Hách Vân Sanh kinh ngạc, Hiểu Hiểu lại hoảng sợ rồi!
Cái thức đồ dơ bẩn của chính mình lại đυ.ng vào khuôn mặt cao quý của chủ nhân, tuy Hiểu Hiểu không phải cố ý, nhưng cũng là tội không thể tha! ── giữa chủ nhân với nô ɭệ, chủ nhân vĩnh viễn đều đúng, làm sai chỉ có thể là nô ɭệ!
Tại lúc Hách Vân Sanh còn chưa kịp phản ứng, Hiểu Hiểu lại “Phù phù” một tiếng, tại trong phòng thử áo nhỏ hẹp quỳ xuống.
“Thật xin lỗi chủ nhân thật xin lỗi chủ nhân, Hiểu Hiểu biết sai rồi, xin chủ nhân trách phạt!”
Lúc Hiểu Hiểu quỳ xuống, ánh mắt đặt vô cùng đúng chỗ, lều nhỏ ở hạ bộ Hách Vân Sanh không còn vật che chắn hoàn toàn bạo lộ.
Hiểu Hiểu nhất thời ngạc nhiên, vậy mà quên cả động tác bất động thẳng tắp mà nhìn vào chỗ ở giữa hai chân Hách Vân Sanh.
“Đứng lên! Ai bảo cậu tùy tiện quỳ loạn đấy!”- Việc mà mình khinh thường không hề phòng bị lại bạo lộ trước mặt người khác, Hách Vân Sanh tất nhiên là thẹn quá hoá giận rồi. Anh giận dữ gầm nhẹ, cũng may anh còn nhớ rõ mình đang còn trong phòng thử áo, cũng không làm kinh động người ở bên ngoài.
Hiểu Hiểu co rúm lại mà ngửa mặt lên nhìn thoáng qua gương mặt phẫn nộ của Hách Vân Sanh, nhắm mắt hệt như tuyệt vọng đem mặt mình chôn ở giữa hai chân Hách Vân Sanh…
Không riêng gì Hiểu Hiểu, cơ hồ tất cả nô ɭệ có thể có được một chút coi trọng của chủ nhân đều có chung một cái nhận thức như vậy ── thời điểm chủ nhân đang hừng hực lửa giận, hầu hạ tốt du͙© vọиɠ của chủ nhân, có lẽ còn có khả năng để chủ nhân tại trên người mình trừng phạt nhẹ một chút.
Trước đây, lúc Hách Vân Sanh tức giận, thần sắc chán ghét rõ ràng của anh khiến cho cậu không dám tới gần.
Mà lúc này, Hiểu Hiểu thấy rõ ràng, trong mắt Hách Vân Sanh ngoại trừ nộ khí, còn có một tia du͙© vọиɠ bị đè nén nông cạn.
Đối với du͙© vọиɠ, Hiểu Hiểu phi thường quen thuộc, cậu tin mình sẽ không nhìn lầm, hơn nữa hạ thân Hách Vân Sanh phản ứng rõ ràng như vậy, cũng khiến cho Hiểu Hiểu quên đi việc đã từng bị Nghiêm Quân đẩy đi cùng nhục mạ, làm việc nghĩa không được chùn bước, còn không được Hách Vân Sanh cho phép, đã chủ động rồi.
Thân thể Hiểu Hiểu quỳ xuống, hai tay để phía sau, vội vàng dùng mặt ma sát hạ thể lửa nóng cứng rắn của Hách Vân Sanh.
“Ưm…..”- Hách Vân Sanh thở hốc vì kinh ngạc, “Hiểu Hiểu, cậu có biết cậu đang làm gì không!”
Hách Vân Sanh vừa rồi tức giận, một nửa vì bị động tác đột nhiên của Hiểu Hiểu dọa đi mất, mà một nửa khác cũng bị du͙© vọиɠ không ngừng dâng lên thay thế.
Tư thái Hiểu Hiểu tuyệt đối thuần phục dịu dàng ngoan ngoãn, làm cho trái tim cùng với du͙© vọиɠ không hề phòng bị của Hách Vân Sanh tất cả đều không thể khống chế bắt đầu mà bạo động…, toàn thân cao thấp từng lỗ chân lông đều bởi vì một cái ma sát đơn giản này Hiểu Hiểu, cao hứng lên…
Hiểu Hiểu muốn làm cái gì, thân là nam nhân Hách Vân Sanh rất rõ ràng.
Hách Vân Sanh tuy tự nói với mình làm như vậy là không đúng, anh nên lập tức đẩy Hiểu Hiểu ra! Thế nhưng mà… Cảm giác tim đập nhanh, thân thể xao động, lại khiến cho tay của anh làm trái ý muốn của mình, run rẩy mà nhẹ nhàng đặt sau đầu Hiểu Hiểu.
── anh, không muốn đẩy loại cảm giác ôn hòa khoan khoái dễ chịu này ra.
Hách Vân Sanh gương mặt đau khổ giãy dụa lần cuối cùng, “… Hiểu Hiểu, làm như vậy là không đúng!”
Mà lúc này Hiểu Hiểu cũng không có nghe theo, tuy chủ nhân nói không đúng, thế nhưng mà bàn tay lửa nóng đặt sau đầu cậu đã cho cậu quá nhiều cổ vũ.
Hiểu Hiểu mị nhãn như tơ từ phía dưới liếc mắt nhìn Hách Vân Sanh, không thể chờ đợi được mà chuyển qua lưng quần Hách Vân Sanh, hé miệng dùng hàm răng cùng đầu lưỡi từng chút một cởi bỏ dây lưng của anh.
Hách Vân Sanh hệt như lừa mình dối người tự nói với mình, chỉ cần mình không chủ động, phát sinh chuyện gì cũng không thể oán anh.
Thế nhưng mà, thời điểm anh cảm thấy Hiểu Hiểu đang có ý đồ dùng miệng giúp anh cởi dây lưng, liền nóng nảy!
Hách Vân Sanh không lừa được chính mình, anh tuyệt đối không vì Hiểu Hiểu cởi đồ của anh mà lo lắng, anh là lo lắng sợ Hiểu Hiểu không cởi được đồ của anh a! (=,=’)
Rất nhanh trên lưng liền xiết chặt, tiếp theo liền thư giãn ra, sau đó, là thanh âm khóa kéo bị kéo ra, lại sau đó,sau đó … quần thuận theo trọng lực của dây lưng trượt xuống chân…
Hách Vân Sanh không tự chủ được mà nhổ một bải nước miếng, toàn thân hướng về phía sau tựa vào vách tường.
Hiểu Hiểu dùng hành động thực tế của cậu chứng minh Hách Vân Sanh lo lắng là dư thừa, đồng thời cũng làm cho Hách Vân Sanh cuối cùng không thể không nhìn thẳng vào tâm tính không được tự nhiên của mình.
── anh kỳ thật rất chờ mong, thậm chí là hi vọng Hiểu Hiểu tiếp tục làm như thế…
Miệng lưỡi Hiểu Hiểu dị thường linh hoạt, dễ dàng cắn mép qυầи ɭóŧ của Hách Vân Sanh, thời gian dần qua đem tính khí lửa nóng màu đỏ tím vừa thô vừa to từ trong không gian nhỏ hẹp phóng xuất ra.
Cậu dùng chóp mũi hơi lạnh vểnh lêи đỉиɦ vật thể cháy nóng, cắn qυầи ɭóŧ từng chút từng chút kéo xuống dưới, một mực kéo đến trên đầu gối Hách Vân Sanh mới nhả ra. Sau đó, cậu duỗi đầu lưỡi ra dán lấy da đùi Hách Vân Sanh, rồi từng chút từng chút dời lên trên, đảo qua khe hở bao tinh hoàn, đảo qua gân xanh trên dương v*t đang mạnh mẽ nảy lên, cuối cùng bao trùm linh khẩu đã tràn ra chất lỏng trong suốt…
“… A…Ưm…”
Hách Vân Sanh đã cấm dục quá lâu, anh chịu không được loại khıêυ khí©h chậm rãi như thế của Hiểu Hiểu, bàn tay vẫn đặt sau đầu Hiểu Hiểu có chút kích phát, còn bởi vì hạ thân đang nhô lên mà thúc giục nói: “Hiểu Hiểu, nhanh lên!”
Vừa dứt lời, Hiểu Hiểu đột nhiên một ngụm đưa du͙© vọиɠ cực đại tràn ngập xạ hương nam tính của anh ngậm vào trong miệng.
“A……”- Hách Vân Sanh chân run run một hồi, nếu không phải Hiểu Hiểu dùng đầu lưỡi ngăn cản cửa ra vào du͙© vọиɠ của anh, chỉ sợ Hách Vân Sanh đã thật mất mặt ── tiết sớm.
Hách Vân Sanh trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu nghịch ngợm, mà Hiểu Hiểu cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn anh.
Hiểu Hiểu hai gò má hồng nhuận phơn phớt, bờ môi nhạt màu lúc này cũng tiên diễm ướŧ áŧ, cặp mắt to mộng nước xinh đẹp yêu mị, trong mắt là sùng bái sung sướиɠ không hề che dấu, tràn đầy hình bóng của Hách Vân Sanh.
Khiến cho lúc Hách Vân Sanh đang bị hấp dẫn lại nhìn qua trong đôi mắt to xinh đẹp của Hiểu Hiểu, toàn bộ đều vì mà lại tuyệt đối thần phục, ham muốn chiếm giữ vẫn luôn dấu kín sâu trong thân thể nam tính liền bị phóng đại vô hạn…
Một cái chớp mắt kia, thời gian phảng phất như đình chỉ.
── trái tim Hách Vân Sanh vốn một mực không gợn sóng, không sợ hãi, bị một loại cảm giác “Thỏa mãn” không ngừng thêm vào mà bành trướng, tựa hồ sau một khắc nữa nó sẽ nổ tung, phấn thân toái cốt… (*)
(*) hưng phấn tận xương tủy