- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Hiểu
- Chương 45
Phá Hiểu
Chương 45
Hồng Thăng đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tôi vừa rồi trông thấy bộ dạng tức giấc bừng bừng của Hách Vân Sanh, vạn nhất anh ta không theo như kế hoạch của chúng ta, thật sự buông tha cho Hiểu Hiểu, vậy đến lúc đó phải xử lý thế nào?”
Nghiêm Quân cười tựa như không cười mà lắc đầu: “Yên tâm đi, tôi đã sớm nhìn thấu anh ta rồi, anh ta chính là một tên ngốc trong những vấn đề liên quan đến tình cảm, tôi đoán anh ta vẫn còn chưa đi xa, có lẽ chỉ một lát nữa thôi, điện thoại của tôi sẽ reo … “
Nghiêm Quân vừa nói dứt âm cuối, chuông điện thoại dường như rất vui sướиɠ mà kêu lên, Nghiêm Quân đối với Hồng Thăng nhíu mày ra hiệu, chậm rì rì mà nhấn xuống nút gọi, để điện thật xa lỗ tai rồi nói: “Alo…”
Đúng như Nghiêm Quân đoán trước, Hách Vân Sanh từ bên trong gào thét: “Cái tên chết tiệt Nghiêm Quân kia, cậu có còn là con người nữa không, sao có thể đẩy Hiểu Hiểu vào trong hố lửa hả!?”
Nghiêm Quân nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tôi vừa đến đây thì mới biết anh đã đi rồi.”
“Cậu giao Hiểu Hiểu cho người muốn đem cậu ta đi tiếp khách đấy!”
“Cái này rất bình thường mà.”
“…” – Hách Vân Sanh thoáng nghẹn họng, lại tiếp tục rống: “Bình thường cái rắm! Cậu lúc trước đem Hiểu Hiểu gửi cho tôi chẳng phải là cũng không muốn Hiểu Hiểu rơi vào tình huống này sao, tại sao hiện tại cậu lại biến thành xấu xa như vậy!?”
Nghiêm Quân cười nhạo: “Tôi hỏi này người anh em, anh thử nói xem, tôi xuất thân từ hắc đạo, nếu tôi không xấu xa, còn ai có thể tệ hơn tôi?”
“Cậu đừng nói lãng sang chuyện khác! Cậu phải nghĩ biện pháp đem Hiểu Hiểu ra khỏi đó cho tôi!”
“Anh bây giờ cần cậu ta rồi sao?” – Nghiêm Quân hỏi.
Đối phương không một chút do dự mà trả lời: “Đúng! Tôi hiện tại rất cần cậu ấy!”
“Anh thích câu ta rồi hả?”
“Tôi th…” – Hách Vân Sanh vừa định thuận theo Nghiêm Quân mà nói tiếp, nói đến một nửa mới kịp phản ứng Nghiêm Quân vừa hỏi là cái gì, anh dừng một chút rồi nói tiếp, thanh âm rất nhạt, cũng rất bình tĩnh: “Tôi thích cậu ấy.”
Nghiêm Quân khiêu mi, nghe thấy người anh em thân thiết mà bản thân hắn cũng đã từng có tình cảm chính miệng nói như thế quả thật rất không dễ dàng, cho nên ngữ khí khó có được trở nên nghiêm chỉnh hơn: “Tôi cũng đã nói giúp anh với Hồng Thăng rồi, thế nhưng hắn không chịu thả người. Anh cũng biết, cuối năm chính là mùa thịnh vượng của các hộp đêm, Hiểu Hiểu lại đẹp như vậy…, cho nên…”
Hách Vân Sanh trầm tư một thoáng, sau đó nói: “Hắn muốn bao nhiêu tiền, tôi trả!”
Nghiêm Quân đối với Hồng Thăng nhếch mi, giả vờ giả vịt hỏi: “Hồng Thăng, anh em tôi hỏi anh muốn bao nhiêu tiền, anh ấy sẽ trả.”
Hồng Thăng rất phối hợp, lớn tiếng nói: “Đây không phải là vấn đề có tiền hay không! Tôi chính là rất ưa thích kiểu nô ɭệ như Hiểu Hiểu, bao nhiêu tiền cũng không bán!”
Hách Vân Sanh nghe được đối phương cự tuyệt rất rõ ràng trong điện thoại, không khỏi hận đến cắn răng, nhưng không thể không nhường một bước: “Cậu nói với hắn, chỉ cần hắn ra điều kiện, là bất cứ gì tôi cũng đều đáp ứng!”
Nghiêm Quân lặp lại: “Anh ấy nói, điều kiện tùy ở anh.”
Hồng Thăng ra vẻ rụt rè trong chốc lát, mới tiếp điện thoại từ trong tay Nghiêm Quân, trực tiếp cùng Hách Vân Sanh trao đổi: “Tôi nói này Hách tiên sinh, nếu vừa rồi anh cùng với tôi nói rõ, đừng có chỉ thẳng vào mũi của tôi nói cái này nói cái kia, hai chúng ta có lẽ sẽ không náo như bây giờ…”
Hách Vân Sanh lại trầm mặc, hạ giọng nói: “Thực xin lỗi Hồng tiên sinh, tôi vừa rồi có chút kích động, rất xin lỗi anh vì hành vi lỗ mãng của tôi khi nãy. Thế nhưng tôi là thật tâm muốn Hiểu Hiểu quay về!”
Hồng Thăng đắc ý nở nụ cười:
“Anh muốn đem người đi cũng không có vấn đề, bất quá tôi có điều kiện.”
“Mời anh nói!” – Hách Vân Sanh không có một điểm do dự mà tiếp nhận ngay.
“Muốn mang Hiểu Hiểu đi, phải đợi đến một tháng sau hãy nói.”- Hồng Thăng đáp.
“Cái gì chứ?”-
Hách Vân Sanh không có cách nào lý giải ý tứ trong lời nói của Hồng Thăng: “Tại sao lại chờ tới một tháng sau, bây giờ không được sao?”
Hồng Thăng nghe Hách Vân Sanh nói thế, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Anh vẫn chưa đi xa?”
“…” – Hách Vân Sanh nói: “Tôi đang ở
tầng hầm gara của Dạ Thăng …”
Hồng Thăng vui vẻ, hắn chớp chớp mắt với Nghiêm Quân, hàm ý muốn nói cậu quả thật rất hiểu anh em mình nha.
Nghiêm Quân đối với điều này chỉ nhún nhún vai.
Hồng Thăng nói vào điện thoại: “Vậy anh lên đây, chúng ta mặt đối mặt nói chuyện.”
“Được.”
Hách Vân Sanh cúp điện thoại, theo đường khi nãy mà đi đến phòng của Hồng Thăng.
Hách Vân Sanh lúc này có vẻ rất tỉnh tảo, mỉm cười với Hồng Thăng, rõ ràng mang theo vài phần xấu hổ, anh cứng ngắc mà kéo khóe miệng, cùng Hồng Thăng bắt tay, xem như chính thức làm quen.
Hồng Thăng cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề mà đối với Hách Vân Sanh nói: “Hách tiên sinh, anh muốn mang Hiểu Hiểu trở về cũng không khó, nói trắng ra thì tôi cũng có thể xem là một thương nhân, ở trước Nghiêm Quân đặt cọc quyền sở hữu Hiểu Hiểu quả thật không dễ dàng, nếu là không có thu hồi cả vốn lẫn lãi trên người Hiểu Hiểu, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay.”
“Anh muốn bao nhiêu?” – Hách Vân Sanh bĩnh tĩnh hỏi lại.
Hồng Thăng duỗi ra một ngón tay lắc lắc: ” Tôi vẫn là câu nói đó, đây không phải là vấn đề tiền bạc.”
Hách Vân Sanh nhăn mày, dấu hiệu muốn bộc phát.
Hồng Thăng lạnh nhạt mà tiếp tục nói: “Anh sở dĩ hiện tại muốn đem Hiểu Hiểu trở về, nói trắng ra là, anh không muốn cậu ta bị người khác đè mà thôi, đúng hay không?”
Hồng Thăng nói rất thẳng, lại xuyên thẳng vào nơi sâu nhất trong tim của Hách Vân Sanh.
Bất quá Hách Vân Sanh không có biểu hiện gì trên mặt, sau khi bị người trước mặt vạch trần, anh không hề phủ nhận, mà lại xác định điều hắn vừa nói, hơi nhíu mày gật đầu: “Đúng.”
“Thế nhưng mà Hách tiên sinh, độc chiếm du͙© vọиɠ cùng với ưa thích là không giống nhau. Anh vừa rồi có nói ưa thích Hiểu Hiểu, vậy chính xác là anh ưa thích việc làʍ t̠ìиɦ với Hiểu Hiểu, hay là ưa thích chính cậu ta?” – Hồng Thăng nói tiếp: “Nếu như bây giờ, anh có thể một lần nữa khẳng định ở trước mặt tôi, cái anh yêu chính là Hiểu Hiểu, như vậy, ta sẽ lập tức thả người vô điều kiện!”
Không thể không nói cái tên là Hồng Thăng
này lời kẽ rất sắc bén, khi nãy quá sốt ruột, Hách Vân Sanh có thể đối với Nghiêm Quân thẳng thắn cùng thành khẩn mà nói, anh thật sự thích Hiểu Hiểu.
Nhưng bây giờ thì sao? Liền chính bản thân cũng bắt đầu do dự…, cảm giác của anh đối với Hiểu Hiểu, rốt cuộc là thật sự ưa thích, hay chỉ là tham muốn độc chiếm thể xác thôi?
Hồng Thăng cũng không có cho Hách Vân Sanh thời gian quá nhiều để suy nghĩ, khóe miệng của hắn mang theo tự tin, dáng vẻ tươi cười, hỏi: “Là thích hay vẫn là … “
Hách Vân Sanh cúi đầu trầm mặc.
“Đáp án của anh đâu rồi?” – Không bao lâu, Hồng Thăng lại hỏi.
Hách Vân Sanh bị hỏi đến như thế liền có chút nóng nảy, anh duỗi ra hai tay cào loạn mái tóc mà chính mình vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ chau chuốt, bực bội lắc đầu: “Tôi không biết tôi không biết! Anh đừng hỏi nữa có được không!?”
Hồng Thăng vụиɠ ŧяộʍ đối với Nghiêm Quân dương dương tự đắc.
Nghiêm Quân bĩu môi tiếp tục làm không khí.
Qua thật lâu, ngay tại lúc Nghiêm Quân nhịn không được muốn an ủi Hách Vân Sanh vài câu, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: “Mặc kệ tôi đối với Hiểu Hiểu cảm giác là ưa thích cũng được, là tham muốn giữ lấy cũng được, tôi đều phải dẫn cậu ấy đi!”
Hồng Thăng trong lòng nhịn không được muốn vì quyết định này của Hách Vân Sanh vỗ tay tán thưởng, nhưng trên mặt lại không có chút biểu lộ nào, hắn nói: “Kỳ thật anh đang lo lo lắng lắng về đề nghị của tôi, để Hiểu Hiểu lưu lại đây một tháng.”
Hách Vân Sanh vừa muốn há miệng, đã bị Hồng Thăng đưa tay đánh gãy:”Anh trước hãy nghe tôi nói hết! Anh là anh em của Nghiêm Quân, thì cũng là anh em của tôi, tôi tất nhiên sẽ không để cho anh có thiệt hại gì.”
Hách Vân Sanh thất bại mà tóm lấy tóc:”… Anh nói đi.”
“Quay lại vấn đề chính, ta là thương nhân, chú ý chính là lợi ích, Hiểu Hiểu lưu ở chỗ này của tôi, với tôi mà nói là thu nhập hạng nhất. Còn đối với anh, một tháng này, đủ để cho anh làm rõ tình cảm của mình. Một tháng sau, anh có thể quyết định dẫn cậu ấy đi, cũng có thể lựa chọn buông tha cho cậu ấy. Đương nhiên, nếu như anh có xác nhận sớm hơn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể mang cậu ấy đi.”
“Thế nhưng mà…” – Hách Vân Sanh lo lắng.
Hồng Thăng tiếp tục đánh gãy anh: “Dùng một tháng làm hạn định, trong lúc này tôi sẽ vì anh mà cho cậu ấy một đặc quyền, ngoại trừ đối với anh chiêu đãi từ trong ra ngoài, cậu ấy sẽ chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường, tôi sẽ không để cho cậu ấy thật sự “bán thịt” đâu. Bất quá, một tháng sau, nếu như anh không đến dẫn người, như vậy cậu ta chân chính là người của tôi, tôi muốn cho cậu ta làm gì, anh sẽ không còn có tư cách nhúng tay vào nữa.”
Hách Vân Sanh do dự nhìn về phía Nghiêm Quân, thấy hắn đối với anh gật gật đầu.
Hách Vân Sanh thở dài một hơi, gật đầu nói: “Vậy cứ như thế đi, sau khi tôi quay lại, mọi tổn thất của anh, tôi nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung nói: “Nhưng mà, dù cho tôi nhận định chính mình đối với cậu ấy chỉ là tham muốn độc chiếm mà không phải thích, tôi cũng sẽ không để mặc cậu ấy tiếp tục ở chỗ này, đến lúc đó, tôi hi vọng Hồng tiên sinh có thể khai mở tiếp điều kiện.”
Hồng Thăng khiêu mi cười nói: “Một tháng, tuy tôi vẫn chưa thu đủ lợi nhuận, nhưng nễ mặt Nghiêm Quân, tôi sẽ đồng ý chuyển nhượng vậy.”
Đến lúc này, hai người đạt thành hiệp nghị, Hách Vân Sanh mặc dù không có mang Hiểu Hiểu về, nhưng thực sự cũng không tính là đã mất đi Hiểu Hiểu a.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phá Hiểu
- Chương 45