một bước, hỏi: “Đây là phân phó của chủ nhân sao?”
“Nếu như tôi nói là phải?” – Đường tiên sinh nói.
Trong đầu Hiểu Hiểu trống rỗng, cậu cúi đầu xuống, chậm rãi giơ tay gỡ cúc áo trên y phục của mình.
Tay Đường tiên sinh đè lên bã vai Hiểu Hiểu: “Không phải là ngay bây giờ, cũng không phải là tôi muốn huấn luyện cậu, mà là ông chủ an bài cho cậu một vị khách. Tôi chỉ là nói trước với cậu một tiếng để cậu có sự chuẩn bị tâm lý mà thôi.”
Tay Hiểu Hiểu cứng ngắc nắm lấy cổ áo, sau đó, gật gật đầu đi ra ngoài.
Kể từ khi Đường tiên sinh nói ra chuyện này, nội tâm Hiểu Hiểu một mực thấp thỏm bất an không yên, thế nhưng đã mấy ngày trôi qua, vị khách mà chủ nhân an bài kia vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tâm Hiểu Hiểu vừa bởi vì thời gian quá lâu mà buông lỏng, đột nhiên được Tiểu Trát thông báo, ông chủ nói cậu hôm nay không cần làm phục vị viên, trực tiếp đi đến phòng huấn luyện của Đường tiên sinh.
Hiểu Hiểu trên đường đi suy nghĩ hỗn loạn, cậu đã ý thức được sự kiện mà Đường tiên sinh nói kia sắp xảy ra, quả nhiên lúc cậu đẩy cửa phòng ra, Đường tiên sinh đem một bộ quần áo màu trắng cùng một cái thẻ bài màu đen ném cho cậu, nhắc nhở cậu đến phòng tắm đem trong trong ngoài ngoài thanh lý sạch sẽ.
Trong lòng Hiểu Hiểu chợt chấn động, cậu nhớ rõ Tiểu Trát đã từng nói qua ý nghĩa đại biểu của thẻ bài màu trắng, cũng tinh tường nhớ rõ ý nghĩa đại biểu của thẻ bài màu đen. Một khắc khi mang thẻ bài màu đen trong tay lên, cậu sắp bị vạn người cưỡi…
Hiểu Hiểu thần sắc hoảng hốt mà đi vào phòng tắm, tựa như một hài tử không có tánh mạng, thế nhưng cậu vẫn gọn gàng thực hiện các động tác thanh tẩy, bởi vì đó là trình tự mà trước kia vào mỗi ngày cậu đều làm đã quen.
Cái gì là việc tàn nhẫn nhất? Là trước khi đạt được hạnh phúc liền biết rõ đó chỉ là bọt biển, là cảm giác khi nghĩ mình đã thoát ly khỏi thân phận đầy tớ thì lại nhận ra, cậu vẫn như cũ, chỉ là một tên đầy tớ, hơn nữa còn sắp bị nam nhân lạ lẫm khác đè áp mình…