Cả người Hách Vân Sanh mềm nhũn nằm trên người Hiểu Hiểu, nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ mà bắt đầu muốn thêm …, ngẩng đầu liền trông thấy đôi mắt xinh đẹp kia đang thất thần cùng với hơi thở hào hển, mỉm cười hôn lên cái cổ tinh tế, sau đó thuận theo hướng cổ tỉ mỉ hôn lên tai, cảm nhận da thịt mềm mại, Hách Vân Sanh cảm giác được “tiểu đệ” của mình đang khẽ co khẽ rút không theo quy luật đè ép lấy anh, dần dần lại có cảm giác.
Hiểu Hiểu cũng nhận thấy biến hóa của Hách Vân Sanh, hoảng sợ trừng lớn mắt mà khẩn khoản: “Chủ nhân… không được rồi, Hiểu Hiểu thật sự chịu không nổi nữa..”
Hách Vân Sanh bị cấm dục đã lâu, nay mới hưởng qua tư vị ngon này sao dễ buông tha cậu được, thế là anh dụ dỗ, “Ngoan, lần này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“Nhưng mà…”- Hiểu Hiểu không dám phản kháng lời chủ nhân, Hiểu Hiểu chỉ biết nài nỉ, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu van cầu ngài, van cầu ngài đem Hiểu Hiểu trói lại a, Hiểu Hiểu sợ… Sợ sẽ khống chế không nổi mà bắn ra …”
Hách Vân Sanh không rõ ràng lắm, thuận theo ánh mắt Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện vật nhỏ của Hiểu Hiểu vừa rồi vẫn còn phấn nộn xinh đẹp, bây giờ đã biến thành màu đỏ tím, trên đầu cũng chảy ra không ít chất lỏng màu ngà sữa óng ánh, đây là trạng thái ── gần đến giới hạn của trạng thái bộc phát.
Hách Vân Sanh đen mặt, anh lại quên cấu tạo của đàn ông và cấu tạo phụ nữ khác nhau, chỉ biết chính mình hưởng thụ niềm vui, không để y đến cảm giác người dưới thân như thế nào.
Hách Vân Sanh không biết Hiểu Hiểu đã sớm được dạy dỗ, có thể kí©h thí©ɧ xuất tinh qua huyệt, chỉ vì không có sự cho phép của chủ nhân nên không thể bắn ra. Làm cho Hách Vân Sanh đau lòng mà nhẹ hôn đôi má Hiểu Hiểu, đem du͙© vọиɠ chính mình đang cứng rắn từ trong thân thể Hiểu Hiểu rút ra, chậm rãi trượt xuống dưới, anh nói: “Hiểu Hiểu, chủ nhân đây sẽ
giúp em.”
Hiểu Hiểu mờ mịt nhìn Hách Vân Sanh từ từ lướt xuống dưới, mang lời lẽ nóng ấm đi vào bụng của cậu, hơn nữa vẫn còn không tính ngừng lại, Hiểu Hiểu hoảng hốt một hồi mới đột nhiên ý thức được Hách Vân Sanh muốn làm cái gì.
Cậu lo lắng lắc đầu, hai cánh tay bám vào bả vai Hách Vân Sanh, dùng sức đẩy, “Chủ nhân, chủ nhân! Ngài không thể làm vậy!”
Hách Vân Sanh buồn cười ngẩng đầu, một tay nắm chặt du͙© vọиɠ nóng hầm hập của Hiểu Hiểu, hỏi: “Tại
sao tôi không thể làm như vậy?”
Thân thể nhỏ bé của Hiểu Hiểu giãy dụa muốn thoát khỏi dưới thân Hách Vân Sanh, một bên thỉnh cầu, “Chủ nhân,để cho Hiểu Hiểu chính mình tự xử được không…”
Nghe thấy những lời này, Hách Vân Sanh không khỏi nhíu mày, “Em muốn bắt nó mềm nhuyễn đi sao?”
“Nhưng mà…”
Hách Vân Sanh không muốn nghe Hiểu Hiểu giải thích, tuy anh chưa tiếp xúc qua du͙© vọиɠ của người đàn ông khác, nhưng anh bắt đầu biết rõ làm như thế nào để chạm đến điểm mẫn cảm đàn ông …, cầm lấy cái tay bất động kia của Hiểu Hiểu, chỉ cần nhếch lên là đến cửa huyệt, lúc này, anh không tiếp tục động tác nữa, anh đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Hiểu Hiểu, nói cho tôi biết, tại sao em không bắn ra, ngược lại còn dùng cái phương thức kịch liệt này khiến nó nhuyễn mất?”
Vấn đề này đã làm Hách Vân Sanh đau đầu thật lâu, tuy nhiên bị cậu che giấu rất kỹ, chỉ khi nào xảy ra ngay trước mắt, anh tất nhiên rất muốn biết rõ nguyên nhân.
“… Hiểu Hiểu cho rằng, chủ nhân không muốn cho Hiểu Hiểu bắn ra.”- Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh nằm ở trên cậu vận sức chờ hành động, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Tại sao tôi không cho em bắn, hơn nữa cái này lại khống chế không được, mà theo lời em nói …, đạt tới trạng thái thì nó dĩ nhiên sẽ đi ra ngoài mà.”- Hách Vân Sanh khó hiểu.
Hiểu Hiểu mím bờ môi, ngừng lại một chút mới nói: “Hiểu Hiểu là tình nô, lúc mới bắt đầu, đều phải học được cách khống chế du͙© vọиɠ của mình, không có sự cho phép của chủ nhân, nô ɭệ không có tư cách, cũng tuyệt đối không thể bắn ra.”
Hách Vân Sanh cẩn thận nghe thấy ý tứ trong lời nói cảu Hiểu Hiểu, mặt trầm xuống, “Nói như vậy, vừa rồi khi tôi ra sức, em đã khống chế du͙© vọиɠ của mình?”
Hiểu Hiểu nhìn sắc mặt Hách Vân Sanh thay đổi, xác nhận mà nói: “Vâng… Đúng vậy, chủ nhân. Nhưng nếu như chủ nhân lại ra một lần, Hiểu Hiểu sợ sẽ khống chế không nổi…”
Hách Vân Sanh nhíu mày, bởi vì Hiểu Hiểu nói một câu phía sau, anh quyết định không so đo hành vi đáng giận của Hiểu Hiểu lúc trước.
Anh bắt lấy ngón tay Hiểu Hiểu đang đặt trên bả vai anh, cùng mười ngón tay anh nắm chặt, nói: “Ở bên cạnh tôi không cần những quy củ kia, chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể phát tiết ra. Tôi không cho phép em lại dùng phương pháp kỳ quái này ngăn cản nó. Như hiện tại, tôi cho phép em bắn ra.”
Hách Vân Sanh nói xong, giữ lấy tay Hiểu Hiểu, dùng sức đặt ở hai bên thân thể Hiểu Hiểu phòng cậu làm động tác dư thừa, anh cúi đầu nhìn vật kia của Hiểu Hiểu đã biến sắc, tuy nhiên trong nội tâm vẫn có chút kháng cự, nhưng trên giường hai người là ngang hàng, Hiểu Hiểu có thể làm được, anh tại sao làm không được?
Hách Vân Sanh lè lưỡi thử liếʍ một chút chất lỏng trên đỉnh, mùi vị tanh tưởi nhàn nhạt thuộc về tϊиɧ ɖϊ©h͙ lan tràn ra trong miệng, thật không ngon a.
“Chủ nhân đừng, Hiểu Hiểu bẩn lắm, ngài không thể làm như vậy! Chỗ đó thật bẩn…”- Hiểu Hiểu bắt đầu kịch liệt giãy dụa …, cậu thấy được sự kháng cự của Hách Vân Sanh, cậu không rõ tại sao Hách Vân Sanh không thích lại còn muốn làm, chủ nhân căn bản không cần băn khoăn đến cảm giác của nô ɭệ, chỉ cần chủ nhân làm xong việc anh muốn, nô ɭệ như thế nào đều không có vấn đề gì. Nhưng mà ──
“Chủ nhân, ngài không muốn làm vậy … bẩn như vậy, ngài không thể …”
Hách Vân Sanh không để ý tới Hiểu Hiểu đang giãy dụa, anh cho rằng không có người nào không thích người khác làm như vậy, có lẽ Hiểu Hiểu không hiểu mà thôi.
Anh nhắm mắt lại, rất nhanh đem du͙© vọиɠ của Hiểu Hiểu ngậm vào trong miệng, ngoại trừ mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙, vật kia của Hiểu Hiểu cũng không có hương vị gì lạ, ngược lại có một cảm giác tươi mát, cái này làm cho đuôi mày Hách Vân Sanh đang nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.
Nhắm mắt, chậm rãi mà ngẩng đầu lên, anh có thể nghe được Hiểu Hiểu nức nở, cũng có thể nghe được Hiểu Hiểu cố gắng thở dốc áp chế tiếng rêи ɾỉ, trong thân thể bắt đầu cảm giác nóng rực lần nữa.., trong miệng, chỗ đầu nhỏ không ngừng tràn ra hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng bắt đầu nghe được mùi mỹ vị …, động tác của anh cũng càng ngày thuần thục mà nhanh chóng di động.
“Chủ nhân, Hiểu Hiểu nhịn không được! Hiểu Hiểu muốn…”- Hiểu Hiểu đột nhiên cất cao âm thanh kêu một tiếng, Hách Vân Sanh cũng tinh tường cảm giác được “tiểu tử” trong miệng bắt đầu không an phận mà nhảy lên, anh có lui về phía sau một chút nhưng không đem toàn bộ nó nhổ ra, nhẹ nhàng khẽ hấp, một cổ chất lỏng tanh tưởi
nóng rực liền bừng lên, kí©h thí©ɧ một phát lên trên đầu lưỡi của anh.
Hách Vân Sanh không có cách nào bình tĩnh như Hiểu Hiểu mà có thể đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ người khác nuốt xuống, anh chỉ là ngậm trong miệng đợi Hiểu Hiểu bắn hết, sau đó sẽ nhả ra.
Thế nhưng anh lại không nghĩ tới, khi anh định thả mầm nhỏ kia ra để nhổ chất lỏng mỹ vị trong miệng đi, Hiểu Hiểu thoáng cái tránh được lực đạo của anh, bờ môi nhạt sắc rất nhanh dán lên môi anh, đem chất lỏng trong miệng anh toàn bộ mυ"ŧ hết.
Hách Vân Sanh có chút ngốc lăng nhìn Hiểu Hiểu mang tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng anh nuốt vào bụng, rồi sau đó khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt nhẹ nhàng đổ lên anh, dạng chân lên trên eo của anh, ngón tay cầm chặt du͙© vọиɠ cứng rắn của anh rồi chậm rãi ngồi xuống…