Một hồi chuông điện thoại di động dồn dập đột ngột vang lên trong buổi sáng sớm yên tĩnh, Hách Vân Sanh nhăn lông mày lại, trở mình, bàn tay lục lọi bên cạnh gối đầu, nhưng vẫn không có sờ được.
Tiếng chuông ngừng trong chốc lát, tại lúc Hách Vân Sanh vừa muốn ngủ tiếp, lại bắt đầu không từ bỏ mà vang lên, Hách Vân Sanh xoay người mạnh một cái ngồi dậy, trừng mắt nhìn cái điện thoại không biết từ lúc nào đã yên vị trên tủ đầu giường, phảng phất như muốn khoét ra một cái lỗ thủng.
Điện thoại dường như một chút cũng không cảm giác được lệ khí của Hách Vân Sanh, vui vẻ kêu tí tách, Hách Vân Sanh xoay người nhanh chóng vươn tay lấy di động, đè xuống nút nghe, liền bắt đầu rống: “Có bệnh à, vừa sáng sớm đã gọi không dứt rồi!”
Người đối diện trong điện thoại so với hỏa khí của Hách Vân Sanh còn lớn hơn: “Tôi nói này ông chủ, anh nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi? Nếu như mười phút nữa anh vẫn chưa tới, lão nương tôi liền bãi công!”
Hách Vân Sanh vuốt vuốt trán: “Chuyện gì vậy? Cô đừng nổi giận, coi chừng bụng của cô.”
“Anh coi lại xem anh đã làm chuyện tốt gì?!” – Quách Ngọc nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.
Hách Vân Sanh ngơ ngác với điện thoại một hồi, vẫn là không hiểu ra sao, cảm giác trong bụng có một cỗ hỏa khí nghẹn lại không có chỗ phát tiết, anh cũng không thể cùng một người phụ nữ có thai gây lộn a.
“Đong đong đong.”- Ở ngoài cửa phòng quy củ mà gõ ba cái, sau đó, Hiểu Hiểu mới tiến lên thăm dò, sợ hãi hỏi, “Chủ nhân, ngài không vui sao?”
Hách Vân Sanh nhăn lông mày âm trầm quét mắt về phía Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu bị dọa đến run rẩy một cái, cũng không dám chạy trốn.
“Mấy giờ rồi?”- Hách Vân Sanh xoa trán, giọng khàn khàn hỏi.
“Chủ nhân, chín giờ.”- Hiểu Hiểu một bên trả lời một bên chậm rãi tiến lên, “Chủ nhân, có cần Hiểu Hiểu xoa bóp đầu cho ngài không?”
Hách Vân Sanh nhẹ gật đầu, nhịn không được phàn nàn: “Quách Ngọc nữ nhân quái dị kia, hôm nay cũng không biết phát điên cái gì, chẳng phải chỉ là đi muộn một chút thôi sao? Hét cứ như tôi ngày nào cũng đi muộn vậy, cô ta ngược lại là so với tôi càng giống ông chủ hơn rồi.”
Hiểu Hiểu cắn môi không nói lời nào, cậu nhu thuận mà quỳ xuống phía sau Hách Vân Sanh, duỗi ra ngón tay mảnh khảnh đặt lên trán Hách Vân Sanh, nhẹ nhàng vân vê hai bên huyệt Thái Dương.
Hách Vân Sanh nhắm mắt thoải mái thở dài một hơi, thân thể hơi ngửa ra sau, đến gần ngực Hiểu Hiểu: “Dậy lúc nào? Sao không ngủ thêm một lát nữa?”
“Hiểu Hiểu năm giờ dậy, ngủ không được…”- Hiểu Hiểu cúi đầu trả lời.
Hách Vân Sanh giương mắt liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu đã hồng nhuận phơn phớt: “Bốn giờ mới ngủ, năm giờ thì dậy rồi…, làm sao đủ được? Sau này nếu không ngủ được, cũng không được dậy sớm như vậy nữa, ít nhất phải tới bảy giờ mới được dậy.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu nhu thuận mà nói, trong mắt yên tĩnh bình thản, không có một điểm nào là không thoải mái.
“Chỗ đó… Có phải không thoải mái không?”- Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu, nhịn không được hỏi.
Hiểu Hiểu theo thói quen cúi đầu muốn né tránh ánh mắt của Hách Vân Sanh, thế nhưng Hách Vân Sanh lại đang ở trong ngực của cậu, cậu càng cúi thấp đầu Hách Vân Sanh liền càng thấy cậu rõ ràng hơn, Hiểu Hiểu không khỏi xấu hổ mà đỏ mặt, cậu cũng không biết tại sao cậu lại có cái loại cảm giác kỳ quái không được tự nhiên này, cậu nói: “… Không có, chủ nhân.”
Hách Vân Sanh nham hiểm mà
nâng mi, chỉ nhìn chòng chọc vào Hiểu Hiểu, không nói lời nào.
Hiểu Hiểu vô ý thức nghiêng mặt tránh né ánh mắt áp bách của Hách Vân Sanh, thì thào nói: “Chỉ… Chỉ là có chút… Nhức mỏi.”
Hách Vân Sanh đưa tay xoa xoa đôi má của Hiểu Hiểu, ngón tay ở trên da thịt tinh tế kia ma sát tỉ mỉ, “Ngoan, một chút nữa nhớ phải bôi thuốc lên mấy chỗ bị trầy da, buổi tối trở về nếu trông thấy thương thế của em vẫn không có gì thay đổi, tôi sẽ phạt em đấy.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu nhu thuận gật đầu.
Thấy Hiểu Hiểu đã đáp ứng, Hách Vân Sanh động đậy thân thể một cái …, đưa lưng về Hiểu Hiểu rồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đi vào phòng tắm, Hiểu Hiểu do dự nghĩ có nên đi theo vào hay không, chỉ nghe thấy trong phòng tắm truyền ra thanh âm rửa mặt, Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, trầm mặc xuống giường đi chuẩn bị bữa sáng.
Hách Vân Sanh chuẩn bị xong liền từ trong phòng đi ra, liền ngửi được trong không khí tràn ngập hương vị của mùi sữa: “Hiểu Hiểu, buổi sáng ăn cái gì vậy?”
Hiểu Hiểu từ trong bếp bưng ra hai chén cháo, phân biệt đặt ở trước mặt Hách Vân Sanh và trước mặt mình, trả lời: “Là cháo yến mạch sữa bò, chủ nhân.”
Hách Vân Sanh thấy trên bàn có thêm vài món ăn sáng thanh đạm và cháo đang bốc lên hơi nóng, thân thể ngày hôm qua không có ăn cơm lại thêm vận động hơn nửa đêm đột nhiên cảm giác vô cùng đói khát, lúc này được ăn đồ ăn nóng hầm hập, tâm tình cũng đã khá hơn nhiều.
Hách Vân Sanh vừa ăn vừa nói: “Buổi tối tôi đại khái sẽ về sớm, sau này tôi đều sẽ về nhà ăn cơm với em.”
Hiểu Hiểu kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Hách Vân Sanh, rồi sau đó lại cúi đầu xuống, nhu thuận nói: “Vâng, chủ nhân.”
“Hiểu Hiểu.”- Hách Vân Sanh đột nhiên kêu lên, “Em ngoại trừ những lời này, có thể nói những lời khác không?”
Hiểu Hiểu buông bát đũa, nhìn Hách Vân Sanh nghiêm túc hỏi: “Chủ nhân, ngài muốn nghe Hiểu Hiểu nói cái gì?”
“Được rồi.”- Hách Vân Sanh thất bại, tự mình cầm lấy chén đi vào phòng bếp.
Hiểu Hiểu lại càng hoảng sợ, lo lắng đi theo vào: “Chủ nhân, để Hiểu Hiểu làm là được rồi, ngài không cần tự mình động thủ a.”
“Ừ.”- Hách Vân Sanh hào phóng đưa chén cho Hiểu Hiểu, nhìn Hiểu Hiểu đi về phía bếp nấu, có chút cong eo múc thêm cháo cho anh.
Trong chớp mắt kia, Hách Vân Sanh đột nhiên có cảm giác trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị “Gia đình”, anh nhịn không được tiến lên, từ phía sau ôm lấy Hiểu Hiểu.
Có vài người là như vậy, một khi đã phát sinh hành vi thân mật, trong hằng ngày cũng sẽ tự nhiên thân mật hơn. Hách Vân Sanh là người như vậy, bình thường mặc kệ như thế nào cũng đều có cảm giác cách biệt, nhưng một khi đã xảy ra quan hệ, liền sẽ giống như thay đổi thành một người khác, đột nhiên lãng mạn lên.
Hách Vân Sanh nghiêng đầu cắn vành tai Hiểu Hiểu, cười nhẹ trêu ghẹo: “Hiểu Hiểu em như vậy thật sự đúng là hiền thê lương mẫu, nếu là vợ trước của tôi có một nửa hiền lành của em thì tốt rồi.”
Hiểu Hiểu nghiêng đầu muốn tránh đi miệng lưỡi của Hách Vân Sanh, chỉ là cuối cùng cũng không dám cãi lời, chỉ có thể cương cứng thân thể hỏi: “Chủ nhân từng có… Nữ chủ nhân?”
“Ha ha.”- Hách Vân Sanh cười nói: “Lời này nghe sao lại không được tự nhiên thế này? Không phải tôi từng có nữ chủ nhân, hẳn là em từng có nữ chủ nhân a. Nhưng là nếu theo như lời em nói, nữ chủ nhân của em đã chạy theo người khác, vậy thì không phải là chủ nhân của em nữa rồi. Bất quá em vẫn còn có một tiểu chủ nhân đấy.”
“Tiểu chủ nhân?”- Hiểu Hiểu khó hiểu.
Bờ môi Hách Vân Sanh chuyển qua trên gương mặt Hiểu Hiểu, “Tôi có một đứa con trai, bộ dạng lúc nó khóc lên rất giống em, chỉ là bình thường cũng rất tinh nghịch. Nó sống cùng với ông bà nội ở bên Mỹ, chờ lúc nào công ty cho nghỉ, tôi mang em sang Mỹ dạo chơi.”
“Ân.”- Hiểu Hiểu không biết nên nói gì, chỉ có thể đơn giản lên tiếng.
“Không phải múc thêm cháo sao, sao lại còn không đi?”- Hách Vân Sanh trong mắt tràn đầy ý xấu hỏi.
“Thế nhưng mà…”- Hiểu Hiểu bưng lấy chén, bàn tay ngang qua hông cậu đặt lên kệ bếp ngăn cậu ở giữa vòng tay, cậu căn bản không có cách nào ra ngoài được.
“Thế nhưng cái gì?”- Hách Vân Sanh cuối cùng cũng buông
Hiểu Hiểu ra, nhìn chăm chú vào bên mặt của cậu mà hỏi.
“Không có… Không có cái gì a.”- Hiểu Hiểu cúi đầu, thanh âm nhỏ nhỏ mà nói.
“Ha ha.” – Hách Vân Sanh cười to, tâm tình không hiểu sao tốt lên, tay anh đặt trên đầu Hiểu Hiểu dùng sức vuốt vuốt, tay phải nắm bả vai Hiểu Hiểu đẩy cậu đi ra ngoài, “Đi thôi, đi ăn cơm, em quá gầy, cần phải ăn nhiều một chút.”
Đối với yêu cầu không hiểu nổi của Hách Vân Sanh, Hiểu Hiểu như trước nhu thuận mà đáp: “Vâng, chủ nhân.”