“Hiểu Hiểu…”- Tại lúc đầu lưỡi linh hoạt của Hiểu Hiểu đang ra sức lên xuống hầu hạ, Hách Vân Sanh thở dốc không ngừng, tựa như ngay lập tức sẽ lên đến đỉnh, giờ khắc này, anh vội vàng muốn nhìn thấy nét mặt của Hiểu Hiểu, muốn xem cậu là có biểu lộ gì nha.
“A… Hiểu Hiểu…. Ngẩng đầu lên nhìn tôi … a….. ưm….”
Hiểu Hiểu nhu thuận ngẩng đầu lên nhìn Hách Vân Sanh, cảm nhận lửa nóng trong miệng đang dần dần trướng đại, hơn nữa còn nhảy lên nhiều lần, Hiểu Hiểu biết Hách Vân Sanh sắp đạt đến cao triều, thế nên càng há to miệng hơn, hoàn toàn ngậm trọn bộ phận dương cương kia, tiếp tục mυ"ŧ mυ"ŧ.
Hô hấp Hách Vân Sanh ngày càng trở nên dồn dập, thế nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi:”Ân… Hiểu Hiểu … Cậu biết rõ … Tôi là ai không? … ô … Cậu biết rõ … Ân … cậu đang lấy lòng … a ha … Là ai không?”
Hiểu Hiểu không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt đẹp mê ly nháy nháy một cái, đồng thời càng ra sức vào từng động tác hơn, như muốn biểu đạt tâm ý của mình với Hách Vân Sanh vậy.
Hiểu Hiểu bắt đầu đùa nghịch ra phạm vi lớn hơn, mỗi một lần đều ngậm thật sâu,vật thể kia như cắm vào cổ họng, mỗi một lần cử động, đều kí©h thí©ɧ kɧoáı ©ảʍ cho đối phương.
“A ha!”
Chỉ có vài cái, Hách Vân Sanh liền chịu không nổi phải tiết “tinh quan”. Anh chưa kịp nhắc nhở Hiểu Hiểu nhả cái kia của anh ra, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc tanh nồng liền phóng hết vào miệng Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu sớm đã được dạy dỗ tại thời điểm này phải có những kĩ xảo như thế nào, cậu ngậm lấy du͙© vọиɠ ấy, dùng yết hầu không ngừng đè ép đỉnh qυყ đầυ của anh, cùng với đầu lưỡi lướt qua lướt lại, vốn “du͙© vọиɠ” đang ở chỗ sâu nhất của cuống họng, vì những khıêυ khí©h đó mà một phát chuẩn xác bắn hết vào đó, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn cả ra bên ngoài, khiến Hách Vân Sanh chìm đắm trong luân triền, thật thỏa mãn! Thẳng đến khi du͙© vọиɠ của anh hoàn toàn xụi lơ, Hiểu Hiểu một bên dùng lưỡi liếʍ sạch sẽ cho nó, một bên nhả ra.
Hách Vân Sanh từ trong vui sướиɠ trụy lạc lấy lại tinh thần, chậm rãi bình ổn lại nhịp hô hấp hỗn loạn của chính mình. Nếu sau lưng không có vách tường để dựa vào, chỉ sợ anh đã không thể duy trì chập choạng mềm nhuyễn mà hưởng hết sự thỏa mãn rồi.
Anh cúi đầu nhìn về phía Hiểu Hiểu, đưa tay bắt lấy một bên miệng của Hiểu Hiểu:”Nhã ra đi.”
“Chủ nhân, ngài nói Hiểu Hiểu nhả cái gì a?”- Hiểu Hiểu nghiêng đầu hỏi, bộ dạng rất vô tội.
“… Tϊиɧ ɖϊ©h͙.”
Hách Vân Sanh vừa rồi còn ở cao trào của kɧoáı ©ảʍ, cũng không chú ý tới Hiểu Hiểu đã dùng phương thức gì mới khiến cho bản thân thoái mái đến như vậy, lúc này kinh ngạc nói:”Cậu chắc sẽ không—“
Hiểu Hiểu trắng mặt cúi đầu xuống, “Thực xin lỗi chủ nhân…, Hiểu Hiểu không biết ngài muốn kiểm tra, nên …. Hiểu Hiểu đã nuốt hết rồi… Thỉnh chủ nhân trách phạt!”
Hách Vân Sanh cảm giác dục hỏa mới vừa phát tiết lại có dấu hiệu rục rịch ngóc đầu dậy, vội vàng bỏ qua bộ dạng nhu thận hấp dẫn của Hiểu Hiểu:” Đứng lên đi, đừng cứ cúi đầu như vậy, trên mặt đất có gì đáng xem à.”
“Cảm ơn chủ nhân.”
Hiểu Hiểu ngoan ngoãn kéo qυầи ɭóŧ của Hách Vân Sanh lên, đeo lại thắt lưng, lúc này mới đứng dậy.
Hách Vân Sanh có chút không được tự nhiên, xoay người tìm một bộ đồ thể thao trong túi mua sắm mà khi nãy đã mua cho Hiểu Hiểu, đưa đến cho cậu, nói:”Cậu trước tiên mặc cái này vào đi, bằng vải bông đó, chắc sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Áo lông với quần Jean đừng nên mặc nữa, lát nữa đi qua khu bán đồ lót, tôi sẽ mua cho cậu mấy cái.”
“Vâng, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu hai tay nhận lấy, rất nhanh mặc vào:”Thật dễ chịu, chủ nhân a.”
Hách Vân Sanh lúc này mới dám quay đầu lại dò xét Hiểu Hiểu, thỏa mãn gật đầu, thế nhưng mà …………………………. quần thể thao quá dán vào người thì phải, không có qυầи ɭóŧ bao bọc, cái lều nhỏ “kia kia” nhìn thấy rất rõ ràng. Bấy giờ Hách Vân Sanh mới nhớ tới, vừa rồi, chính mình đã được thỏa mãn vui sướиɠ, nhưng Hiểu Hiểu thì vẫn chưa có phóng thích nha!
Hách Vân Sanh xấu hổ vươn tay, anh cũng định làm chút gì đó, con người ta đều đã dùng miệng làm cho anh, là một chủ nhân cũng sẽ không keo kiệt đến mức tiếc rẻ bàn tay vàng ngọc để giúp cậu phát tiết một chút a.
Tuy nhiên … Cái này đối với một người chưa hề có một chút tiếp xúc nào với nam nhân như Hách Vân Sanh mà nói, đúng là rất khó khăn. Hơn nữa, Hách Vân Sanh sợ khi đυ.ng phải thân thể Hiểu Hiểu sẽ một lần nữa lại đại phát. Chỉ là chần chờ trong chốc lát, liền bị ánh mắt mẫn cảm của Hiểu Hiểu chiếu vào, cậu cũng không hề để ý đến cánh tay đang duỗi tới của Hách Vân Sanh, cắn môi thỉnh cầu, “Chủ nhân, có thể cho Hiểu Hiểu phóng thích một chút, được không?”
Hách Vân Sanh lập tức dừng lại, cảm thấy may mắn mà rủ mắt xuống, anh nói “Được.”
Hiểu Hiểu kéo quần xuống, đem hạ thân đang căng trướng mà tự bíp bíp…, toàn bộ đều hiện ra rõ ràng ngay trước mắt Hách Vân Sanh. Không lâu sau đó, tay phải Hiểu Hiểu nắm chặt lấy căn nguyên của mình, dùng sức!
“Ưm…”- Một tiếng ngân thật kẽ vang lên bởi vì đau nhức,hầu như không thể nghe thấy được, đã bị Hiểu Hiểu gian nan nuốt vào trong bụng.
_____ Thời điểm chủ nhân tức giận, nô ɭệ không có quyền đạt được giải tỏa, đây cũng chính là một loại trừng phạt cho tội không nghe lời chủ nhân, hơn nữa, cái này không phải là trừng phạt duy nhất.
Du͙© vọиɠ bởi vì đau đớn mà uể oải xuống, Hiểu Hiểu run rẩy lấy tay kéo quần lên, trong lòng của cậu rất bình tĩnh, thậm chí có chút vui vẻ.
Không có gì vui sướиɠ sánh bằng với việc được chủ nhân tiếp nhận, mà loại vui sướиɠ này, tuyệt đối không bởi vì bị ức chế mà biến mất.
Nhưng nhìn ở một khía cạnh nào đó, đôi khi được chủ nhân ban phát trừng phạt cùng đau đớn, mới có thể khiến cho nô ɭệ cảm thấy chính mình được coi trọng, mới có thể tạo cho nô ɭệ cảm giác an toàn. (
đạo lý gì vậy >;<)
Nếu như nhiều lần sai phạm mà không được chủ nhân trừng phạt, thân là nô ɭệ sẽ có suy nghĩ ____ chính là chủ nhân không ưa thích mình rồi. Thế nhưng, Hách Vân Sanh không giống Nghiêm Quân, cũng không phải người trong cái vòng luẩn quẩn u tối này, ít nhất hiện tại là không phải. Anh sẽ không trừng phạt Hiểu Hiểu, thậm chí anh còn cảm thấy không hiểu cậu đang xì xầm cái quỷ gì trong miệng, càng không hiểu hơn, tại sao cậu không chịu phóng thích du͙© vọиɠ, mà cường ngạnh ức nghẹn nó lại làm gì chứ.
Hiểu Hiểu có thể hầu hạ du͙© vọиɠ của người khác, tại sao không hảo hảo đối xử tử tế chính mình?
Hách Vân Sanh thật hỗn loạn, anh cảm thấy đầu óc mất đi sự minh mẫn rồi, anh không biết đối với động thái quái lạ của Hiểu Hiểu phải làm gì mới tốt, anh thậm chí không nói được bất kì điều gì…
Hách Vân Sanh có chút đần độn u mê mà mở cửa thử quần áo, bước ra ngoài.
Bên ngoài, Quách trợ lý đang ngồi vuốt ve bụng ở khu nghỉ ngơi, quản lý cửa hàng đang ở kế bên hết lòng phục vụ.
Khi nhìn thấy Hách Vân Sanh cuối cùng cũng đi ra, ánh mắt phát sáng tiến lên, dù có là ai đi chăng nữa trong hoàn cảnh bắt gặp ông chủ của mình ở trong phòng thay đồ “này nọ í e í e”, sắc mặt cũng không được tự nhiên a.
Quản lý ưỡn mặt lên tự thôi miên chính mình rằng cái gì cũng chưa từng biết, nói:”Hách tổng, tôi không biết anh đã tới, thật là thất lễ quá! Hách tổng còn dự định đi đâu, tôi sẽ tháp tùng theo anh!”
Hách Vân Sanh liếc nhìn người quản lý, khôi phục lại thần thái uy vũ nghiêm túc như trước, gật đầu nói:”Không cần, tôi chỉ là đến nhìn xem một chút, tiện thể dẫn đứa em họ này đi mua vài thứ, không cần quá khẩn trương như vậy.”
Quản lý không khống chế được mà liếc mắt nhìn Hiểu Hiểu đang núp sau lưng ông chủ, nghĩ thầm: làm cũng đã làm rồi, còn em họ gì nữa? Ai mà tin? Chỉ là trong miệng lại nói:”Dạ dạ, em họ của Hách tổng thật đẹp trai như thiên sứ a.”
Những lời này không biết tại sao lại chọc Hách Vân Sanh cảm thấy không hài lòng, anh trừng mắt với quản lý, đi nhanh ra ngoài. (
Dám ghẹo ghệ của ẻm hả >;<)
Quản lý gãi gãi đầu, lại liếc mắt nhìn bộ dáng cô trợ lý đang ôm lấy cánh tay, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, đối với cái liếc trắng mắt khi nãy Hách tổng tặng mình, liền cứ sửng sờ không biết bản thân đã làm gì sai rồi.
Bên này, Hiểu Hiểu vừa đi tới, Quách Ngọc đã vội vã chào đón ôm lấy cánh tay cậu, hạ giọng thần thần bí bí hỏi:”Sao bộ dạng lại thành ra thế này, có thành công hay không? Hai người đã ấy ấy … ấy ấy rồi a!”
Hiểu Hiểu mân lấy bờ môi gật gât đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn phơn phớt hồng nhuận, dáng vẻ rạng ngời e thẹn.
“Thấy chưa, nghe theo tỷ tỷ chỉ có chuẩn mà thôi!”- Quách Ngọc lầm bầm một câu, cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy Hiểu Hiểu đuổi theo Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh sãi bước thật dài, căn bản là không thèm chờ hai người phiền phức ở phía sau. Quách Ngọc không nhịn được lại lầm bầm thêm một câu:” Chắc không phải là chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ a…”