Mọi người nghe xong liền quát lên: "Ghê tởm quá!"
Hàng Du Ninh nghe đến đây thì hiểu ra mọi chuyện, cô cảm thấy buồn nôn.
Câu chuyện phiếm vẫn tiếp tục: "Nhìn cái dáng vẻ của Cố A Phúc kia, đúng là không giống người bình thường."
"Đúng là không giống thật, trông kỳ quái lắm."
Cụ thể là khác người ở điểm nào thì họ cũng không nói rõ ra được, mà Hàng Du Ninh cũng chẳng muốn tìm hiểu thêm.
Có lẽ là vì ánh mắt của anh ta khi nhìn người khác lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
Trời đã về chiều, Hàng Du Ninh cảm thấy nổi hết cả da gà nên vội vàng cáo từ.
Những người già ở đây cũng giống như những người già ở Tưởng Gia Lý đều rất quý mến cô, dặn dò cô phải thường xuyên ghé qua chơi.
Hàng Du Ninh vừa đi vừa suy nghĩ, có phải là Cố A Phúc không? Hay cô nên báo cảnh sát nhỉ? Nhưng phải nói với cảnh sát thế nào đây? Anh ta ăn trộm quần áo của chị gái tôi nên tôi nghi ngờ anh ta là hung thủ?
Khi rẽ vào một con đường nhỏ, cô bất chợt nhìn thấy Hứa Dã.
Dưới ánh hoàng hôn, anh mặc một chiếc áo khoác bò tựa người vào tường như đang chờ đợi ai đó, trông giống hệt như một tấm áp phích phim Hồng Kông.
Thật lòng mà nói, lúc này Hàng Du Ninh chẳng muốn gặp anh chút nào.
Cô không quan tâm anh có để ý đến mình hay không, nhưng cô không muốn nhìn thấy anh và những người đó chơi bời với nhau.
Vừa nhìn thấy cô, Hứa Dã đã buông lời khó nghe: "Em có bị bệnh không vậy! Ai bảo em đến đây tìm anh?"
Hàng Du Ninh nhỏ nhẹ đáp: "Em chỉ muốn mang chút đồ ăn cho anh."
Hứa Dã nhìn vào gói đồ trên tay cô, đó là những món ăn vặt mà cô đã phải rất cố gắng mới tiết kiệm được tiền để mua, không phải là thứ gì đắt tiền nhưng rất ngon.
Hứa Dã không chút do dự cầm lấy gói đồ, trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.
"Không cần, hiểu chưa?" Anh nói năng lạnh lùng như một người xa lạ: "Tối qua anh đã nói rõ rồi, anh nói lại lần nữa, chúng ta không có quan hệ gì với nhau, đừng đến tìm anh nữa, cũng đừng nói với ai rằng anh là anh trai em!"
Hàng Du Ninh ngây người nhìn những món ăn bị vứt vào thùng rác, nước mắt bất giác trào ra.
Cô nhớ lại lúc mới đến đây, khi đó nhà cô còn chưa có cửa hàng tạp hóa. Công việc đầu tiên của mẹ cô là giúp nhà máy nuôi lợn.
Không hiểu sao những con lợn đó lúc nào cũng bị bệnh, chúng mà bị bệnh thì gia đình cô lại bị trừ tiền.
Anh trai thì đang học đại học, chị gái sắp thi đại học, chỉ còn mình cô ở bên mẹ, ban đêm ngủ ngay trong chuồng lợn, trông nom đàn lợn con, chỉ mong sao chúng có thể sống sót khỏe mạnh.
Ban đêm trời rất lạnh, tay cô bị nứt nẻ, đau đến mức không cầm nổi bút.
Sau đó mẹ cô nhận được tiền lương liền mua một chiếc chăn dày gửi lên Bắc Kinh cho anh trai, còn mua một cái đuôi lợn cho chị gái bồi bổ.
"Chị gái con đang thi đại học, phải dùng đến trí óc." Mẹ nói: "Để sau này mẹ bù đắp cho con."
Cô cảm thấy tủi thân, vì cô rất thèm cái đuôi lợn đó, cũng vì cô bỗng nhiên nhận ra cho dù cô có ngoan ngoãn nghe lời đến đâu thì khi chỉ có một cái đuôi lợn, mẹ cũng sẽ không bao giờ cho cô.
Cuộn tròn trong chăn, cô nghĩ đến Hứa Dã, cũng không sao, ít ra đã từng có một người sẵn lòng mua bốn cái bánh bao nhân thịt để cô được ăn cả bốn cái.