Tạ Thanh Châu mở mắt ra, lập tức trông thấy một đôi mắt khác đang nhìn mình chằm chằm.
"Thanh Châu——"
Tạ Thanh Châu cười nhẹ: "Làm sao?"
"Ta sai rồi...Ngươi thả ta ra đi Thanh Châu..."
Y ra vẻ đáng thương, Tạ Thanh Châu bị chọc cười ra tiếng.
Trước đó Tạ Thanh bế quan một năm, Huyền Ngọc cũng thanh tâm quả dục một năm...
Mãi mới chờ được người ta bế quan xong, y kích động, muốn nhào tới kéo Tạ Thanh Châu lên giường, kết quả bị Tạ Thanh Châu dùng phép trói chặt, bắt y bình tĩnh lại.
Người trong lòng đang ngồi ngay bên cạnh nhưng chỉ được nhìn chứ không được ăn, trong lòng Huyền Ngọc đang kêu gào khổ sở, không dám nói, đành nhịn qua một đêm vậy...
Tạ Thanh Châu giải cấm chế, Huyền Ngọc lập tức cọ vào người hắn, giống như một con chó lớn muốn được vuốt ve, "Sau này còn không biết tiết chế, ta cho ngươi nhịn mấy ngày liền."
Huyền Ngọc ngoan ngoãn nhận sai, Tạ Thanh Châu cái gì cũng tốt, chỉ có điểm cấm dục này đáng chú ý, nhưng hắn càng cấm dục y lại càng muốn dụ dỗ hắn làm mình.
"Thanh Châu, chúng ta đến chỗ khác chơi đi, nhìn thử những thế giới khác, coi như là du ngoạn." Có thể bồi dưỡng tình cảm, tiện thể song tu mấy lần...
Tạ Thanh Châu cười dịu dàng: "Được."
Hai người tiếp tục nắm tay nhau, năm đó gặp nhau ở vực thẳm vô gian, có lẽ định mệnh đã buộc chặt, chắc chắn sẽ đi cùng nhau cho đến cuối đời.
Huyền Ngọc hạnh phúc, thò tay xoa đùi Tạ Thanh Châu, tay quấn lấy sợi tóc dài của hắn chơi đùa.
Có cánh hoa nhỏ rơi xuống, bay vào từ cửa sổ, ánh nắng nhẹ chiếu vào phòng, khói còn sót lại bay lên từ lư hương, giống như một bức tranh dừng lại giữa những năm tháng.
Núi cao đường xa, cùng người đi mãi.
- Hoàn-