Chương 3
Và ngay trước khi con rồng tấn công, Beckendorf thả mình xuống từ tảng đá và đáp xuống trên cổ con rồng.
Con rồng ngẩng đầu ra sau và phun lửa, cố thoát khỏi Benkendorf, nhưng anh ấy giữ lấy nó như một chàng cao bồi khi con quái vật nhảy quanh. Tôi nhìn đầy mê hoặc khi anh ấy gảy nhẹ tấm bảng ở phía dưới đầu con rồng và kéo mạnh một sợi dây điện.
Ngay tức khắc, con rồng tê liệt. Đôi mắt nó mờ dần. Đột nhiên nó chỉ là một bức tượng rồng, đang nhe răng hướng lên trời.
Beckendorf trượt xuống khỏi cổ con rồng. Anh ấy đổ sụp xuống cạnh đuôi nó, kiệt sức và nặng nề thở.
“Charlie!” Silena chạy đến và tặng cho anh ấy một nụ hôn lên má. “Cậu đã làm được!”
Annabeth đến bên tôi và ôm chặt vai tôi. “Này, Óc Tảo Biển, cậu ổn không?”
“Ổn... tớ đoán thế.” Tôi đang nghĩ đến việc mình gần như bị băm nhỏ thành món thịt băm á thần trong miệng con rồng như thế nào.
“Cậu đã làm rất tốt.” Nụ cười Annabeth tuyệt hơn nhiều so với nụ cười của con rồng ngu ngốc đó.
“Cậu cũng vậy,” tôi run rẩy nói. “Thế... chúng ta sẽ làm gì với con rô-bốt này?”
Beckendorf lau trán mình. Silena vẫn đang quá chú ý đến các vết cắt và vết xước của anh ấy, và Beckendorf hơi không chú ý một chút.
“Chúng ta... ừm... anh không biết,” anh ấy nói. “Có lẽ chúng ta sẽ sửa nó, để nó bảo vệ trại, nhưng việc đó phải mất rất nhiều tháng.”
“Cũng đáng để thư. Tôi tưởng tượng đến việc có con rồng đồng đó trong cuộc chiến chống lại chúa tể thần khổng lồ Titan, Kronos. Các con quái vật của ông ta sẽ phải nghĩ lại về việc tấn công trại nếu chúng phải đối mặt với thứ đó. Mặt khác, nếu con rồng quyết định nổi điên lần nữa và tấn công các trại viên – đó sẽ là điều thật phiền toái.
“Các em có thấy số châu báu trong Đồi Kiến không?” Beckendorf hỏi. “Các vũ khí có phép thuật? Áo giáp? Những thứ đó có thể thực sự giúp được chúng ta.”
“Và các vòng tay,” Silena nói. “Và vòng cổ.”
Tôi nhún vai, nhớ lại mùi của những đường ngầm đó. “Tớ nghĩ chuyến phiêu lưu đó dành cho sau này. Phải mất một đoàn á thần mới có thể đến gần với số châu báu đó.”
“Có thể,” Beckendorf nói. “Nhưng số châu báu đó...”
Silena ngó nghiêng con rồng bị đông cứng. “Charlie, đó là điều dũng cảm nhất mà tớ từng nhìn thấy – việc cậu nhảy lên con rồng đó.”
Beckendorf nuốt xuống. “Ừm... thì thế. Vậy... cùng tớ đi xem pháo hoa nhé?”
Silena ngước mặt lên. “Dĩ nhiên, đồ to xác! Tớ nghĩ cậu không bao giờ mời tớ.”
Beckendorf đột nhiên nhìn mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn. “Chúng ta hãy quay trở lại trại đi! Tớ cá là trò Cướp Cờ đã kết thúc.”
Tôi phải đi chân trần, vì acid đã hoàn toàn làm tan chảy đôi giày của tôi. Khi tôi đá nó ra khỏi chân, tôi nhận ra chất nhờn đã thấm vào tất và khiến chân tôi trở nên đỏ au và trầy da chảy máu. Tôi tựa vào người Annabeth, và cô ấy giúp tôi đi khập khiễng xuyên qua khu rừng.
Beckendorf và Silena đi trước chúng tôi, tay trong tay, và chúng tôi đi cách xa họ một quãng để họ có không gian riêng.
Ngắm nhìn hai người họ, với một cánh tay quàng quanh Annabeth để làm điểm tựa, tôi cảm thấy khá khó chịu. Tôi nguyền rủa Beckendorf trong im lặng vì đã quá dũng cảm, và tôi không phải đề cập đến việc đối mặt với con rồng. Sau ba năm, anh ấy cuối cùng cũng có dũng khí để mời Silena Beauregard đi chơi. Thật không công bằng.
“Cậu biết không,” Annabeth nói khi chúng tôi cùng nhau bước đi, “đó không phải là điều dũng cảm nhất mà tớ từng thấy.”
Tôi chớp chớp mắt. Có phải cô ấy đang đọc những suy nghĩ của tôi không?
“Ừm... ý cậu là sao?”
Annabeth nắm lấy khuỷu tay tôi khi chúng tôi vấp phải một con lạch cạn. “Cậu đã nhử con rồng để anh Beckendorf có được cơ hội nhảy lên người nó – đó mới là điều dũng cảm.”
“Hoặc là điều khá ngu ngốc.”
“Percy này, cậu là một chàng trai dũng cảm,” cô ấy nói. “Hãy nhận lấy lời khen. Tớ thề đấy, việc đó khó thế sao?”
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Mặt chúng tôi chỉ cách nhau vài phân. Ngực tôi cảm thấy hơi buồn cười, như thể trái tim tôi đang thực hiện bài tập khởi động.
“Vậy...” tôi nói. “Tớ đoán Silena và Beckendorf sẽ cùng nhau đi xem pháo hoa.”
“Tớ đoán vậy,” Annabeth đồng ý.
“Ừm,” tôi nói. “Còn về...”
Tôi không biết mình phải nói gì; nhưng ngay lúc đó, ba người anh em đến từ nhà thần Athena của Annabeth đột ngột xuất hiện từ các bụi cây với các thanh kiếm cầm trong tay. Khi họ nhìn thấy chúng tôi, trên môi họ nở những nụ cười toe toét.
“Annabeth!” một trong số họ cất tiếng. “Làm tuyệt lắm! Hãy đưa hai người họ vào tù nào.”
Tôi nhìn chằm chằm cậu ta. “Trò chơi vẫn chưa kết thúc sao?”
Các trại viên nhà nữ thần Athena cười ngất. “Chưa... nhưng sẽ nhanh thôi. Vì giờ chúng tớ đã bắt được cậu.”
“Các cậu, thôi nào,” Beckendorf phản đối. “Bọn tớ đã đi sai đường. Có một con rồng và cả Đồi Kiến tấn công bọn tớ.”
“Uh-huh,” một chàng trai khác từ nhà nữ thần Athena nói, hoàn toàn không chút cảm động. “Annabeth đã làm tốt việc đánh lạc hướng họ. Tính toán thật hoàn hảo. Cậu có muốn bọn tớ tiếp quản họ từ đây không?”
Annabeth rời khỏi người tôi. Tôi nghĩ chắc chắn rằng cô ấy sẽ để cho chúng tôi tự do quay về phía ranh giới của hai đội, nhưng cô ấy lấy dao găm ra và chĩa nó vào tôi với một nụ cười trên môi.
“Không đâu,” cô ấy nói. “Silena và tớ có thể lo vụ này. Đi th các anh chàng tù binh. Di chuyển nào.”
Tôi liếc nhìn cô ấy, sững sờ. “Cậu đã lập kế hoạch chuyện đó sao? Cậu đã lập kế hoạch cho toàn bộ chuyện đó chỉ để giữ bọn tớ không tham gia vào trò chơi sao?”
“Percy, nghiêm túc nhé, làm sao tớ có thể lập kế hoạch chuyện đó được? Con rồng, những con kiến – cậu nghĩ tớ có thể tính toán tất cả mọi chuyện với thời gian ít ỏi như thế sao?”
Nghe có vẻ không giống thật, nhưng cô ấy là Annabeth. Không có điều gì có thể nói không với cô ấy. Thế rồi cô ấy trao đổi ánh mắt với Silena, và tôi có thể nói họ đang cố để không bật cười.
“Cậu... cậu... đồ...” tôi bắt đầu nói, nhưng tôi không thể nghĩ ra được một cái tên đủ mạnh để gọi cô ấy.
Tôi phản đối suốt trên đường đến nhà tù, cả Beckendorf cũng vậy. Thật không công bằng khi bị đối xử như những tù nhân sau những gì chúng tôi đã trải qua.
Nhưng Annabeth chỉ mỉm cười và nhốt chúng tôi vào nhà tù. Khi cô ấy đang chuẩn bị đi đến tuyến đầu, cô ấy quay lại và nháy mắt. “Gặp lại cậu ở lễ hội pháo hoa nhé?”
Cô ấy không cần chờ câu trả lời của tôi trước khi lao như bay vào khu rừng.
Tôi nhìn Beckendorf. “Cô ấy vừa mới... mời em đi chơi đúng không?”
Anh ấy nhún vai, hoàn toàn phẫn nộ. “Ai mà biết bọn con gái nghĩ gì? Mang đến cho anh một con rồng bị nhiễu, bất cứ ngày nào.”
Chúng tôi ngồi cùng nhau và chờ đợi trong khi các cô gái giành chiến thắng.