Chương 24

Cái sân này trông có vẻ sạch sẽ hơn một chút, trong sân trồng hoa da^ʍ bụt và hoa hồng, cô bị kéo vào một căn nhà.

Căn phòng rất nhỏ, trên giường chất đầy đồ đạc lộn xộn, dưới đất đặt một cái bô.

Giọng nói của đám người bên ngoài vọng vào: "Con nhỏ đó đi đâu rồi? Không biết có rắc rối gì không nữa?"

Nói xong, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn đi qua.

Hàng Du Ninh thở phào nhẹ nhõm, cô thở hổn hển, lúc này mới nhìn rõ người kéo cô là một thanh niên.

Gương mặt anh ta gầy gò, dài dài, đôi mắt nhỏ trông rất thật thà, anh ta nghiêm mặt nói: "Ở đây lộn xộn, con gái đừng có chạy lung tung."

Hàng Du Ninh cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, chỉ biết gật đầu lia lịa.

Anh ta nói chuyện rất nghiêm túc, giải thích: "Tôi làm ở nhà máy nhựa số ba, từng mua đồ ở cửa hàng nhà cô."

Nhà máy nhựa số ba là một đơn vị rất được ưa chuộng, nằm ngay trước cửa hàng tạp hóa.

Hàng Du Ninh nói: "Cảm ơn anh, tôi đến tìm anh trai tôi... Anh ấy từ Đông Bắc đến, rất cao, tóc che mắt...."

Chàng trai suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh trai cô có phải họ Hứa không?"

Hàng Du Ninh gật đầu, chàng trai nói tiếp: "Cô đợi ở đây, tôi đi gọi anh ấy đến. Cô đừng có đi lung tung."

Anh ta vừa định đi thì dừng lại, nói: "Đó là bố tôi, cô đừng sợ."

Nếu anh ta không nói thì Hàng Du Ninh đã không nhận ra trên chiếc giường lộn xộn kia, chăn có chỗ nhấp nhô, chỉ là bị quá nhiều đồ đạc che khuất, mà người kia lại nằm quay mặt vào trong nên không nhìn rõ.

Hàng Du Ninh nhỏ giọng chào: "Con chào chú ạ."

Bên kia không trả lời, có lẽ là bệnh nặng, cô chỉ có thể ngượng ngùng đứng đó chờ đợi.

Trong nhà rất tối, có lẽ quanh năm không thấy ánh mặt trời, chỉ kê được một chiếc giường và một chiếc bàn, trên bàn dán một tấm giấy khen: "Cố A Phúc đạt danh hiệu Người lao động tiên tiến ngày 1 tháng 5", bên dưới ghi là Nhà máy nhựa số ba.

Cố A Phúc hẳn là chàng trai vừa nãy, xem ra anh ta đúng là người của nhà máy nhựa.

Các ngăn kéo cũng nhét đầy đồ đạc, không đóng kín hoàn toàn.

Ánh mắt Hàng Du Ninh đột nhiên dừng lại ở đó.

Trong ngăn kéo có một màu đỏ chói mắt.

Nó quá đỏ, đỏ đến mức không phù hợp với căn nhà tồi tàn này.

Hàng Du Ninh như bị ma xui quỷ khiến, một mặt trong lòng thầm nhủ không được làm vậy, một mặt chậm rãi bước tới đưa tay về phía màu đỏ đó.

Là một chiếc váy màu đỏ, trên váy có những chấm bi xinh xắn vừa thời trang vừa xinh đẹp.

Giống hệt chiếc váy của Hàng Nhã Phỉ.

Hàng Nhã Phỉ làm việc tại công ty ngoại thương, chiếc váy cô ấy mua ở Quảng Đông, cả thị trấn, thậm chí cả thành phố chắc chắn không có chiếc thứ hai.

Đầu óc Hàng Du Ninh ong ong, cô lùi lại một bước, theo phản xạ có điều kiện muốn rời khỏi đây.

Nhưng vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Cố A Phúc.

Cô không biết anh ta đã trở về từ lúc nào hay chưa từng rời đi.

Anh ta đứng đó, ánh mắt sâu thẳm: "Cô đi đâu vậy?"

"Tôi phải về nhà."

"Cô không tìm anh trai cô sao?"

Hàng Du Ninh không biết nói gì, chỉ có thể lặp lại một câu: "Tôi phải về nhà."

Cô cố gắng nhìn vào mặt Cố A Phúc, nhưng khuôn mặt anh ta chìm khuất trong bóng tối, chỉ thấy vẻ đờ đẫn vô hồn, phảng phất luồng hơi thở chết chóc.

Anh ta không giống những kẻ gϊếŧ người khác, nhưng cũng không giống người tốt, tại sao lại như vậy?