Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phá Hiểu

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi chiều, sau khi Hiểu Hiểu theo thường lệ đi dọn nhà cửa một vòng, vừa trở lại phòng mình ngồi trên giường, liền cảm giác được một trận choáng váng, cậu vừa nằm xuống còn không đến mười phút, liền nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.

Hiểu Hiểu hơi ngây người một lúc, rồi đứng dậy đi mở cửa. Cậu tưởng rằng cô giúp việc giữa trưa để quên cái gì mới trở lại lấy, thế nhưng vừa mở cửa ra xem, lại nhìn thấy một người xa lạ đội mũ lưỡi trai màu vàng.

Hiểu Hiểu có chút sợ hãi nửa trốn ra sau cửa, sợ hãi hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Xin hỏi có phải ngài là Hiểu Hiểu tiên sinh không?”- Người xa lạ ấy hỏi, trên khóe miệng là một độ cong lễ phép.

Hiểu Hiểu gật đầu, thân thể rụt rụt ra sau.

Khóe miệng của người xa lạ kia thoáng co rút lại một chút, giải thích nói: “Ngài không cần sợ, tôi cũng không phải là người xấu, chỗ này của tôi có đồ chuyển phát cho ngài, xin ngài ký nhận một cái.”

“Tôi có … đồ chuyển phát?”- Hiểu Hiểu nghi hoặc hỏi.

“Đúng, là của ngài.”- Người chuyển phát nhanh đem một cái hộp dẹp dẹp đưa tới trước mắt Hiểu Hiểu, phía trên viết rõ ràng địa chỉ và tên Hiểu Hiểu.

“Đây là của tôi sao?”- Hiểu Hiểu mặc dù biết cái gì là đồ chuyển phát, nhưng là cậu ở bên ngoài căn bản không có người quen biết, cũng chưa bao giờ có người gửi đồ cho cậu, thế nhưng mà … Ngoại trừ Hách Vân Sanh, tại cái thành phố này cậu còn có một chủ nhân chính quy, đúng không?

“Ngài ký một chữ, có thể nhận cái này rồi.”- Nhân viên chuyển phát tốt bụng giải thích.

“Ân.”- Hiểu Hiểu cầm bút, có chút hưng phấn, tại vị trí nhân viên chuyển phát chỉ dẫn, viết xuống tên của mình.

Chữ viết của Hiểu Hiểu tinh tế mà xinh đẹp, có rất ít nam sinh có thể viết được nét chữ đẹp mắt đến vậy, bởi thế nhân viên chuyển phát nhịn không được nhìn Hiểu Hiểu nhiều thêm một chút, đem biên lai thu lại, sau đó mới đưa bưu kiện chuyển tới trong tay Hiểu Hiểu, “Của ngài đây. Nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin đi trước.”

Hiểu Hiểu gật gật đầu, sau khi đóng cửa lại kỹ càng, không thể chờ được mà chạy về cái ổ nhỏ của mình, nhìn cái hộp trong tay, lại không đành lòng mở ra.

Cậu đang nghĩ, Nghiêm Quân sẽ đưa cho cậu cái gì a?

Là dụng cụ dạy dỗ, hay là đồ trói buộc bằng da? Nghiêm Quân cũng sẽ chỉ cho cậu những vật này thôi.

Cuối cùng, Hiểu Hiểu vẫn nhịn không được mà cẩn thận từng li từng tí mở cái hộp ra, bên trong lộ ra vải vóc bằng tơ màu đỏ diễm lệ.

Hiểu Hiểu nghi hoặc mà run run lấy ra, dĩ nhiên là một bộ áo ngủ phu nhân tình thú…

Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua tại cửa hàng, Hách Vân Sanh chú ý đến bộ nội y sεメy kia, nét mặt không khỏi có chút đông cứng lại sự hưng phấn. ── cái này không phải là Nghiêm Quân đưa cho cậu, mà là Hách Vân Sanh…

Hiểu Hiểu có chút mờ mịt chết lặng mà cởi y phục trên người ra, đem áo ngủ màu đỏ cơ hồ trong suốt mặc lên người, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, nhịn không được tiến vào trong chăn bông, sau đó mới dần dần ngủ.

Hách Vân Sanh 6:30 mới về đến nhà, một bên đá rơi giầy xuống một bên gọi người, gọi vài tiếng đều không được đáp lại.

Hách Vân Sanh nhíu mày, bước nhanh đến phòng bếp, không có người, đến phòng ngủ của mình xem, cũng không có ai. Anh thở sâu một hơi đẩy cửa phòng ngủ bên cạnh, lúc trông thấy Hiểu Hiểu nằm ở trên giường phủ chăn bông, đang ngủ rất say, đột nhiên không hiểu sao mà thở phào một hơi.

Anh đi đến ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Hiểu Hiểu, nhịn không được cười ngây ngô, đè thân thể xuống hôn lên trán của cậu.

Xúc cảm trên môi tinh tế tỉ mỉ mà nhận ra hơi nóng… Hách Vân Sanh ồ lên một tiếng, đem trán mình dán lên trán Hiểu Hiểu, rất rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể cậu cao hơn so với nhiệt độ của mình. Mà tại lúc anh làm động tác như vậy, Hiểu Hiểu vẫn luôn ngủ rất nhẹ vậy mà không có tỉnh lại.

Hách Vân Sanh từ trong nội tâm phát hoảng lên rồi, cảm giác được không đúng, anh tự tay vỗ vỗ đôi má Hiểu Hiểu bởi vì phát nhiệt mà hồng hồng, khẽ gọi: “Hiểu Hiểu, tỉnh lại đi, em bị sốt rồi, tôi mang em đến bệnh viện kiểm tra.”

Hiểu Hiểu cảm giác được có người đang gọi cậu, thế nhưng mí mắt lại nặng trịch, cậu nhiều lần giãy dụa mới miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt lo lắng của Hách Vân Sanh gần ngay trước mắt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại được những gì Hách Vân Sanh vừa mới nói, theo thói quen há mồm nhu nhuyễn nói: “Chủ nhân, ngài trở về rồi. Thực xin lỗi, Hiểu Hiểu còn chưa có nấu cơm… Hiểu Hiểu dậy làm ngay…”

Nói xong, cậu định ngồi dậy, lại bởi vì tứ chi vô lực lập tức ngã trở về. Một cái ngã này, làm chăn bông rơi xuống, lộ ra y phục màu đỏ tơ tằm trên người Hiểu Hiểu.

Hách Vân Sanh nghi hoặc mà nháy nháy mắt, sau đó liền đen mặt, “Em sao lại mặc thành như vậy?”

Hiểu Hiểu lại càng hoảng sợ, không quan tâm mà xoay người quỳ gối trên giường, trong đầu hỗn loạn, cậu chỉ có thể theo bản năng mà ngửi thấy được nguy hiểm, lại không rõ nguyên nhân, “Thực xin lỗi chủ nhân, thực xin lỗi chủ nhân, Hiểu Hiểu sai rồi, xin ngài trừng phạt!”

Hách Vân Sanh chau mày, ép Hiểu Hiểu một lần nữa trở lại trong chăn, lúc này cũng không phải lúc xoắn xuýt với vấn đề ăn mặc này, anh đè lại bả vai Hiểu Hiểu, thanh âm trầm trầm hỏi: “Hiểu Hiểu, hiện tại trung thực nói cho tôi biết, em không thoải mái ở đâu? Tôi muốn nghe lời nói thật!”

Hiểu Hiểu bối rối muốn đứng lên, giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi đại chưởng của Hách Vân Sanh, ánh mắt cậu né tránh lại tìm không thấy tiêu cự, thanh âm mang theo suy yếu khàn khàn run rẩy, “Chủ nhân … Hiểu Hiểu chỉ là có chút lạnh mà thôi.”

“Còn gì nữa không?”- Hách Vân Sanh nhăn mày hỏi.

“Choáng váng đầu.”

“Còn có gì?”

“Bụng … có chút quặn đau.”

Cuối cùng tìm được vấn đề mấu chốt, Hách Vân Sanh lại không có cảm thấy buông lỏng, anh tiếp tục hỏi: “Giữa trưa ăn cái gì, có phải là ăn đồ hư không?”

Mắt Hiểu Hiểu rủ xuống, thấp giọng nói: “Chủ nhân, giữa trưa Hiểu Hiểu không có ăn gì.”

“Em sao lại không ăn gì? Đừng nói với tôi là em mỗi ngày giữa trưa đều không ăn cái gì đấy?!” – Hách Vân Sanh chau mày, sau đó mới thở ra một hơi thật dài mà điều tiết tâm tình một chút, trong đầu có gì đó chợt lóe lên, đen mặt hỏi: “Hiểu Hiểu, có phải hay không là ngày hôm qua tôi làm quá mức, chỗ đó của em…”

Hiểu Hiểu mê mang mà nhìn Hách Vân Sanh, ánh mắt có chút ngốc trệ, như là rất không hiểu anh đang nói cái gì.

Hách Vân Sanh thở dài một hơi đem câu nói sau nuốt trở về, dặn dò một câu “Em nằm nghỉ một lát đi.” xong, đi ra phòng khách gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ.

Trong đầu Hiểu Hiểu hoàn toàn trống rỗng, tựa hồ đợi một lúc rất lâu, Hách Vân Sanh mới trở về, sắc mặt rất không tốt hỏi cậu: “Hiểu Hiểu, ngày hôm qua … Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, có phải hay không vẫn còn trong thân thể của em?”

Hiểu Hiểu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới chậm rãi gật gật đầu, “Đúng vậy, chủ nhân.”

“Vậy em có biết vật này là cần phải thanh lý không hả?”- Hách Vân Sanh có chút bất đắc dĩ hỏi, anh lần đầu cùng nam nhân làm loại chuyện, chính vì thế anh đối với việc ân ái cùng nam nhân tuyệt nhiên không hiểu rõ.

Ngày hôm qua anh cũng là quá mức kích động, hoanft oàn mất không chế liền đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cơ thể Hiểu Hiểu, anh căn bản không biết chuyện tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại trong người sẽ khiến cho cơ thể phát nhiệt.

Thế nhưng mà loại chuyện này Hiểu Hiểu hẳn là biết đi, nhưng là cậu lại không có nhắc nhở anh, cũng không có tự mình thanh lý.

Hiểu Hiểu chậm chạp mà trả lời: “Hiểu Hiểu là vật chứa du͙© vọиɠ của chủ nhân, trừ phi chủ nhân cố ý nói, nếu không Hiểu Hiểu sẽ phải ngậm lấy tinh hoa của chủ nhân…”

“Con mẹ nó chứ!”- Hách Vân Sanh cuối cùng cũng nhịn không được mà tuôn ra một câu chửi thề, “Lại là những … quy củ chết tiệt kia! Tôi đã nói với em rồi, ở chỗ này của tôi không có cái quy củ gì không phải sao?! Nếu em không thể thiếu quy củ, vậy tôi liền là quy củ của em!”

Thống khoái mắng xong, Hách Vân Sanh vuốt vuốt trán, vén chăn lên đem Hiểu Hiểu ôm ngang mà xuyên qua phòng khách liền một mạch tiến vào phòng tắm của mình, trước tiên xả đầy nước ấm vào bồn tắm, sau đó mới nhu hòa đem Hiểu Hiểu thả vào đó, tự mình động thủ thanh lý thứ kia đang ở trong thân thể Hiểu Hiểu.
« Chương TrướcChương Tiếp »