Chương 10: Chiều quá hóa hư

Lúc Triệu Lập quay trở lại đội hình, tất cả mọi người đang chạy bộ vòng quanh sân thể dục. Việc này cũng không phải là chạy bộ một cách đơn giản, yêu cầu giữ nguyên tốc độ cao, động tác phải đúng. Hơn nữa phải chạy cho đến khi sĩ quan Arnold ra lệnh mới được dừng.

Từ phòng y tế đi ra, Triệu Lập không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn. Thứ nhất là bí mật của mình chưa bị bại lộ, thứ hai là thoát khỏi nữ quân y đầy sức quyến rũ kia. May mắn là bản thân còn kiềm chế được, nếu không không biết sẽ có chuyện gì xấu hổ xảy ra ở bên trong đó nữa.

Xét về mặt tuổi tác, Kerui Christine cũng chỉ hơn Triệu Lập có vài tuổi. Chẳng qua bây giờ mọi người đều tập trung vào tu luyện, nên nếu chỉ nhìn diện mạo rất dễ bị nhầm. Nhưng có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng với kiểu cách nói chuyện như thế, khó có thể vượt quá ba mươi tuổi.

Thật ra cũng chăng biết là may mắn hay là không may nữa. Có lẽ trong mắt người khác thì đây là một cơ hội hiếm có.

- Hắc! Triệu Lập! Mĩ nữ quân y dùng nước hoa gì thế? – Triệu Lập đang nằm, định nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu tu luyện, nhưng Adams ở bên cạnh không chịu buông tha cho hắn. Mấy tên chung quanh cũng lập tức bắt đầu trở nên ồn ào. Hôm nay, tất cả mọi người cuối cùng cũng được gặp mĩ nữ mà Triệu Lập và Adams mô tả, đúng thật là thiên kiều bá mị, tuyệt sắc mĩ nữ.

- Ta không biết. – Triệu Lập trả lời một cách thản nhiên.

- Ta không chú ý.

- Không thể nào. Ngồi chung phòng với mĩ nữ lâu như vậy mà ngươi không có một chút tâm trí nào khác hay sao? – Adams vẻ mặt không tin, quay sang dò xét Triệu Lập.

- Ngươi có phải là nam nhân hay không đấy?

- Khốn kiếp! – Triệu Lập đưa ngón giữa ra trả lời cho hắn. Sau đó, không thèm để ý tới mấy cái tên mê gái này nữa, Triệu Lập trùm bộ Chấn động chi sáo lên bắt đầu tu luyện.

Chấn động chỉ sáo là thiết kế đặc biệt để đánh thức người đang trong quá trình vận công. Biên độ chấn động không lớn, nhưng đủ để đánh thức người từ trong trạng thái vận công tỉnh lại.

Không biết có phải do ảnh hưởng của Kerui Christine hay không mà hôm nay lúc chuẩn bị tu luyện thấy có chút huyết khí bốc lên, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Mạnh mẽ cưỡng ép vận hành chín chu thiên, cảm giác mới tốt lên được một chút. Sau đó, Triệu Lập hoàn toàn rơi vào trạng thái thiền định.

- Hôm nay tiến hành kiểm tra thế nào? – Arnold sau khi thấy hắn tiến vào trạng thái tu luyện mới đến phòng y tế gặp nữ quân y.

- Cái tên tiểu tử này rất thú vị. Chỉ có tư chất tương đối bình thường. Tu luyện kiện thể thuật ba năm mà đến bây giờ còn chưa xuất hiện tình trạng chân khí tràn đầy. - Kerui Christine nhìn bản ghi chép có chút tiếc nuối.

- Bình thường nếu có tư chất tốt, thì vài năm trước đã bị trường năng khiếu tuyển chọn rồi. Còn có thể để yên cho đến bây giờ hay sao? – Sĩ quan Arnold không hề cảm thấy bất ngờ, mở miệng nói một câu.

Nhưng Kerui Christine nghe được mấy chữ trường năng khiếu lại có chút hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng khôi phục trở lại bình thường.

- Ừm! Ý tưởng có chút mới lạ, đáng giá được theo dõi, bồi dưỡng. Tiểu tử này thấy tôi hai lần mà vẫn còn có thể chịu đựng được, quả là không dễ dàng. – Nói tới đây liền nhớ tới biểu hiện bối rối của Triệu Lập lúc chiều, không khỏi nở một nụ cười.

- Này! Hắn dù sao cũng được coi là một hạt giống tốt, đừng có mà hủy hoại hắn đấy. – Biết được Triệu Lập ở trước mặt Kerui Christine vẫn còn có thể chịu đựng được, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, bèn nhắc nhở cô ta một câu.

- Trong lòng ta tự biết, ngươi không cần phải lo lắng. – Đôi mắt đẹp của Kerui Christine khẽ liếc qua Arnold một cái.

- Con người ngươi quân tâm tới người khác nhiều như vậy, thì làm thế nào mà có đủ can đảm mà loại bỏ những người không đủ tiêu chuẩn? Chúng ta không cần phải đào tạo những người mới chỉ có huấn luyện đội ngũ mà đã có thương tích vì những lý do như thế.

Không biết có phải sĩ quan Arnold cố ý hay không mà sau khi huấn luyện đội ngũ hoàn thành, liền bắt đầu bước vào các khóa học được mệnh danh là địa ngục của huấn luyện thể lực.

Mỗi ngày đều vận động rất nhiều khiến cho ngay cả những tên tu luyện cự lực thuật cũng đều kêu khổ không ngừng. Về đề phòng là chỉ muốn leo lên giường ngủ ngay một giấc, nhưng bị bắt buộc phải tu luyện, sau sáu ngày mới được phép nghỉ ngơi thoải mái một lần.

Dù sao cũng là trong quân đội, mọi người mặc dù thấy được mĩ nữ, cũng có vài người vào lúc huấn luyện đội ngũ giả vờ bị thương để vào phòng y tế, sau đó hứng chịu liên tiếp sự trừng phạt làm cho mọi người nhớ rất lâu. Không chỉ có vậy, ngay cả những người chứng kiến cũng có cảm giác tương tự.

Phải chịu áp lực như thế này là điều hiển nhiên. Trong quân đội hiển nhiên lại càng không có ngoại lệ. Chỉ có những tên lính mới gia nhập vào lực lượng vũ trang là chưa biết phải đối mặt với những thách thức như thế nào mà thôi.

Loại huấn luyện thể lực ở cường độ cao như thế này, việc bị thương là điều không thể tránh khỏi. Cơ bản mỗi ngày đều có người tiến vào phòng y tế để trị thương.

Không thể không công nhận, Kerui Christine thoạt nhìn giống như một con búp bê, nhưng trình độ chữa trị thì cực kì tốt. Có thể do chân khí của nàng có khả năng chữa thương, nếu không phải là gẫy xương, đứt gân thì cơ bản chỉ cần mấy giờ là có thể giải quyết.

Những người bị thương thật hay giả đều hết sức vui vẻ vì thái độ của nữ quân y đối với họ luôn hết sức thân thiện, mỗi lần đều cười hết sức dịu dàng. Làm cho bọn họ cho dù bị thương cũng muốn cố hết sức để bảo vệ cô, khiến cho trong đầu bọn họ luôn nảy sinh những ý nghĩ hết sức hay ho.

Triệu Lập ở trong nhóm người bị kiệt sức. Hơn nữa tình hình của hắn có vẻ thảm hại hơn một chút. Vốn chưa tu luyện qua công pháp cấp một, trải qua huấn luyện thể lực một cách điên cuông như vậy, thiếu chút nữa hắn không thể kiên trì. Cũng may là nghị lực của hắn hơn người nên có thể trụ được đến phút cuối.

Không phải Triệu Lập có một thể lực hơn người, nhưng vào mỗi lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, hắn liền nhanh chóng vận hành một chu thiên kiện thể thuật.

Thời gian nghỉ ngơi đó tối đa cũng chỉ được mười phút, đối với những người khác căn bản không thể vận hành hết một chu thiên được. Vận hành một chút bị gián đoạn, cơ bản không mang lại chút hiệu quả nào. Còn không bằng tranh thủ thời gian đó, thả lòng cơ thể mà nghỉ ngơi.

Thu hoạch của việc liên tục tu luyện kiện thể thuật trong ba năm là dưới tình huống hơi vận động một chút vẫn không ảnh hưởng tới việc luyện công. Người bên ngoài nhìn hắn cũng chỉ là đang dựa người nghỉ ngơi, không hề biết là hắn đã vận hành được một vòng chu thiên.

Chính nhờ vận hành được một chu thiên, thể lực của Triệu Lập cũng được khôi phục phân nửa, giúp cho hắn không bị rớt lại phía sau mọi người. Đương nhiên, không có tu luyện qua công pháp cấp môt, trong huấn luyện cũng không thể vượt lên trước, trong mắt mọi người cũng chỉ được xếp rất thấp.

Có chút đặc biệt, đó là Triệu Lập chưa vì đau đớn mà mò đến phòng y tế. Điều này làm cho sĩ quan Arnold rất hài lòng.

Nhưng Triệu Lập còn có mặt khác làm cho mọi người cảm thấy ghen tỵ. Mỗi ngày, Triệu Lập đều bị yêu cầu đến phòng y tế để ghi lại số liệu của ngày hôm đó. Mỗi ngày đều được gặp mặt mỹ nữ quân y, đây là điều mà mọi người tìm đủ mọi cách nhưng không thể nào thực hiện được. Ông trời giống như đang ưu ái Triệu Lập, làm cho tất cả những tên sắc lang đau lòng nhức óc.

- Buổi tối tu luyện mấy chu thiên?

- Mỗi lần chin, tổng cộng hai lần. Thưa sĩ quan!

- Huấn luyện thể lực có cảm giác gì?

- Rất mệt. Thưa sĩ quan.

- Ngày hôm nay lượng vận động là bao nhiêu?

- Buổi sáng mười lăm kilômet chạy cấp tốc….

……………………

- Ngươi có thể không gọi ta là sĩ quan chứ? - Mỗi ngày đều là những câu hỏi, câu trả lời như thế, không có một chút nào thay đổi. Chẳng qua, vấn đề cuối cùng làm Kerui Christine có chút tức giận.

Cùng nữ quân y mỗi ngày đều phải gặp mặt, giống như có chút cảm giác quen thuộc. Mỗi ngày, sẽ có một chút nho nhỏ mập mờ. Không biết nữ quân y cố ý, hay là hắn không tự chủ được.

Dù sao, mỗi lần Triệu Lập rất là vất vả để có thể khống chế được mình, Mới có thể làm cho hắn ngay tại lúc ấy sẽ không có những hành động thất thố. Nhưng mỗi lần như vậy làm cho hắn thập phần khẩn trương. Hơn nữa, mỗi lần vào thời điểm như vậy, Kerui Christine càng cười duyên, thường xuyên cười tới nỗi thân thể run rẩy, có đôi khi còn hơi dựa vào người Triệu Lập.

Vào mỗi thời khắc đó, Triệu Lập cảm thấy rất là khó chịu. Triệu Lập trước nay chưa từng tiếp xúc như thế với phái nữ vậy mà lại luôn bị Kerui Christine trêu đùa.

- Sĩ quan, tôi……… - Vừa mới nói được thế đã bị Christine Kerui ngắt lời:

- Ta nói rồi. Không cần gọi ta là sĩ quan.

- Tôi…. - Triệu Lập rất muốn hỏi mình nên gọi cô ta là gì? Nhưng, cánh tay mềm mại kia tựa vào người làm Triệu Lập có chút bối rối, muốn nói gì cũng không thể nói được.

- Gọi ta là Kerui Christine! - Cặp mắt xinh đẹp như hai giọt nước nhìn thẳng vào mắt của Triệu Lập, phảng phất làm cho Triệu Lập giống như bị điện giật, miệng lưỡi đều khô cả lại.

- Kerui Christine! Ta….. - Triệu Lập nuốt nước miếng, hỏi:

- Ta chỉ là tu luyện trụ cột “Kiện thể thuật”, có lẽ không cần kiểm tra căn bản?

- Kiểm tra tốc độ tu luyện, chỉ có thể dựa vào khí ở giữa kinh mạch để kiểm tra. Chỉ có tại chu thiên đầu tiên và chu thiên thứ hai mới có thể tiến hành kiểm tra. - Christine Kerui thực sự kinh ngạc. Triệu Lập ngay cả điều căn bản này cũng không biết liền thuận miệng nói cho hắn nghe.

Nghe nói như thế, Triệu Lập trong lòng thực sự cảm thấy vui mừng. Nguyên lai, chỉ cần chu thiên đầu tiên và thứ hai là có thể tiến hành kiểm tra. Hai năm tu luyện cơ bản ở phổ thông đã giúp Triệu Lập đạt được nền móng vững chắc, đây chẳng phải là diễn luyện lại một chút sao? Đương nhiên, những điều kia khẳng định là mọi người sốt ruột, cho nên mới nói dối như vậy.

Nói cách khác, bây giờ không ai có thể biết tình huống tu luyện của Triệu Lập, trừ phi hắn chính miệng nói ra. Đương nhiên, có một loại phương pháp có thể gián tiếp, tỷ như thông qua kiểm tra tố chất thân thể tiêu chuẩn, nhưng dù sao Triệu Lập cũng có thể khống chế trong một phạm vi nào đó.

Mừng rỡ như điên, không có chú ý tới bên cạnh hắn Christine Kerui đang nhìn hắn với ánh mắt kì quái. Chẳng qua, rất nhanh Triệu Lập đã phản ứng kịp thời. Để che dấu đi sắc mặt mình đành vội vã hỏi một vấn đề mẫn cảm:

- Có phải phương thức tu hành của ta đã khiến cho cấp trên chú ý?

- Tạm thời mà nói, chỉ có ta và huấn luyện viên Arnold chú ý. - Kerui Christine khôi phục lại sắc mặt. Chỉ cần là công việc, Christine sẽ không làm khó dễ Triệu Lập:

- Chẳng qua, tình huống của ngươi đã được báo cáo lên trên. Cho nên, ta sẽ phụ trách ghi chép bản số liệu của người.

Cái này cũng không phải là chuyện gì cơ mật, huống hồ, làm sao có thể giữ bí mật với người tham gia sự tình:

- Ta đề nghị ngươi, không cần nói điều này với những người trong nhóm, tránh sau này gặp điều phiền phức. - Kerui Christine nói.

- Ta biết. - Triệu Lập sớm đã chuẩn bị tư tưởng từ ngày đầu tiên bước vào phòng y tế cho nên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Hơn nữa, Triệu Lập đến bây giờ cũng không có nói qua với những người trong nhóm. Chỉ nói với bọn họ thân thể mình có vấn đề, trong khi kiểm tra chưa xác định được.

- Ta biết ngươi hiểu điều đó! - Kerui Christine nói lấp lửng. Cô ta đương nhiên biết Triệu Lập chưa hề nói qua với ai điều này.

- Ta nghĩ, tu luyện “Kiện thể thuật” làm cho chân khí thong thả vận hành. - Kerui Christine xuất phát lo lắng không biết từ đâu, mới nói ra những lời này:

- Nếu tiến độ chỉ có như vậy, sẽ không thể khiến cho người khác chú ý.

Triệu Lập không rõ Kerui Christine đang định nói điều gì, chỉ có thể yên lặng lắng nghe. Kerui Christine giống như đang tự hỏi, cũng giống như đang lựa chọn, cuối cùng đã hạ quyết tâm.

- Ta sẽ giúp ngươi tiến hành tu luyện, nhưng ngươi không thể đem điều này nói ra với người khác. - Khuôn mặt Kerui Christine quay lại nhìn Triệu Lập, gương mặt trở nên nghiêm túc:

- Đây là mệnh lệnh, biết không?

- Vâng, thưa sĩ quan! - Triệu Lập không biết Kerui Christine định làm cái gì, chỉ có thể máy móc trả lời.

- Được rồi! Ngươi ngồi xuống, dùng tư thế luyện công. – Phòng y tế không có người nào xuất hiện vào lúc này nhưng Kerui Christine vẫn cẩn thận đem cánh cửa đóng lại. Lập tức, tiến hành dò xét Triệu Lập.

Cảm giác một bàn tay mềm mại nhỏ bé chạm vào lưng nhanh chóng truyền khắp toàn thân. Chẳng qua, không đợi hắn kịp hưởng thụ đã nghe thấy mệnh lệnh của Kerui:

- Bắt đầu luyện công. Chân khí ở bên ngoài tiến vào, không cần kinh hoảng cứ tiếp tục dựa theo cách bình thường tiến hành luyện công.

Triệu Lập bắt đầu luyện công, vào thời điểm chu thiên thứ hai hoàn thành, ở vị trí tiếp xúc với bàn tay nhỏ bé ở phía sau bỗng truyền đến một cỗ chân khí hùng hậu sinh sôi chen vào với chân khí của Triệu Lập.

Phỏng chừng Kerui Christine tính toán tốc độ hoàn thành chu thiên của Triệu Lập mới từ phía sau đưa chân khí vào. Nhưng lúc này, Triệu Lập vừa mới hoàn thành chu thiên thứ hai, chân khí của chính mình còn ở trong đan điền, nhưng chân khí của Kerui Christine lại chiếm cứ từ huyệt đại chùy ở phía sau lưng lên tới huyệt bách hội, tiếp tục hướng tới nhâm mạch tích tụ thêm vào.

Loại tình hình chân khí tràn ngập trong đan điền, Triệu Lập trước nay chưa từng gặp qua. Phỏng chừng không chỉ có Triệu Lập, mà ngay cả những người khác cũng không nhất định gặp qua trường hợp này.

Kerui Christine đối với Triệu Lập mà nói, chân khí thật sự quá nhiều, còn hơn khi Triệu Lập áp súc qua chân khí, chỉ mạnh hơn chứ không kém, không biết thuộc cấp độ cao thủ nào?

Không dám chậm trễ, Triệu Lập vội vàng điều động chân khí bắt đầu vòng chu thiên thứ ba, chân khí theo đan điền xuất phát, một đường xuống dưới tiến vào đốc mạch, sau đó thẳng đến huyệt đại chùy. Lúc này cả nhâm đốc nhị mạch của Triệu Lập đã tràn ngập chân khí.