Chẳng bao lâu Lưu Thông Minh đã nghe được tiếng gió, tới hỏi Vương Siêu, “Cậu xen vào làm gì, muốn quậy gì thế? Cơ hội tốt như vậy, qua thôn này sẽ không còn tiệm này đâu.”
Vương Siêu hàm hồ đáp, “Cơ hội gì tốt? Cái loại rót xì dầu này có mất mặt không.”
Năng lực làm việc của Lưu Thông Minh không phải quá trâu bò nhưng ánh mắt vẫn đủ xài, đoán ra Vương Siêu nghĩ gì liền khuyên hắn, “Như vậy không được đâu, sau này nếu Tiểu Tạ biết nhất định sẽ trở mặt.”
Vương Siêu, “Không nói thì làm sao em ấy biết được? Hửm? Không đúng, anh nghe được từ đâu?” Phía đầu tư trong nước vừa ý Tạ Trúc Tinh chỉ mới là dự định, ngoại trừ tai to mặt lớn như Vương Tề biết được, sao có thể truyền tới tai mấy người này.
Lưu Thông Minh không nói y nghe được từ đâu, chỉ đáp, “Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biết.”
Vương Siêu không thèm nghe.
Lưu Thông Minh hết cách, “Cậu nghe anh đây khuyên một tiếng, đừng ỷ tuổi còn trẻ có thể muốn làm gì thì làm, có lúc cậu sẽ hối hận. Có ý kiến gì thì nhanh chóng nói cho rõ với Tiểu Tạ, cứ dồn nén từng tí một như vậy sẽ dồn thành chuyện lớn đó.”
Vương Siêu nghe xong trong lòng cũng hơi hoảng, đáp, “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ… Dù sao anh cũng đừng nói chuyện này với em ấy.”
Lưu Thông Minh đồng ý.
Vương Siêu không phải không biết mình phá bĩnh như vậy là không tốt, nhưng mà bảo hắn đừng phá nữa, hắn lại cảm thấy tương lai hắn sẽ hối hận.
Chờ đến lúc Tạ Trúc Tinh thật sự bay đến nơi hắn với không tới, vậy coi như đã quá muộn rồi.
Hai người cứ như bây giờ, cùng vui vẻ làm tiểu thịt tươi, thật là tốt.
Vương Siêu biết mình có bao nhiêu bản lĩnh, ngoại trừ biết đàn dương cầm kéo violin viết vài bài hát ra hắn chẳng làm được gì khác, không có khả năng diễn xuất, tính tình lại đáng ghét, Tạ Trúc Tinh quay gameshow còn hút được fan, nếu mà là hắn chỉ kéo thêm anti thôi. Với tình hình thị trường đĩa hát trong nước, khả năng có một thêm một đại thần hoặc thiên vương xuất thân ca sĩ gần như bằng 0.
Bởi vì chuyện này nên Vương Siêu cảm thấy hơi có lỗi với Tạ Trúc Tinh, cũng không tiện ăn dấm chua vụ Tạ Trúc Tinh đối xử tốt với “con gái”, lần tiếp theo đi tham ban còn mua một chiếc váy công chúa tặng cô nhóc.
Cô bé thích đồ đẹp, vui vẻ mặc chiếc váy kia vào rồi không chịu cởi ra nữa, yêu ai yêu cả đường đi nên thích cả Vương Siêu, còn chủ động ôm hắn một cái, ngọt ngào gọi, “Anh Leo.”
Bản thân Leo không hài lòng, “Chú với Hoả Xa ba ba của con bằng tuổi nhau, vì sao gọi chú là anh?”
Cô bé xuất thân từ người mẫu nhí, cũng là người của công chúng, lập tức đổi giọng, “Leo ba ba.”
Vương Siêu thích thú, chẳng trách Lương Tỉ lại muốn nhận nuôi một bé gái.
Con gái đúng là thật đáng yêu hahaha, Leo ba ba cùng Hoả Xa ba ba – là một gia đình hạnh phúc.
Mùa xuân đến.
Show trông trẻ còn quay ba đợt nữa là kết thúc, gần đây Tạ Trúc Tinh không nhận công việc mới, phim thần tượng đang phát sóng rating không tệ, một vài kịch bản cùng thể loại có tìm tới cậu, Lưu Thông Minh hỏi cậu có muốn nhận không cậu đều cự tuyệt không suy nghĩ, tổng tài bá đạo diễn một lần là đủ rồi, không hề có trợ giúp lớn đối với việc nâng cao diễn xuất, còn dễ dàng bị khán giả đóng khung hình ảnh.
Cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, thành tích cũng đã tích luỹ được đến mức nên tiến lên một nấc nữa, đáng lẽ ra phải có cơ hội mới xuất hiện mới đúng, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì thế này?
… Hay là do gần đây cậu hot quá nhanh, chỉ vì cái lợi trước mắt?
Cha mẹ cậu xác định thời gian muốn tới Bắc Kinh, trước đó một tuần hỏi bên chỗ cậu có ổn không. Cha mẹ muốn tới gặp người yêu cậu, lúc nói với Vương Siêu cậu còn hơi ngượng ngùng, “Này, tuần sau ba mẹ em sẽ tới Bắc Kinh đó, đi khám dạ dày cho ba em.”
Kết quả Vương Siêu sửng sốt nửa ngày rồi đáp một câu, “Ở khách sạn nào thế?”
Tạ Trúc Tinh, “… Khách sạn gì chứ, trong nhà đâu phải không có chỗ ở.”
Vương Siêu càng sửng sốt hơn, “Vậy anh về nhà trốn mấy ngày, làm bạn với anh hai vậy.”
Tạ Trúc Tinh giận, “Anh trốn cái gì? Ba mẹ em có thể làm gì anh?”
Vương Siêu, “Sao nói vậy được? Từ nhỏ anh đã không biết cách nói chuyện với người lớn, ba em nhìn tính tình anh, bệnh dạ dày chưa sao có khi đã bị chọc ra bệnh tim rồi.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu vò đầu, “Không phải anh trù ẻo ba em… Dù sao anh cũng không gặp bọn họ đâu.”
Tạ Trúc Tinh vứt lại một câu, “Tuỳ anh.”
Rồi bỏ vào phòng vệ sinh, ngồi xổm trên mặt đất giặt giày.
Vương Siêu vào theo, cũng ngồi xổm xuống nói, “Em có tật xấu gì? Không vui một chút là đi giặt giày.”
Tạ Trúc Tinh không để ý tới hắn, chà bàn chải xẹt xẹt.
Vương Siêu không nói nữa, chỉ ngồi xổm ở đó nhìn cậu giặt giày, nhìn cậu chà hết chiếc này tới chiếc khác mới nói, “Thực ra, anh chính là sợ hai người bọn họ vừa nhìn thấy anh sẽ không vừa lòng, không cho em quen anh nữa.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Cái tên tiểu ngu ngốc này.
Vương Siêu cảm thấy mất mặt, ngượng ngùng nói, “Hôm sinh nhật em anh có mua cho em chiếc xe, cuối tuần này đi nhận xe được rồi, vừa hay ba mẹ em tới em muốn đưa họ đi đâu cũng tiện.”
Tạ Trúc Tinh hỏi hắn, “Thật sự không muốn gặp à?”
Vương Siêu, “Lần này thôi đừng gặp, lần tới nha?”
Tạ Trúc Tinh, “Lần tới anh cũng là anh, có gì khác nhau đâu?”
Vương Siêu không trả lời được, “Em cho anh suy nghĩ thêm có nên gặp hay không, nhưng mà chắc chắn là không ở chung được đâu, mất tự nhiên lắm.”
Tạ Trúc Tinh cũng lùi một bước, “Vậy tới lúc đó anh về nhà ở mấy ngày đi, hôm nào hai ta đều rảnh thì em gọi anh tới ăn cơm, mẹ em nấu ăn được lắm.”
Vương Siêu, “… Tính sau đi.”
Trước khi cha mẹ Tạ tới, Vương Siêu về nhà làm bạn với Vương Cẩm.
Ngày thường bệnh viện Vương Cẩm rất bận, hôm nào cũng tan ca muộn, hai anh em chẳng nói với nhau được mấy câu, trong nhà vắng ngắt, muốn đỡ buồn cũng chỉ có chơi game. Dạo này Vương Siêu không có thông cáo gì nhiều, ca sĩ biến thành nghề phụ, nghề chính là trạch ở nhà cày game.
Đến cuối tuần thì náo nhiệt hơn, bởi vì Ngạn Dung cuối tuần sẽ về nhà ở.
Ngạn Dung chính là bạn trai nhỏ học cấp 3 của Vương Cẩm, học trường nội trú, thứ sáu về nhà ở tới hết cuối tuần. Cuối tuần Vương Cẩm cũng hay tăng ca, thứ bảy với chủ nhật ban ngày trong nhà cũng chỉ còn hai người Vương Siêu và Ngạn Dung.
Hai người từng gặp mấy lần nhưng chưa nói chuyện nhiều, bây giờ cả hai mắt to trừng mắt nhỏ, thăm dò lẫn nhau một lát, cảm thấy đối phương cũng khá thú vị, chưa tới nửa ngày đã vui vẻ chụm đầu một chỗ chơi chung, chơi game, chơi lego, đọc truyện tranh thiếu niên, không có gì khác biệt nên nghiễm nhiên trở thành một đôi bạn tốt.
Ngạn Dung nói tiếng phổ thông rất bình thường, uốn lưỡi không được nên không uốn mấy âm cuối, hơi có chút chút giống giọng Hồng Kông, đối với con lai lớn lên ở nước ngoài mà nói đã xem như không tệ rồi.
Nhưng cậu lại đặc biệt yêu thích khẩu âm Đông Bắc đại tra tử trộn lẫn với bạch thoại Bắc Kinh của Vương Siêu, vô cùng hưng phấn học theo hắn, hai người còn du dương trầm bổng luyện tập đối thoại,
“Dát ha nắm? Ăn không?” “Muội ăn nắm!” “Ngươi nhìn cái gì?” “Nhìn ngươi sao thế!” “Ta có thể hiếm lạ ngươi, ngươi hiếm lạ ta không?” “Nín xả con bê rồi!”
(Tiếng địa phương thôi không biết dịch đâu ^^)Chờ Vương Cẩm tan làm về nghe Ngạn Dung nói xong, lập tức tái mặt. Vương Siêu còn đứng bên cạnh cười hahaha tới xém té, chờ Ngạn Dung đi ra liền bị Vương Cẩm đè lại nhéo một trận.
Cái gì cũng tốt, chỉ là hơn một tuần rồi chưa gặp Tạ Trúc Tinh, điện thoại hắn cũng không dám gọi liều, chỉ sợ gọi tới lúc cha mẹ Tạ đang ở bên cạnh.
Quả thực là không thể lúng túng hơn.
Show trông trẻ của Tạ Trúc Tinh chưa chiếu xong, phim thần tượng cũng mới chiếu được một nửa, hai bên đều phải chạy tuyên truyền, công việc bận rộn, thông cáo nhiều, còn phải về chăm sóc cha mẹ.
Cha cậu bị đau dạ dày xoàng xoàng rất nhiều năm rồi, không phải chứng bệnh gì phức tạp, tới Bắc Kinh tìm bác sĩ chuyên khoa kiểm tra, kê một đống thuốc, rồi lại căn dặn phải chú ý ăn uống hàng ngày, không khác mấy với kết quả của bệnh viện Lạc Dương, tới thuốc được kê cũng chẳng khác là bao.
Có điều hai vợ chồng tới đây vốn không phải vì khám bệnh.
Nhưng mà không tiện hỏi, mẹ Tạ chỉ hỏi con trai một lần, “Cái người kia, cậu ấy bận lắm à?”
Tạ Trúc Tinh kiếm cớ giúp Vương Siêu, “Dạ, gần đây anh ấy đang làm album mới, còn bận hơn con.”
Mẹ Tạ không hỏi lại nữa.
Cha Tạ thì chưa từng nhắc tới, nhưng lúc Tạ Trúc Tinh lái xe đưa bọn họ ra ngoài, ông nhìn thấy xe cậu liền giáo dục con trai vài câu, “Mua nhà rồi còn mua xe mắc như vậy, tiền cũng không dễ kiếm, đừng tiêu lung tung.”
Tạ Trúc Tinh nói thật, “Xe là anh ấy mua.”
Cha Tạ không nói tiếng nào leo lên xe, trên đường mới nói, “Bảo Bảo, có phải điều kiện gia đình người ta quá tốt rồi không…”
Mẹ Tạ dùng sức, “Khụ khụ.”
Cha Tạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như chưa nói gì.
Tạ Trúc Tinh chọn một ngày mình không có công việc, gọi điện thoại cho Vương Siêu, kêu hắn tới ăn cơm.
Vương Siêu bên kia đáp, “Hôm nay không được, anh có việc.”
Tạ Trúc Tinh, “… Vậy quên đi.”
Nói xong liền cúp, cũng có chút tức giận.