Chương 1: Bức bức ky

逼逼机 – tạm dịch là Bức bức ky: một app điện thoại của Trung, đại loại là sẽ kêu to để giúp người dùng tìm ra điện thoại mình nằm đâu, kể cả khi đang bật chế độ im lặng. Ở đây chắc ý bạn Tạ muốn bảo bạn Siêu to mồm =))

Năm 2014, mùa hè.

Cổ áo bộ đồ tập luyện của Tạ Trúc Tinh run lên, vải vóc ướt đẫm hầu như dính hết vào người, luyện nhảy hai giờ, tiếng nhạc át cả tiếng điện thoại di động, bây giờ tắt nhạc rồi mới nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của bạn gái, bảo cậu về nhà sớm chút có việc.

Cậu đi tắm rửa thay đồ, lúc rời khỏi phòng tập nhảy thì gặp đồng nghiệp cũng đến tập, nói với cậu, “Sao cậu còn ở đây? Tổng giám đốc tìm cậu đó, đến phòng làm việc của ổng đi.”

Tạ Trúc Tinh lắc lắc mái đầu còn sũng nước hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Đồng nghiệp đáp, “Không biết, có điều hôm nay đã kêu nhiều người rồi.”

Lúc đầu Tạ Trúc Tinh định về, giờ cũng đành đi lên lầu, gõ cửa phòng Tổng giám đốc.

Trong phòng trừ Tổng giám đốc ra thì còn hai người lạ, một người đeo kính văn văn nhã nhã, đã ngoài ba mươi, ngồi đối diện Tổng giám đốc; một người khác ngồi trên ghế sopha, đeo kính râm, bắt chéo chân, một chân còn đạp lên mép bàn trà thủy tinh, mặc một chiếc áo thun đen cộc tay lộ ra hai cánh tay kín mít hình xăm.

“Anh Dương, có khách à?” Cậu nói, “Không thì lát nữa em quay lại.”

Tổng giám đốc họ Dương bảo, “Đừng đi, đến đây đến đây, đóng cửa lại.”

Tạ Trúc Tinh nghi hoặc bước vào.

Tổng giám đốc giới thiệu cậu với hai vị khách kia, “Đây là tiểu Tạ, vừa mới ký hợp đồng với chỗ chúng tôi hồi đầu năm, vũ đạo chuyên nghiệp, từng nhảy trong vũ đoàn của Lưu thiên vương ba tháng. Ôi? Tiểu Tạ, tôi quên mất, cậu hai mươi mấy?”

Tạ Trúc Tinh nói, “Hai mươi hai.”

Tổng giám đốc gật đầu, tiếp tục nói, “Tiểu Tạ rất tốt, cũng không dính vào chuyện yêu đương. Video tư liệu của cậu ấy và nhóm nhảy tôi đều có hết, nếu như cần thì sẽ tìm cho hai người xem.”

Người đeo kính không nói gì, quan sát quan sát Tạ Trúc Tinh, quay đầu hỏi thanh niên có cánh tay xăm trổ, “Cậu cảm thấy thế nào?”

Cánh tay xăm trổ buông chân, giọng điệu cà lơ phất phơ nói, “Vẻ ngoài không có trở ngại gì, xoay một vòng cho tôi nhìn dáng dấp coi.”

Tạ Trúc Tinh đứng yên không nhúc nhích.

Tổng giám đốc hối cậu, “Tiểu Tạ! Xoay người.”

Tạ Trúc Tinh chỉ có thể xoay một vòng.

Cánh tay xăm trổ ngoẹo đầu quan sát một phen, hỏi, “Cậu cao bao nhiêu?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Một mét tám ba.”

Cánh tay xăm trổ, “Không tệ, chân rất dài, eo đủ nhỏ, mông cũng vểnh, tạm được.”

Tạ Trúc Tinh, “…” Gã này mẹ nó là má mì ổ ngưu lang à!

Người đeo kính hỏi, “Vậy lưu tư liệu lại?”

Cánh tay xăm trổ nhấc chân lên, không quan trọng đáp, “Lưu đi! Hôm nay nhìn mấy người cũng chỉ có người này ra dáng một chút, còn lại toàn là ba cái quỷ gì, quả thực đau hết cả mắt.”

Người đeo kính cười lắc đầu.

Tổng giám đốc vui vẻ ra mặt nói, “Tiểu Tạ, vậy cậu mau ra ngoài trước đi.”

Cái này nếu là thử vai quảng cáo hay phim truyền hình thì quá qua loa rồi, chọn vũ công cho ca sĩ thì không cần phiền phức như vậy, khả năng cao nhất chính là chương trình tìm tài năng của đài truyền hình.

Sau khi tốt nghiệp Tạ Trúc Tinh đã ở Bắc Kinh gần hai năm, từ chạy sô lặt vặt đến làm vũ công phụ họa, rốt cuộc tới đầu năm nay mới ký được hợp đồng quản lý chính thức, mặc dù chỉ là một văn phòng vũ đạo nhưng cũng trực thuộc công ty danh tiếng, lúc đầu còn nghĩ sẽ có cơ hội ra mắt, kết quả bị ghẻ lạnh cả nửa năm mà công việc vẫn chỉ là chạy sô với nhảy phụ họa. Trước đây có một biên kịch đài truyền hình mời cậu tham gia chương trình tài năng, lúc ấy vẫn còn là nghé con mới sinh, tâm cao khí ngạo, căn bản coi thường chương trình kiểu này. Hiện giờ nếu thật sự là chương trình tài năng đến tìm người, ngay cả sức cự tuyệt cậu cũng chẳng có.

Không chỉ vì

người nghèo chí ngắn, tuổi tác của cậu đã lớn, chừng hai năm nữa thì ngay cả chương trình tài năng cũng sẽ không cho cậu cơ hội.

Phòng tập cách chỗ Tạ Trúc Tinh thuê phòng không xa, ngồi tàu điện ngầm sáu trạm rồi xuống đi bộ vài phút là đến.

Vào nhà không thấy ai, cậu gọi bạn gái hai tiếng, “Giai Giai? Diêm Giai Giai!”

Từ ô quạt thông gió có hơi tróc sơn truyền ra tiếng đáp lời, “Ở đây này!”

Tạ Trúc Tinh hỏi, “Gọi anh về gấp như vậy làm gì?”

Bên trong vang lên tiếng xả nước, Diêm Giai Giai bước ra hỏi cậu, “Còn tiền không?”

Tạ Trúc Tinh nói, “Không phải tuần trước mới đưa cho em một vạn sao?”

Diêm Giai Giai, “Đi Hàng Châu một chuyến, hết rồi.”

Đi Hàng Châu không phải đóng phim à? Sao không vào chỗ ở bao sẵn? Cậu cũng chẳng hỏi lại mà chỉ nói, “Muốn bao nhiêu?”

Diêm Giai Giai đáp, “Năm nghìn.”

Tạ Trúc Tinh ngừng một lát mới nói, “Tới tuần sau đi! Hôm qua anh mới vừa gởi tiền cho mẹ, ba anh phải làm phẫu thuật. Cuối tuần này anh diễn, chờ xong rồi sẽ đưa tiền cho em, được không?”

Diêm Giai Giai liếc cậu một cái, “Em nói không được có tác dụng không?”

Tạ Trúc Tinh chẳng đáp lời.

Diêm Giai Giai cũng chả thèm nhắc lại, xách túi muốn đi ra ngoài.

Tạ Trúc Tinh hỏi một câu, “Đi đâu vậy?”

Diêm Giai Giai nói, “Hẹn chị em đi ăn.”

Bữa cơm này của cô ăn tới vài ngày, không về nhà cũng không nghe điện thoại, nhắn tin đều hiện “đã gửi” nhưng không thấy trả lời.

Đây chẳng phải lần đầu tiên cô làm như vậy, lần trước thì nói di động hư, trước nữa thì bảo tín hiệu không tốt.

Người thay đổi chính là thay đổi, không có cách nào.

Cuối tuần Tạ Trúc Tinh đi diễn. Một hội quán cao cấp vừa mới mở mời một ca sĩ Đài Loan hết thời đã từng rất nổi tiếng đến biểu diễn khai trương, chi tiền không nhiều lắm. Vị ca sĩ Đài Loan kia cảm thấy không đáng phải đưa cả vũ đoàn của mình từ xa đến, liền tới văn phòng bản địa của bọn họ tìm vũ công phụ họa.

Sau khi diễn xong đứng trong cánh gà tẩy trang, mọi người đề nghị đi ăn khuya, gọi cậu, “Tiểu Tạ cũng đi cùng chứ, cậu đã không đi nhiều lần rồi.”

Tạ Trúc Tinh viện lý do, “Tôi có việc phải về, lần tới đi!”

Những người còn lại ồn ào, “Được, về với chị dâu đi!”

Cậu cũng chỉ đành cười cười ngầm chấp nhận.

Mọi người đi hết, Tạ Trúc Tinh thu dọn đồ đạc xong cũng đeo túi xách bước ra, phát hiện đại sảnh của hội quán náo nhiệt hơn hẳn, ông chủ chỗ này nhân dịp khai trương mở một buổi party, ánh đèn chỉnh lờ mờ như hộp đêm, tiếng người huyên náo hỗn loạn không ra gì, cậu phải hỏi nhân viên phục vụ mới tìm được nhà vệ sinh ở đâu.

Lúc Tạ Trúc Tinh bước vào nhà vệ sinh bên trong không có ai, vừa đứng trước bồn tiểu thì cửa mở.

Người bước vào còn trẻ, hùng hùng hổ hổ mắng chửi thô tục vô di động, “Cô là đồ ngu à, thật sự nghĩ rằng mình gặp may? Trên đời này có nhiều chỗ cho cô ngủ vậy à? Mặt trời mới ông đây nghìn người dọa nạt còn không thèm ngủ qua, hơn nữa đứa nào mẹ nó dám đi mướn phòng với cô? Dẹp đi, ông còn vội đi tè!”

Hắn cúp điện thoại, nhét di động vào túi quần sau.

Tạ Trúc Tinh liếc nhìn qua khóe mắt, thấy được cánh tay xăm trổ của hắn.

Ui, đây không phải là gã má mì kia sao.

Cánh tay xăm trổ xuỵt xuỵt xong, vừa kéo dây kéo lên lại có người gọi cho hắn. Hắn liếc nhìn rồi nhận, ngữ khí hoàn toàn bất đồng với vừa rồi, mơ hồ còn có chút làm nũng, “Cáp Chi à! Không làm gì hết, đang chơi ở bên ngoài thôi, mới vừa tới, một ngụm rượu cũng chưa uống… Ai nói vậy? Không có hút thuốc phiện!… Về Bắc Kinh? Đã đến nhà rồi?… Nhớ mà! Sao lại không muốn chứ?… Về ngay đây, nửa tiếng là tới.”

Tạ Trúc Tinh rửa tay xong, xé miếng khăn giấy lau tay.

Cánh tay xăm trổ cũng bước tới trước bồn rửa, duỗi hai cánh tay ra dưới vòi nước xả ướt, sau đó nhìn vào gương dùng sức chà xát cánh tay, cố gắng xóa cái hình xăm kia đi… Mẹ, cánh tay bị chà đến đỏ lên mà hình như cũng không ra được bao nhiêu.

Tạ Trúc Tinh nhìn hắn một cái.

Cánh tay xăm trổ phát hiện qua gương, có lẽ là cảm thấy mất mặt nên hung ác nói, “Nhìn cái đéo gì? Tiểu xong rồi còn không mau biến!”

Tạ Trúc Tinh vứt khăn giấy đi, lấy dầu tẩy trang trong túi ra hỏi, “Có cần không?”

Cánh tay xăm trổ, “Cần.”

Muốn hắn tự mình tẩy sạch hai cánh tay dán đầy hình xăm quả thật có chút khó khăn. Tạ Trúc Tinh lấy khăn giấy giúp hắn lau sạch những nơi không với tới, lộ ra hai cánh tay trắng nõn da mỏng thịt mềm, vừa nhìn đã biết là được nuông chiều từ bé.

Chai dầu tẩy trang vốn còn một nửa cũng nhanh chóng thấy đáy, áng chừng có thể dùng được hai ba lần nữa, Tạ Trúc Tinh còn chưa kịp cất vào thì người trẻ tuổi kia đã tiện tay ném cái chai vào thùng rác như ném bóng vào rổ, nói, “Cái đồ chơi này bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cậu.”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Không cần, chẳng đáng bao nhiêu.”

Đối phương cẩn thận nhìn cậu một lát rồi nói, “Ui? Có phải tôi đã từng gặp cậu rồi không?”

Tạ Trúc Tinh giả ngu, “Chắc không phải đâu, tôi có gương mặt đại chúng.”

Thanh niên sờ sờ gáy bảo, “Không phải, cậu thật sự đẹp trai mà.”

Tạ Trúc Tinh, “… Không đẹp bằng anh.”

Câu này của cậu cũng không phải khen cho có, người trước mặt tuy bộ dạng cà lơ phất phơ không đứng đắn, thế nhưng gương mặt cố tình lại hết sức đẹp mắt, mi thanh mục tú.

Đáng tiếc hắn tốt không được quá ba giây, vừa lộ ra vẻ cợt nhả liền lập tức gợi đòn, dương dương đắc ý nói, “Đương nhiên, tôi đây chính là

Kim Thành Võ mặt trời mới mọc

đó.”

Tạ Trúc Tinh không nghe hắn nổ nữa, bảo, “Tôi trước hết…”

Kim Thành Võ mặt trời mới mọc

mở vòi nước rửa dầu tẩy trang trên cánh tay đi, chắc là tiếng nước chảy quá lớn nên không nghe được Tạ Trúc Tinh nói gì, tự mình bảo, “Cáp Chi nhà chúng tôi đột nhiên quay về Bắc Kinh, bà không thích tôi dán mấy cái thứ bậy bạ này trên người. Tôi sợ bà không vui nên chỉ có thể nhanh chóng xóa đi.”

Nói nhiều cũng là bệnh, ai trị cho hắn giùm đi? Tạ Trúc Tinh đáp, “Họ Cáp? Rất hiếm thấy, dân tộc thiểu số à?”

Thiếu gia kia cười, “Cáp Nhĩ Tân Trương Bá Chi, mẹ tôi!”

Cáp Nhĩ Tân: tên một thành phố ở Đông Bắc Trung Quốc.

Tạ Trúc Tinh, “…”

Thô bạo rửa xong cánh tay, hắn móc khăn ra lau qua quýt rồi nói, “Không biết ai miệng rộng trước mặt bà, bảo là tôi hút thuốc phiện, ông mà biết được là đứa thối tha ngu đần nào thì ông phải đập chết nó.”

Tạ Trúc Tinh yên lặng nghĩ, đây cũng không phải lảm nhảm bằng tiếng phổ thông, mà là

bức bức ky.

Bức bức ky

tự nói, “Tôi phải mau về nhà giải thích rõ, nếu không… lời này mà đến tai anh cả của tôi, ổng không nói gì mà trước hết sẽ đập tôi một trận.”

Tạ Trúc Tinh nói, “Tôi cũng phải đi rồi.”

Bức bức ky

không sợ lạ mà vỗ vai cậu, mặt mày hớn hở kể, “Tôi đã nói với cậu chưa, anh cả của tôi trước đây tập Sanda, rất là trâu bò!”

Tạ Trúc Tinh chỉ cảm thấy nhức đầu.

May mà vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì âm thanh rất lớn, đến cả tiếng bô bô của hắn cũng không nghe thấy nữa.

Hai người xuyên qua đám đông, liên tiếp gặp phải vài cô nàng õng ẹo đỏ mặt dựa vào lòng, cùng vài tên hồ bằng cẩu hữu hỉ hả chào hỏi.

Hiển nhiên tên to mồm đã ngâm mình rất lâu trong những trường hợp thế này, người quen qua lại khắp nơi.

Tạ Trúc Tinh nghe những người đó gọi hắn là “Vương Siêu”.

… Mộc mạc ngoài tưởng tượng.