Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Phá Án-TN70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Còn Hứa Dã bây giờ lưng gù, tóc tai lòa xòa che khuất cả mắt, lúc nào cũng mang theo một vẻ u ám khó tả.

Trong suy nghĩ giản đơn của Hàng Du Ninh: người ta ủ rũ chán nản, nhất định là do thiếu ăn.

Cô tự nhủ phải cố gắng bù đắp lại phần thịt má hóp lại của Hứa Dã.

Dù mẹ không cho tiền tiêu vặt cũng không sao, nhà cô mở cửa hàng tạp hóa, lúc nào cũng có đồ hết hạn, cô thừa biết cách tích trữ.

Đợi Hứa Dã ăn no, anh lại là anh Tiểu Dã phong độ như xưa.

Mang theo niềm vui như thế, cô chạy đến chỗ Hứa Dã, đó là một bến đò tên là Kê Minh Độ, bên cạnh có một khu dân cư.

Tối qua tuy Hứa Dã không nói nhưng người anh nồng nặc mùi tanh, cộng thêm hướng anh đi, cô đoán người từ nơi khác đến làm việc phần lớn đều ở khu đó.

Nghe đồn trước đây nơi này từng là phủ đệ của một vị quan lớn thời nhà Thanh, rất rộng rãi, đến thời dân quốc bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ, cho những người khuân vác ở bến đò thuê.

Nhà ở đây vừa ẩm thấp vừa cũ kỹ nhưng bù lại giá thuê rẻ, rất thích hợp với những người ngoại tỉnh không có điều kiện và cần chỗ ở gấp.

Cô cũng không rõ Hứa Dã ở phòng nào, đúng lúc ở cửa có một bé gái tết tóc hai bên đang ngồi xổm vẽ tranh.

Hàng Du Ninh ngồi xuống hỏi: "Em ơi, ở đây có một anh người Đông Bắc đến thuê nhà không, anh ấy cao, tóc dài."

"Cô bé" ngẩng đầu lên, Hàng Du Ninh giật mình.

Cô bé tết tóc hai bên, mặc váy liền màu vàng nhạt kiểu trẻ con, nhưng khi ngẩng lên, khuôn mặt lại vàng vọt, thô ráp và đầy nếp nhăn.

Cô ta trừng mắt nhìn Hàng Du Ninh một cái sắc lẹm rồi quay người chạy vào trong ngõ.

Hàng Du Ninh do dự một chút rồi bước vào, mỗi lần đến một cái sân, cô đều kiễng chân nhìn vào trong.

Hơn nửa số nhà ở đây đều bừa bộn, chất đầy đồ đạc và rác rưởi, tường thì loang lổ vết nước và rêu xanh.

Đúng lúc này, một giọng cười vang lên: "Ồ, Tiểu Ngọc đến rồi, cho cô kẹo này."

Tiếng cười phát ra từ chỗ rẽ, Hàng Du Ninh đi tới định hỏi thăm một chút.

Nhưng bước chân cô khựng lại.

Người phụ nữ mặc váy vàng ngồi bệt dưới đất, má phồng lên chắc đang ngậm kẹo, trước mặt là một gã đàn ông trung niên vừa cười cợt vừa cởi thắt lưng, để lộ hai cái đùi đầy lông lá.

Sau đó, hắn ấn đầu cô gái vào hạ bộ mình.

Thực ra Hàng Du Ninh không rõ họ đang làm gì, buổi trưa ẩm ướt, trong ngõ thoang thoảng mùi nướ© ŧıểυ lẫn với mùi động vật khó phân biệt.

Cô thấy buồn nôn.

Lúc này, từ sau lưng gã đàn ông lại có vài người bước ra, trẻ hơn một chút, có vài người trông quen quen, hình như là đám lưu manh hay đến cửa hàng tạp hóa.

Bọn chúng cười nói buông lời tục tĩu, rồi thản nhiên cởi thắt lưng xếp hàng.

Hàng Du Ninh lùi lại, cô muốn chạy nhưng không hiểu sao lại đá phải chai nước ngọt.

Nghe tiếng động, bọn chúng quay lại nhìn, để lộ cả mông trắng hếu trông chẳng khác gì một đàn lợn đực lao tới.

Hàng Du Ninh nôn ọe.

Cô vừa nôn khan vừa loạng choạng bước ra.

"Mẹ kiếp, con nhỏ này ở đâu ra vậy?"

"Vừa hay chưa đủ!"

Bọn chúng cười hô hố, từng tên một tiến về phía cô.

Hàng Du Ninh cố bò ra ngoài nhưng chân tay rã rời, không sao gượng dậy nổi, đúng lúc này một bàn tay nắm lấy cô.

Lúc tỉnh lại, Hàng Du Ninh thấy mình bị người ta lôi vào một cái sân nào đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »