Yêu quái báo ơn, phương thức thường thấy nhất là lấy thân báo đáp. Hồ ly vẫn còn nhớ lần trước vào thị trấn, trốn trong góc tường của quán trà một bên gặm hạt dưa, một bên nghe kể chuyện, tiên sinh kể truyện "Bạch Xà truyền" đã nói vậy —— từ khi có thể nghe hiểu tiếng người, hồ ly liền đam mê nghe kể chuyện, nếu không phải chủ quán về sau nuôi một con chó lớn hung dữ, mỗi lần thấy hồ ly chó lại sủa, hồ ly thật không nỡ buông bỏ đam mê bé bỏng này. Nhưng tiểu hòa thượng tuổi còn nhỏ, hồ ly cũng chưa tu luyện thành hình người, phương pháp lấy thân báo đáp xem ra không thể thực hiện rồi. Tiên sinh kể chuyện còn nói Bạch nương tử uống rượu Hùng Hoàng* trong tết Đoan Ngọ xong liền hiện nguyên hình, tươi sống hù chết ân nhân cứu mạng, hồ ly cũng không muốn vô ý hù chết tiểu hòa thượng, tuy hiện tại nó dùng nguyên hình chạy loăng quăng khắp đường, nhưng cũng chưa dọa được bất luận kẻ nào, da lông trắng tuyết ngược lại sẽ thường xuyên hấp dẫn thợ săn truy bắt.
*Rượu Hùng Hoàng: tên khoa học là Realgar, hay còn gọi là Minh Hùng Hoàng, Hùng Tinh, Yêu Hoàng, là một loại đá dùng làm thuốc, hay ngâm rượu. Trong tích Thanh Xà Bạch Xà, Bạch tỷ tỷ đã uống loại rượu thường dùng trong tết Đoan Ngọ - rượu Hùng Hoàng và hiện nguyên hình là một con rắn màu trắng rất lớn.
Tiểu hòa thượng gầy guộc thực đáng thương, lúc y ôm hồ ly, hồ ly bị xương sườn cộm lên của y chọc đau. Nhất định hai đại hòa thượng trong miếu không cho y ăn ngon! Hồ ly ngẫm lại, cũng thấy bất bình thay tiểu hòa thượng. Mặc dù lúc hồ ly một tuổi, đã bị cha mẹ đuổi ra khỏi hang tự mình kiếm ăn, nhưng hồ ly một tuổi đã là hồ ly trưởng thành rồi, trước đấy, cha mẹ vẫn luôn tìm các loại đồ ăn ngon cho nó và huynh đệ tỷ muội đồng thai, tình nguyện chịu đói, cũng phải để đám tiểu hồ ly no bụng.
Nếu đại hòa thượng đã không chăm sóc tiểu hòa thượng, hồ ly ta sẽ tới! Trước mắt hồ ly mới nghĩ được một cách báo ơn duy nhất, chính là tìm thiệt nhiều đồ ăn ngon cho tiểu hòa thượng, vỗ y béo lên một chút. Nhưng hòa thượng ăn gì? Sau đó hồ ly trộm quay lại miếu xem qua, trông thấy gần miếu có nhiều hơn một ngôi mộ nho nhỏ, tuy không hiểu trên bia gỗ khắc chữ gì, nhưng hồ ly đào lên thấy chính là gà nướng nó mang cho tiểu hòa thượng.
Nhân loại thật phiền phức, rõ ràng đều là đồng loại, vì sao đồ thợ săn ăn hòa thượng không ăn? Dù trăm mối không có cách giải, vì để tránh sai lầm xuất hiện lần nữa, hồ ly quyết định mạo hiểm đột nhập vào miếu lần hai, thực địa khảo sát một phen xem hòa thượng ăn gì.
Tiểu hòa thượng và sư huynh cùng nhau bận rộn trong vườn rau. Sư huynh xới đất cho củ cải trắng, tiểu hòa thượng ngồi chồm hỗm trên đất dùng đũa gắp sâu trên lá từng đũa từng đũa thả vào bát.
Sư huynh trong lúc vô tình thoáng nhìn vườn rau bên cạnh thấy nhiều hơn một cái bóng trắng, soi kỹ, chỉ là một cục lông trắng, dùng hai chân trước ngắn nhỏ cầm một mảnh lá chuối tây cực lớn che trước mặt mình. Vì lá chuối tây quá lớn, hồ ly giữ khá khó khăn, đứng thật xa vẫn có thể thấy rõ lá chuối tây đung đưa đung đưa, ngược lại đặc biệt gây sự chú ý, chớ nói chi đến bên cạnh lá còn lộ ra đôi tai nhọn trắng muốt cùng chiếc đuôi to lắc lắc không ngừng, bạn nhỏ hồ ly muốn hóa trang nghe lén cũng thật khó khăn.
Sư huynh bất động thanh sắc, tiếp tục cuốc: "Sư đệ, tiểu hồ ly hôm qua thế nào rồi?"
Lỗ tai đằng sau lá chuối lập tức dựng thẳng.
"Đệ hình như hù đến nó mất rồi." Tiểu hòa thượng đưa lưng về phía hồ ly, không thấy được dị tượng đằng sau, "Sư huynh, làm sao để tiểu hồ ly không sợ đệ đây? Kỳ thật đệ đặc biệt muốn kết bằng hữu với nó." Cho dù biết hồ ly nói được tiếng người. Tiểu hòa thượng một chút cũng không sợ, thật sự. Nhưng đang ở trước mặt sư huynh, tiểu hòa thượng vẫn không dám nhắc tới chuyện hồ ly nói tiếng người, sợ sư huynh nghĩ lầm hồ ly là hồ yêu, sẽ đi hại người. A Di Đà Phật, Phật tổ ở trên, tiểu hòa thượng đây không dám nói láo, chỉ là không nói đầy đủ sự thật mà thôi.
Nghe được lời của tiểu hòa thượng, không riêng lỗ tai, đuôi hồ ly cũng hưng phấn dựng thẳng.
"Chắc có lẽ bị thợ săn bắt được nhiều lần, nên cảnh giác với con người thôi."
Đằng sau lá chuối tây hé ra hai con mắt to tròn đen láy, vô cùng cảm kích nhìn sư huynh, thấy sư huynh nhìn qua, vội vàng lui về sau lá chuối.
"Thợ săn sao phải làm loại chuyện gϊếŧ hại sinh linh như vậy chớ?" Tiểu hòa thượng phùng hai má, rất tức giận bất bình thay hồ ly.
"Sư đệ, người xuất gia an nhịn chê khen, không nghe bát quái, há có thể vì việc nhỏ ấy mà tức giận?" Thấy tiểu hòa thượng vẫn một bộ không phục, sư huynh thở dài, "Còn nhớ câu chuyện Phật tổ dùng thân nuôi hổ, cắt thịt cho ưng không?"
Chẳng lẽ hắn muốn tiểu hòa thượng cắt thịt của mình cho hồ ly ăn?! Tiểu hòa thượng còn chưa lên tiếng, hồ ly đã nổi đầy da gà.
"Chim ưng ăn bồ câu, bồ câu chết. Nhưng chim ưng không ăn bồ câu, chim ưng chết." Tiểu hòa thượng gục đầu xuống, "Thực sự không có biện pháp song toàn nào sao?"
Su huynh nghĩ nghĩ: "Sư đệ, còn nhớ sư huynh từng kể một câu chuyện cho đệ không? Một kẻ có tiền thành thân, mời thiền sư Chí Công* tới niệm kinh, thiền sư Chí Công khi đó nói gì?"
*Thiền sư Chí Công: muốn tìm hiểu chi tiết mời sợt gút gồ
" "Kỳ kỳ quái, quái quái kỳ, tôn nhi lấy tổ mẫu. Heo dê ngồi trên lò gạch, thân mình nấu trong nồi. Nhi nữ ăn thịt mẹ, nhi tử lột da cha. Mọi người tới chúc mừng, ta trông thật quá khổ!" "
"Lúc tổ mẫu qua đời không yên tâm về tôn nhi, chuyển thế gả cho tôn nhi làm vợ; người làm thịt heo dê ăn thịt chúng, đền bù lại; kiếp sau hóa thành heo dê, mặc người nấu cắt; nhi nữ lấy móng heo ăn, không biết con heo kia chính là mẹ mình chuyển thế; nhi tử lột da lừa làm trống, không biết con lừa kia kiếp trước là cha mình. Có lẽ con mồi bị thợ săn gϊếŧ cũng là đến đền bù lại kiếp trước, có điều huynh và đệ không có ngũ nhãn lục thông như thiền sư Chí Công, nhìn không ra thôi."
Kết kiếp trước, quả kiếp này, nhân loại còn có cách nói như vậy à? Hồ ly định sờ cằm, vừa buông móng, lá chuối mất đi sức chống, lập tức rớt xuống, tiểu hồ ly cuống cuồng bắt lấy lá che phía trước thân mình. Kiếp trước ăn thịt heo dê, kiếp này phải biến thành heo dê bị người ăn, chẳng lẽ vì thiếu nợ trong thời gian dài, phải thu tiền lãi, giống tiễn trang* của loài người? Hồ ly càng nghĩ càng thấy có đạo lý. Khó trách yêu quái đều gấp rút muốn báo ơn báo oán kiếp này, nếu để tới kiếp sau, thì càng báo không nổi, mà đến kiếp sau sau nữa, lãi mẹ đẻ lãi con thiếu nợ càng không trả hết... Đến lúc đó phải làm thế nào đây? Hồ ly phiền muộn vò loạn một đầu lông, đột nhiên nhớ ra hai móng vuốt đang cào loạn trên đầu, không có móng giữ lá chuối mất rồi. Mắt thấy lá rơi xuống, hồ ly quáng quàng vớ lấy, qua một hồi lâu, mới dám hé mắt liếc trộm. May quá, sư huynh vẫn đang cuốc, tiểu hòa thượng vẫn đang bắt sâu, không ai phát hiện nó. Hồ ly nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục cân nhắc vấn đề lớn - báo ơn. Nhận ơn của người một giọt nước, phải lấy cả dòng suối báo đáp. Tiên sinh kể chuyện đã nói Bạch Nương Tử chỉ ăn một viên tiên đan mà Hứa Tiên nhả ra**, liền muốn lấy thân báo đáp gả cho chàng, tiểu hòa thượng cứu mạng hồ ly, phần ân tình này muốn đời này kiếp này báo hết thì khó lắm, nhưng tuyệt đối không thể kéo dài tới kiếp sau.
*tiễn trang: kiểu cửa hiệu cho vay tiền á
**Vẫn là phần về truyện Thanh Xà Bạch Xà, đoạn này ở chỗ chàng Hứa Tiên được Lã Động Tân - một trong bát tiên trong truyền thuyết, cho ăn một viên tiên đan, chàng ăn xong 3 ngày không ăn không uống, vội tìm LĐT, LĐT mang chàng đến Tây Hồ, dốc ngược người làm tiên đan rớt xuống nước, Bạch Xà nhặt được, ăn vào rồi tu luyện thành người, hóa thành Bạch Nương Tử, muốn gả cho Hứa Tiên để báo đáp. Chi tiết mời lên wikipedia
Lấy thân báo đáp gì gì đó, hiện tại hồ ly vẫn chưa làm được, kế hoạch báo ơn còn dài, trước cứ vỗ béo tiểu hòa thượng đã. Hồ ly tiếp tục trốn sau lá chuối quan sát tiểu hòa thượng, suy nghĩ vấn đề quan trọng, đến cùng y ăn cái gì. Hai nhánh gỗ nhỏ dài kia, hẳn là đồ con người dùng khi ăn cơm được gọi là đũa, thì ra hòa thượng cũng ăn côn trùng giống hồ ly nè! Nhưng nhân loại thông minh hơn hồ ly nhiều lắm, biết trồng rau để nuôi trùng, cho côn trùng ăn mập rồi ăn nó. Hồ ly biết phải làm gì rồi.
Liên tiếp mấy ngày, số lượng côn trùng trong vườn rau tăng vọt, tiếc rằng người xuất gia không thể sát sinh, tiểu hòa thượng chỉ có thể gắp côn trùng vô chén, sau đó mang ra ngoài miếu phóng sinh từng con từng con, một đường đều cẩn thận từng li từng tí, không thể để bất kỳ con nào chết. Ngày hôm qua bắt côn trùng xong lưng đau mỏi không thể tả, ngày hôm sau ra xem, trong vườn số côn trùng còn nhiều hơn trước khi bắt. Mỗi ngày nhìn côn trùng trong chén cắn rau quả đến ngàn lỗ vạn thủng, tiểu hòa thượng khóc không ra nước mắt.
Hôm qua lúc sư huynh đi rửa nhau nhất thời sơ sẩy, không cẩn thận gϊếŧ chết một con, bị sư phụ phạt quỳ gối trong Phật đường niệm kinh một đêm. Vì không muốn sư huynh lại bị phạt, tiểu hòa thượng cố tình dậy thật sớm, quyết tâm nhất định phải bắt sạch sâu trong vườn, thật xa phát hiện một nhúm gì màu trắng ngồi xổm trong vườn rau.
"Tiểu hồ ly!" Tiểu hòa thượng chạy tới, phát hiện hồ ly đang bắt chước hành động của y, một chân cầm mảnh vỏ cây, bên trong toàn côn trùng, một chân khác cầm hai nhảnh cây kẹp sâu, trông như người cầm đũa gắp sâu bọ, ngẩng đầu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn tiểu hòa thượng.
"Ngươi tới giúp ta đấy à?" Côn trùng biến nhiều, chắc do thời tiết ấm lên đây mà. Thì ra hồ ly mỗi ngày đều lặng lẽ đến giúp y bắt sâu, tiểu hòa thượng không biết, còn ngại côn trùng quá nhiều, hại y bắt vất vả, thật sự quá không biết điều mà.
Hồ ly cũng không ngờ tới sẽ gặp được tiểu hòa thượng. Các hòa thượng "ăn côn trùng" cũng ăn quá nhanh đi mất, hồ ly phải mỗi ngày chạy khắp núi, mới có thể tìm được nhiều côn trùng như vậy trộm bỏ vô vườn rau, muốn hòa thượng biết côn trùng nhiều ra là do mình. Không ngờ mới qua hai ba ngày, đã bị phát hiện mất tiêu.
Được rồi, phát hiện thì cứ phát hiện. "Hòa thượng, ăn!" Hồ ly hùng hồn dâng lên một vỏ cây đầy côn trùng.
Tiểu hòa thượng ngây ngẩn cả người.
"Ăn? Côn trùng?" Hồ ly nghiêng đầu, hoài nghi có phải do mình phát âm sai hay không, định làm mẫu, bốc một nắm côn trùng lên nhét vào miệng nhai nhóp nhép.
Tiểu hòa thượng trực tiếp nôn ọe.
___
Aizz ngày đầu tiên đi học ~ suýt cuốc bộ →_→
Suýt quên đăng truyện luôn ╯﹏╰