Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phá Chướng

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bọn Tạ Thanh Châu không biết thứ trong cơ thể Tống Khê là thứ gì. Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho những người nhiều kinh nghiệm như họ diệt trừ thứ đó.

Dù các quy luật có lỗ hổng, nhưng người tự mình đi lên vị trí cao như ngày hôm nay vẫn là những kẻ mạnh nhất.

Làm ô nhục niềm kiêu hãnh của ta, cướp lấy số mệnh của ta, phá vỡ pháp tắc của ta!

Tội này đáng chết, không thể tha thứ!

- ----

Vực thẳm vô gian.

Vẫn chỉ có đêm tối tĩnh mịch không thay đổi.

"Kiến tạo thế giới, kiến tạo âm dương, Ngũ Hành xuất hiện, vạn vật trường tồn."

Trận pháp khổng lồ xuất hiện dưới chân mọi người.

Huyền Ngọc cầm bút Phán Sinh Âm Dương đứng giữa trận pháp.

Từ khi Tạ Thanh Châu cùng y mở lối ra khỏi nơi này, sự áp chế tu vi ở đây đã biến mất.

Các Tiên Đế truyền linh lực ra ngoài, luồng khí sát phạt quanh người Hình Việt ngày càng nhiều làm không gian ngưng trệ.

Linh lực mang lại sức sống của Tuế Trạch luân chuyển liên tục, vạn vật sinh sôi.

Linh lực của Vô Nhai chậm rãi lưu động, nhìn như ôn hòa, nhưng thực tế lại nặng nề, dày dặc như biển sâu, làm người khác kinh động.

Huỳnh Hoặc cả người lửa cháy thiêu đốt, sáng rực một vùng, tà ma không dám đến gần.

Lính lực như bầu trời sao, như một thế giới riêng biệt.

Hàng ngàn ngôi sao sau lưng Tạ Thanh Châu biến mất, khí tức trầm ổn như núi như vực, bóng người mờ ảo khó tìm.

Khí Ngũ Hành hóa vào trong trận pháp.

Nét vẽ của Huyền Ngọc chưa hề dừng, phù văn bao quanh y xoay chuyển không ngừng. Đột nhiên, y mở mắt, nâng bút vạch ra một vết nứt trong không gian, hét to: "Đi!"

Phù văn quanh người y dừng lại, tất cả bị hút vào vết nứt.

Trận pháp còn đang xoay, vài phút sau, một thứ lao ra khỏi vết nứt, phù văn tràn ra quấn chặt lấy thứ đó, thứ đó đã bị trói nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định chạy trốn.

Huyền Ngọc cười lạnh, ném ra một phù văn tụ lại thành dây xích, dễ dàng kéo thứ đó vào tay, "Muốn chạy trốn?"

Thứ kia lấp lóe, ánh sáng mờ dần, có vẻ đã khuất phục.

- ----

Thiên cung.

Huyền Ngọc mang thứ kia ra, "Đây là bản thể ý thức trong người Tống Khê."

Khi nãy chưa kịp nhìn kĩ, hiện giờ nhìn lại, mọi người mới nhận ra, thứ này không phải thực thể, nó được tạo thành từ vô số phù văn gắn kết với nhau.

Những người đang ngồi ở đây đều không muốn giao tiếp với nó, muốn biết nó là cái gì, chỉ cần dùng tố hồn là được, nếu thứ này không có thần hồn, vẫn có thể dùng tố hồn tái hiện lại ký ức.

Sau khi đưa ra quyết định, mọi người bắt đầu thực hiện, dù bọn hắn biết kẻ đứng sau mọi chuyện tâm cơ khó lường, thủ đoạn đê tiện, nhưng bọn hắn vẫn rất tức giận.

Để bản thân không sụp đổ, ý thức phân ra, công kích quy luật ở các thế giới khác, âm mưu không thành thì mượn đao gϊếŧ người, cướp đoạt mệnh người khác để bù đắp cho mình, nếu không phải thiên đạo pháp tắc của tu chân giới khó phá hủy, để bọn hắn có cơ hội xuất hiện, Huyền Ngọc được sinh ra, Tạ Thanh Châu gặp biến cố, thì qua hàng ngàn năm, thế giới này sẽ bị hủy diệt hoàn toàn! Mặc dù Tiên Đế tu vi mạnh mẽ không hẳn sẽ bị chôn vùi hoàn toàn, có thể mở ra một không gian khác, nhưng mặt khác, tính mạng của hàng ngàn sinh linh khác sẽ thế nào? Không thể để những người khác mất mạng vì nó!

"Phải gϊếŧ thứ này!"

Huyền Ngọc cũng mở miệng: "Diệt trừ nó, các quy luật có thể tự sửa đổi. Trải qua sự việc này, nếu còn tồn tại những kẻ như nó, muốn gây bất lợi cho chúng ta, mưu toan đổi trắng thay đen, vậy thì đánh cho mẹ nó nhận nó không ra!"

- ----

Tống Khê phát hiện hệ thống dường như biến mất, hắn gọi hệ thống, nhưng vẫn không có ai đáp lại, hắn bắt đầu hoảng loạn.

Không có hệ thống, làm sao hắn có thể công lược những người có địa vị cao? Không hệ thống, làm sao có thể khiến người khác một lòng một dạ với hắn? Không có hệ thống, làm sao để Tạ Thanh Châu hối hận tìm hắn về?

Phải làm sao đây?

Hay là quay lại Thiên cung của Tạ Thanh Châu... Tạ Thanh Châu luôn dịu dàng ôn nhu, cùng lắm thì hắn chịu thua, quay lại với Tạ Thanh Châu thêm lần nữa, Tạ Thanh Châu chắc sẽ không từ chối đâu?

Tống Khê áp chế hoảng loạn trong lòng, hắn cùng Tống An ngồi trên thuyền đi đến Thiên cung.

Kẻ luôn tự cao tự đại phải vấp ngã mới nhìn rõ hiện thực.

Nhưng hắn không biết, có một người đã dùng sự chân thành để lấy được tình yêu của Tạ Thanh Châu, còn Tạ Thanh Châu sẽ không bao giờ trao lại tình cảm cho hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »