"Huyền Ngọc..."
"Làm sao vậy?" Ngữ khí vô tội.
Tạ Thanh Châu phát hiện từ khi gặp người này, số lần bất lực của hắn tăng lên nhiều.
"Nhất định phải làm thế này mới mở được lối ra...?"
Hiện tại, trên thắt lưng của Tạ Thanh Châu có thêm hai bàn tay dính chặt không chịu nhúc nhích.
"Làm thế này thì lối ra được mở sẽ ổn định hơn đó Thanh Châu à, được rồi, chúng ta đi thôi."
Hai người thoát ra, để lại không gian đen kịt ở phía sau.
- ----
Trên thiên cung, cầu dài vắng lặng, con đường vắng tanh.
Tạ Thanh Châu lệnh cho mọi người rời đi, đưa Huyền Ngọc vào nội điện.
"Thần quan phần lớn tùy tính, ngày thường nếu không có đại sự, họ sẽ tự đi tu luyện, nếu có việc cần giải quyết, ta sẽ phát lệnh triệu tập. Tống...Khê..." Tạ Thanh Châu dừng một chút, "Vì Tống Khê không thích nhiều người, không thích cả người hầu, nên họ đều ở ngoại điện, nội điện chỉ có ta với Tống Khê, có cả dược linh hình dáng trẻ con kia nữa."
Xì, đừng có ra vẻ.
Không người hầu, không ai thấy được tên kia đã làm gì.
Trong khi nói chuyện, Ngọc Huyền trông thấy Tống Khê đứng dưới gốc lê.
Tống Khê có vẻ khó chịu, nhìn vào Huyền Ngọc đang đặt tay trên vai Tạ Thanh Châu, giọng điệu chất vấn: "Y là ai?"
Tạ Thanh Châu nhàn nhạt: "Bằng hữu."
Trong mắt Tống Khê, Tạ Thanh Châu đi cùng Huyền Ngọc, một người ngọc quan bạch y, mi thanh mục tú, trên áo thêu hạc trắng vỗ cánh bay, khí chất nhã nhặn; một người hắc y tóc dài, gương mặt tuấn lãng, trên áo có hoa văn chìm, khí thế bức người. Có cảm giác trông rất hài hòa làm Tống Khê khó chịu.
Nhưng Tống Khê xưa nay kiêu căng không đổi, không chịu hạ thấp mình, vậy nên không nói lời nào, xoay người đi đến điện Thanh An chăm sóc Tống An.
Đợi Tống Khê đi xa, Huyền Ngọc mới mở miệng nói: "Thật đáng chú ý."
"Cái gì?"
"Thanh Châu, hình như trong cơ thể người kia có thứ gì đó, liên kết với huyết mạch linh hồn, người đó có ý thức, không phải bị đoạt xá, quan trọng là, thứ đó có khí giống quy tắc thiên đạo."
Đáy mắt Huyền Ngọc lóe lên.
"Nhân sinh tại thế, cuộc sống này có luật nhân quả, mà nhân quả tập trung trên người Tống Khê rất nhiều, nhưng nguồn gốc nhân quả lại không bắt đầu từ Tống Khê, toàn bộ là do thứ bên trong hắn!"
Tạ Thanh Châu nhíu mày, "Rốt cuộc đó là thứ gì?"
"Thứ đó có vẻ ngăn cản được năng lực của ta, ta không thể biết được."
Nhưng có một điều.
"Thanh Châu, ngươi có muốn chặt đứt quan hệ nhân quả... cùng nhân duyên với Tống Khê không?"
Một làn gió nhẹ thổi qua, hoa tuyết tung bay.
"Làm sao để phá vỡ nó?"
Chuyện của quá khứ, qua đi như tuyết bay.
Huyền Ngọc gọi bút Phán Sinh Âm Dương ra.
"Đây là thần khí của ta, có thể loại bỏ sợi dây số phận, trở lại như trước kia."
Tạ Thanh Châu khẽ nâng mi, đáy mắt như chất chứa muôn vàn ánh sao. Huyền Ngọc nhìn hắn, tim nảy mạnh một cái.
Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý.
Tống Khê đúng là kẻ mù, nghĩ địa vị của mình cao đến mức nào? Muốn người khác xem mình như thần thánh trên cao mà cung phụng? Phải cho Tống Khê ngã xuống bùn, nhìn kĩ lại vị trí của mình.
Còn bạch nhãn lang kia, nó cũng chỉ là thuốc, đến lúc phá hủy linh trí, nó không khác gì đã chết, đem nó đi luyện đan còn tốt hơn là để nó ở đây ăn không ngồi rồi.
"Ta có thể nhìn thấy sợi dây số phận đó không?"
Hắn muốn tận mắt nhìn xiềng xích trói buộc hắn bao lâu nay bị đứt gãy.
"Có thể, nhưng..."
Huyền Ngọc cầm lấy bàn tay thon dài của Tạ Thanh Châu, cười gian trá, "Đây là cách để mượn năng lực nhìn được những thứ đó từ ta."
Tạ Thanh Châu rút tay về, gõ gõ trán y, "Đừng nghịch."
"Tạ Thanh Châu, ta nói thật đó."
"Vậy đợi đến khi cắt đứt nhân quả thì ta mượn."
"Người không muốn thử trước một lần sao?"
Tạ Thanh Châu cười bất đắc dĩ, "Không muốn, ngươi ngồi yên một chỗ đi."
"Ta biết rồi——"
Bóng hai người dần biến mất trên hành lang.
Chỉ còn lại khoảng sân yên tĩnh.